Thế giới thứ chín

Chương 412




Trọn vẹn mấy ngày trôi qua, Địch Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thức hải của hắn đã vững chắc hơn rồi.

Dù Địch Cửu còn muốn bước vào tiên niệm cấp bảy đi chăng nữa, hắn cũng chẳng dám tùy tiện phục dụng Hôi Tử Lạc. Thứ này chắc chắn không hoàn thiện, đáng tiếc lại không có cách nào bảo tồn Hôi Tử Lạc, hắn cũng không biết cụ thể chỗ thiếu hụt ở đâu.

Sau khi dịch dung diện mạo bản thân thành một tu sĩ tướng mạo trung niên xong, hắn mới tiến vào bên trong Tự Do Tiên Thành. Ngụy trang của Địch Cửu không giống những người khác, vì có tia đạo tắc thứ chín hỗ trợ nên không chỉ bề ngoài hắn thay đổi mà khí tức cũng vì thế không giống như thường. Chỉ cần Địch Cửu không xuất thủ, khả năng bị người khác nhận ra cơ hồ là con số không.

….

Chưa đi tới cổng thành, Địch Cửu đã nhìn thấy bố cáo truy nã mình ở khắp mọi nơi.

Cả Địch Cửu cùng Địch Tử Mặc đều bị gom vào hàng ngũ người bị truy nã. Địch Cửu hờ hững đi tới phía dưới bố cáo, tựa hồ đang cẩn thận xem xét nội dung trên đó.

- 100 triệu điểm tự do ư?

Thấy có thêm mấy tu sĩ nữa vây quanh đứng xem, hắn liền giả vờ kinh ngạc kêu lên.

- Này có là bao. 100 triệu điểm tự do chỉ đổi lấy tin tức của tên đó thôi, vạn nhất ngươi đủ khả năng bắt được hắn, ha ha, cả đời này ngươi không cần lo sẽ thiếu tài nguyên tu luyện nữa.

Một tên Đại Ất Tiên đứng bên cạnh nói xong rồi bật cười hắc hắc.

Nghe thế, Địch Cửu bèn hỏi:

- Vị đạo hữu này, đã khá lâu ta không tới Đại Đỉnh, xin hỏi gia hỏa Địch Cửu kia làm chuyện gì thương thiên hại lý mà bị nhiều đại tông môn và cường giả truy nã rồi ra thù lao cao như thế?

- Ha ha, nghe nói kẻ nọ dám cưỡng ép tranh đoạt Tinh Thạch Thời Gian và A Hàm Chân Ly Thủy với cường giả Tiên Đế, thậm chí còn khiêu khích người ta nữa, đây chẳng phải muốn chết ư?

Chuyện này ở Đại Đỉnh ai ai cũng biết, chẳng phải bí mật gì không được bàn luận công khai cả.

- Tinh Thạch Thời Gian?

Địch Cửu lại tiếp tục giả vờ cảm thán.

- Một phương vũ trụ này của chúng ta thật có Tinh Thạch Thời Gian à? Thật lợi hại, quá lợi hại, đó chẳng phải bảo bối giúp cảm ngộ thần thông vô cùng mạnh hay sao?

Vừa nói hắn lại vừa lẩm bẩm, trong mắt cũng là một mảnh cuồng nhiệt khi nghe nhắc tới Tinh Thạch Thời Gian kia.

- Bằng hữu à, đúng là Tinh Thạch Thời Gian có tên tuổi lớn thật đó, thế nhưng trên thực tế lại chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Một tu sĩ thấy được biểu tình của Địch Cửu thì không nhịn được bật cười.

Nghe vậy, Địch Cửu bèn hỏi:

- Tinh Thạch Thời Gian không chỉ giúp chủ nhân cảm ngộ được Pháp Tắc Thời Gian, nghe nói còn có thể cô đọng quy tắc thế giới nữa, vậy mà qua miệng ngươi lại trở thành thứ đồ phế phẩm. Theo ta được biết, đây chính là đồ vật trong truyền thuyết đó, không hiểu Đấu giá hội kiếm được nó từ đâu.

Câu sau cùng mới là điều mà Địch Cửu quan tâm, hắn chẳng có chút trông cậy nào đám người này biết xuất xứ của Tinh Thạch, đây chỉ là một nước cờ dự phòng mà thôi. Hiện tại hắn mà không biểu hiện thái độ cuồng nhiệt với bảo vật, vậy thì khi hỏi thăm lai lịch Tinh Thạch Thời Gian sẽ dễ khiến người khác hoài nghi.

- Ha ha, cảm ngộ Pháp Tắc Thời Gian? Cơ hội đó ngay cả một phần vạn cũng không có đâu. Còn luyện chế quy tắc thế giới, xem như ngươi có là Luyện khí sư cũng không thể nào thành công luyện chế ra quy tắc thế giới. Huống hồ Tinh Thạch Thời Gian hẳn sẽ không xuất hiện lần thứ hai, nghe đồn tại Nguyệt Khư Phần từng xuất hiện ba viên, Tinh Thạch ở Đấu giá hội hẳn từ đó mà ra.

Nghe tên tu sĩ kia đáp lời, Địch Cửu có chút ngây người, điều tra sao mà dễ dàng thế nhỉ? Cơ mà Nguyệt Khư Phần lại là nơi nào?

Tuy nhiên Địch Cửu vẫn tiếp tục nói:

- Ai, đợi một thời gian nữa ta cũng tới Nguyệt Khư Phần thử thời vận xem sao.

Lần này tên tu sĩ nghe Địch Cửu lẩm bẩm liền triệt để mất hứng thú nói chuyện, gã thấy Địch Cửu trăm phần trăm chính là tên đần. Đúng là Nguyệt Khư Phần có Tinh Thạch Thời Gian thật, cơ mà đó là vật mà ai muốn lấy liền lấy ư? Không có tu vi Tiên Đế mà dám làm việc ngu ngốc như thế?

Địch Cửu không chút nào để ý ánh mắt của kẻ nọ, hắn lần nữa mua một viên ngọc bài thân phận rồi tiến vào bên trong Tự Do Tiên Thành.

…..

Sau hai canh giờ dạo quanh bên trong Đại Đỉnh, Địch Cửu liền rời khỏi, bởi vì hắn đã mua được ngọc giản địa đồ của Nguyệt Khư Phần, đồng thời Địch Cửu cũng thấy được trà lâu nhà mình bị Phúc Đồng tức lâu chiếm cứ, thế nhưng hiện tại hắn sẽ không xen vào. Chờ khi hắn trở lại lần nữa, Địch Cửu sẽ khiến Phúc Đồng đại tức lâu biết thế nào là lễ độ.

…..

Kỳ thật Nguyệt Khư Phần là một tinh lục độc lập, bên trong đó có ba động quy tắc rất lớn. Có nơi quy tắc yếu vô cùng, cũng có địa phương quy tắc thiên địa cực kỳ cường hãn. Tu luyện tại loại địa phương này rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, không thể hợp lưu lại. Nói dễ nghe một chút thì quy tắc ba động lớn, nói khó nghe thì quy tắc lộn xộn không chịu nổi.

Bởi vì tình huống nơi đây như thế cho nên nó có chứa rất nhiều đồ vật đẳng cấp, từ linh thảo cấp một hai bình thường cho tới tiên linh thảo đỉnh cấp, thậm chí ngay cả thứ như siêu việt tiên linh thảo cũng hiện diện tại đây.

Nghe đồn bên trong Nguyệt Khư Phần vô biên vô hạn, chia làm mấy khu vực tồn tại, tuy nhiên vẫn có những nơi nhân gia không ai dám đặt chân tới.

Ngoại trừ diện tích nơi này lớn tới khủng khiếp ra thì việc quy tắc không tuân theo đúng luật cũng khiến phần lớn tu sĩ e ngại. Trừ mấy nơi an toàn mà ai cũng biết, đại đa số các chỗ khác đều nguy hiểm vô cùng.

Nơi này vô chủ còn thường xuyên xuất hiện các loại bảo vật đỉnh cấp nên cho dù là tán tu hay các đệ tử tông môn đều thích tới đây thí luyện.

Địch Cửu có được Cực Vân Chùy nên hắn không dùng Hư Không Phi Thuyền nữa mà lấy thứ đó ra xài, hắn phải mất đến ba tháng trời mới đến được bên ngoài Nguyệt Khư Phần.

Ở đây có một phương viên quảng trường rộng gần trăm dặm, chung quanh rải rác các cửa hàng, thương lâu và nhà nghỉ. Những cửa hàng này liên miên nối dài tạo thành một phường thị ngoài trời náo nhiệt.

Phía cuối quảng trường có một cái cửa to lớn, phía trên viết mấy chữ: “Nguyệt Khư Phần Môn”. Phía sau cửa loáng thoáng sương mù, nhìn từ xa cứ tựa như một nấm mồ khổng lồ, khó trách nó lại được đặt tên là Nguyệt Khư Phần.

Địch Cửu bước vào một thương lâu tầm trung, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì một nữ tu xinh đẹp đã tiến tới nghênh đón:

- Đây là lần đầu tiên đạo hữu tới Nguyệt Khư Phần đúng không? Chẳng hay có ngọc bài đi thuyền của tông môn không?

Địch Cửu không biết dựa vào đâu mà đối phương đoán được hắn mới tới lần đầu, tuy nhiên Địch Cửu sẽ không hỏi tới vấn đề nhàm chán này, hắn chỉ gõ gõ quầy hàng, thẳng thắn đáp:

- Không có, ta tới đây một mình. Không biết nơi đây có ngọc giản địa đồ Nguyệt Khư Phần và ngọc giản giới thiệu bên trong đó hay không?

- Có, có chứ…

Nữ tu cười rạng rỡ trả lời, một bên nàng cầm hai viên ngọc giản đưa cho Địch Cửu, một bên vui vẻ giới thiệu:

- Cửa hàng của chúng tôi bán ngọc giản địa đồ Nguyệt Khư Phần tường tận vô cùng, đặc biệt là ngọc giản giới thiệu, cơ hồ tất cả những chỗ nguy hiểm đều được chúng tôi liệt kê ra hết. Giá tiền cũng phải chăng, chỉ có 1000 tiên tinh.

Lông mày Địch Cửu khẽ nhíu lại, hai viên ngọc giản có thể phục chế ra vô số viên khác mà bán tận 1000 tiên tinh thì quá mắc. Bất quá Địch Cửu cũng không nói gì thêm, số tiên tinh đó không tính là gì với hắn.

Thần niệm Địch Cửu nhanh chóng rơi vào hai viên ngọc giản, ngay sau đó sắc mặt hắn liền trầm xuống. Ngọc giản địa đồ thô ráp không gì sánh được, xem như Địch Cửu chưa từng tới Nguyệt Khư Phần cũng nhận ra số tiền bỏ ra là quá mức trên trời, trong khi đó ngọc giản giới thiệu lại qua loa vô cùng, vắn tắt chỉ có hơn mười danh mục mà thôi.

- Thật có lỗi, ngươi giữ lại đi, ta không mua nữa.

Hắn trả ngọc giản lại cho nữ tu kia, loại vật phẩm được bán ở cửa hàng tùy tiện thế này Địch Cửu không dám mua.

Thế nhưng hắn lại không ngờ nữ tu thấy hắn muốn đi thì sắc mặt lập tức lạnh lẽo:

- Đạo hữu đã xem hết nội dung ngọc giản mà muốn trả lại, không mua nữa à?

“Răng rắc!”

Cấm chế tại cửa ra ngoài tự động đóng lại, kèm theo đó là cường giả Đại La Tiên một trái một phải đi ra, vây Địch Cửu vào giữa.

Gặp phải hắc điếm rồi, hắn thầm nghĩ, hơn nữa Địch Cửu cũng xác định sau khi biết mình là lần đầu tới đây, ả ta liền muốn làm thịt hắn.

- Bằng hữu thuộc tông môn nào? Vì sao xem hết nội dung rồi phục chế ngọc giản thương lâu của chúng ta xong lại không chịu mua?

Người vừa lên tiếng là tên Đại La Tiên trung kỳ đứng bên trái.

- Ta không có tông môn, nếu ngươi đã nói ta phục chế ngọc giản thì ta liền mua lại cũng được, 1000 tiên tinh đúng không?

Địch Cửu không sợ hai tên Đại La Tiên hay cấm chế trong cửa hàng, chỉ là hắn không muốn nháo loạn cho lớn chuyện mà thôi.

- Ngươi nói sai rồi, là 1000 điểm tự do.

Nữ tu mỉa mai nhìn Địch Cửu, loại ma cà bông vừa uy hiếp một chút liền khuất phục này là dễ bị đào hố nhất. Số điểm tự do ấy chỉ là đòn đầu tiên, chờ sau khi đối phương xì ra, còn có phí khởi động cấm chế hộ trận, phí cửa hàng phải ngừng kinh doanh…

Chỉ có địa tông môn có ngọc bài đi thuyền lần đầu tiên tới thì bọn họ mới không dám động. Vừa rồi ả ta đã hỏi qua lai lịch đối phương.

Toàn bộ Nguyệt Khư Phần có ai mà không biết mấy tên gia hỏa đến từ bên ngoài là dê béo dễ bắt nạt, đại đa số cửa hàng đều kiếm lời bằng phương pháp hắc ám này.

Địch Cửu nhanh chóng thu hồi 1000 tiên tinh, bình tĩnh nhìn nữ tu đứng đối diện.

- Ngươi khẳng định muốn lấy điểm tự do của ta?