Hạnh Tuệ vừa mới báo giá Cực Vân Chùy xong thì bình phong to lớn phía trên nhanh chóng hiện giá 300.000 điểm tự do.
Địch Cửu nhất định phải cầm tới tay thanh chùy này, thế nên hắn không chút do dự báo giá 500.000 điểm, một lần tăng lên tận 200.000.
Giá của Cực phẩm Tiên khí đều từ 10 triệu tiên tinh đến 50 triệu tiên tinh, thứ Tiên khí có giá trị nhất tất nhiên là Tiên khí phi hành. Phi hành Tiên khí chỉ cần là cực phẩm và không có gì quá mức đặc biệt, giá cả trên cơ bản đều cỡ 30 triệu tiên tinh.
Địch Cửu ra giá 50 triệu này đã là đỉnh rồi. Mà hắn lại tăng nhiều như vậy, trong lúc nhất thời bình phong báo giá liền chững lại.
Trông thấy giá cả không còn nhảy lên nữa, Hạnh Tuệ mới lớn tiếng tuyên bố:
- 500.000 điểm tự do lần thứ nhất…
Lần báo giá này giống như một loại tâm lý ám chỉ, khiến lòng người có cảm giác áp bách, bởi vì nếu họ không tăng giá thì món phi hành pháp bảo ấy chắc chắn sẽ thuộc về người khác.
Thế nhưng ở hội đấu giá đỉnh cấp như vậy, khi đến thời điểm đấu những vật phẩm có giá cực cao, ở mỗi lần xác nhận giá thì người chủ trì sẽ nói vài câu cổ động mọi người bỏ tiền ra. Dù giá của phi hành Tiên khí này đúng là cao thật, tuy nhiên so với những vật khác vẫn không tính là đồ vật đỉnh cấp gì.
- 510.000 điểm tự do…
Không đợi Hạnh Tuệ thông báo xong, giá cả lại có biến động.
Địch Cửu nghe thế thì không chút do dự tăng giá lên 600.000, hiện tại thứ hắn thiếu không phải số điểm tự do ấy, hắn chỉ muốn lấy được vật phẩm tới tay, sau đó nhanh chóng luyện hóa rồi tính tiếp.
Địch Cửu muốn tu sĩ đang đấu giá kia thấy rõ, đây là thứ hắn phải lấy cho bằng được, nếu người ta tiếp tục tăng giá thì chắc chắn lại phải tăng thêm nhiều lần nữa, huống chi giá trị của món đồ này vốn chẳng tới 600.000 điểm tự do.
Trong tình huống vô kinh vô hiểm, Địch Cửu đã mua được kiện đồ vật đầu tiên, cực phẩm Tiên khí phi hành Cực Vân Chùy.
Giao dịch này vô cùng đơn giản, Địch Cửu chỉ cần xuất ra thân phận bài trên pháp trận giao dịch để họ thu lấy 600.000 điểm tự do là được.
Sau khi trả xong, thân phận bài của Địch Cửu liền biến thành màu bạc. Đây là ám chỉ hắn đã giao dịch hơn 1 triệu điểm tự do tại Đại Đỉnh.
Trước bàn truyền tống trận nhanh chóng xuất hiện một trận bạch quang, đi theo đó là một kiện phi hành chùy lớn cỡ bàn tay xuất hiện trước mắt Địch Cửu.
Hắn cầm pháp bảo phi hành mình vừa thu được trên tay, Cực Vân Chùy được bảo vệ bởi cấm chế san sát, pháp trận khắc họa lít nha lít nhít.
Đây là một bảo vật được Khí Đế luyện chế mà thành, việc này khiến hắn cảm thán không thôi. Dù bản thân Địch Cửu có Thiểm Quang hỗ trợ thì việc trở thành Khí Đế cũng chẳng phải quá trình dễ dàng gì.
Hơn nữa, nguyên liệu luyện ra Cực Vân Chùy cũng không đơn giản.
Vật đấu giá tiếp theo chính là Tôn Ý Đan, viên đang dược đó được tranh đoạt nhiều đến mức khiến không khí khán phòng sặc mùi thuốc nổ. Tiên đan bát phẩm này có thể giúp Tiên Vương viên mãn tăng thêm mấy phần thành công để tiến vào cảnh giới Tiên Tôn, vậy nên nó được người người chào đón là chuyện vô cùng hiển nhiên.
Thế nhưng Địch Cửu không có chút hứng thú nào với Tôn Ý Đan, hắn bắt đầu tiến hành luyện chế Cực Vân Chùy ngay trong ghế lô của mình.
Thần niệm của Địch Cửu thẩm thấu vào trong pháp bảo, ngay lập tức phát hiện đây không phải Tiên khí thượng đẳng, chỉ được gọi là phổ thông mà thôi. Nói cách khác, giá món đồ hắn đang cầm còn chưa tới 60 triệu tiên tinh thượng phẩm.
Thế nhưng, bản đồ phương vị hư không được khắc trên đó lại có giá trị không nhỏ.
Với trình độ Tiên Trận Tôn cấp tám và tiên niệm cấp sáu, tốc độ luyện hóa Cực Vân Chùy khẳng định là cực nhanh. Chỉ ngắn ngủi nửa ngày, Địch Cửu đã luyện hóa được hơn phân nửa.
Sau khi Tôn Ý Đan được đấu giá xong, vật tiếp theo ban tổ chức mang ra chính là pháp bảo công kích cực phẩm cùng với nguyên liệu luyện khí đỉnh cấp, còn có các loại công pháp tu luyện khác. Mỗi một loại đồ vật được đem ra, giá cả đều tăng lên gấp đôi so với cái trước.
Thế nhưng Địch Cửu chẳng thèm để tâm đến bọn chúng, bởi vì đó không phải là những thứ mà hắn cần.
Đúng lúc đó, Hạn Tuệ liền giơ một hộp ngọc lên, ngữ khí mang theo vẻ kích động, nói:
- Đây vốn chính là kiện vật phẩm áp trục của buổi đấu giá lần này, tuy nhiên chúng ta đã lấy ra ngay ngày đầu tiên cũng vì muốn đáp lại thịnh tình của quý vị đã tới tham gia…
Địch Cửu nghe thế liền đình chỉ động tác luyện hóa trong tay lại. Hắn muốn nhìn xem vật phẩm áp trục trong miệng Hạnh Tuệ kia là thứ gì.
Thấy đa phần khách nhân đều hướng ánh mắt về phía mình, Hạnh Tuệ tiếp tục lớn giọng nói:
- Vật phẩm được đựng trong hộp ngọc này chính là Tinh Thạch Thời Gian…
Sau khi bốn chữ đó được nói ra, sự yên tĩnh tại đại điện liền bị phá vỡ, tất cả khách nhân đều xôn xao kích động vô cùng.
Ngay cả Địch Cửu khó tin nhìn chằm chằm cái hộp ngọc kia.
Tinh Thạch Thời Gian?
Đây chính là bảo vật ẩn chứa Pháp Tắc Thời Gian sao, ngay cả loại bảo vật đỉnh cấp như thế mà họ cũng lấy ra được ư?
Nên mua nó hay không đây?
Từ sâu thẳm trong nội tâm Địch Cửu nói cho hắn biết, hắn nhất định phải lấy cho bằng được. Tuy nhiên Địch Cửu cũng hiểu rõ, thứ này là được chuẩn bị cho Tiên Đế các phương. Người bình thường dù có đủ điểm tự do cũng chẳng dám tham gia. Không phải không đủ điểm mà là mua được rồi thì sao? Mạng nhỏ của ngươi giữ lại được chắc?
Nếu Địch Cửu đã quyết định phải có được Tinh Thạch thì hắn nhất định phải tranh đấu với các vị Tiên Đế một phen.
Suy nghĩ xong xuôi, trong lòng Địch Cửu thầm than, Tinh Thạch Thời Gian này xuất hiện quá sớm, nếu A Hàm Chân Ly Thủy mà ra trước thì tốt rồi.
Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ lần đấu giá hội này không tệ. Khách nhân sau khi lấy được đồ vật sẽ thực hiện giao dịch bằng truyền tống trận, như vậy số phòng sẽ không bị lộ. Phương thức ấy có ưu điểm là giúp người khác không biết người mua là ai.
Nghĩ trong lòng là thế, nhưng Địch Cửu vẫn cẩn thận bố trí thủ đoạn chạy trốn, đây chẳng qua là phòng ngừa vạn nhất mà thôi, vốn hắn cũng không mong sẽ dùng đến mấy thứ mình đã bố trí. Nhưng một khi hắn xuất ra thủ đoạn tranh đoạt Tinh Thạch Thời Gian thì đảm bảo mười phần sẽ phải dùng tới mấy thứ truyền tống trận kia.
Tinh Thạch Thời Gian là cái gì? Đây là thứ mà Tiên Đế sẽ dốc toàn lực tranh đoạt. Nếu hắn mà mua được, dù Đấu giá hội có giấu diếm đi chăng nữa thì chẳng mấy chốc cường giả các phương cũng sẽ điều tra ra danh tính hắn. Đợi tới khi kết thúc, chờ đợi hắn chính là vô cùng tận truy sát.
Nhưng nếu từ bỏ Tinh Thạch Thời Gian, Địch Cửu thật sự không cam lòng. Đó chính là Pháp Tắc Thời Gian, nếu Địch Cửu có được, hắn sẽ mượn sức Thiểm Quang, khả năng rất lớn bản thân sẽ đụng tới cánh cửa tiếp cận nó. Nói cách khác, Tinh Thạch Thời Gian có giá trị rất lớn đối với hắn, Địch Cửu khẳng định bản thân là người có khả năng lớn nhất tiếp cận được với Pháp Tắc Thời Gian.
Giữa vô số pháp tắc trong thiên địa, không thể nghi ngờ thần thông Thời Gian là thứ cường đại nhất, căn bản không có cái thứ hai vượt qua.
Ý nghĩ này vòng vo một lúc, Địch Cửu liền xác định bản thân hắn nhất quyết phải mua cho bằng được viên đá kia. Tiên Đế thì sao chứ? Không tranh thì làm sao mạnh hơn bọn họ được?
Dường như Hạnh Tuệ cũng biết Tinh Thạch Thời Gian sẽ khiến khán phòng oanh động như vậy, nàng lẳng lặng chờ tới khi âm thanh trên đại điện giảm dần mới vỗ vỗ tiểu chùy trong tay, lớn tiếng hô:
- Theo ta được biết, trong tứ đại tiên lục vẫn chưa có cường giả nào chạm được tới Pháp Tắc Thời Gian, càng đừng nói tới việc khống chế loại thần thông này. Tinh Thạch có thể xuất hiện trên Đấu giá hội là một sự kiện phi thường trọng đại đối với tất cả tu sĩ trong tứ đại tiên lục.
- Có thể có khách nhân nghĩa rằng dù mua được Tinh Thạch đi nữa cũng không nhất định có thể chạm tới Pháp Tắc Thời Gian. Nhưng ta xin nhắc một điều cho quý vị nhớ, nếu không đấu giá vật này thì khẳng định chẳng có chút hi vọng nào hết. Nếu đạt được, mới có một tia hi vọng nắm giữ loại thần thông đó. Chỉ cần nghĩ tới thần thông Pháp Tắc Thời Gian đại biểu cho cái gì, ta tin dù tốn bao nhiều điểm tự do cũng đáng!
Hiện tại, Đấu giá hội đã trôi qua một ngày. Từ đầu tới cuối Hạnh Tuệ chưa bao giờ giới thiệu kỹ càng về kiện vật phẩm nào như thế. Tinh Thạch Thời Gian là thứ đầu tiên mà nàng ta dùng ngần ấy thời gian chỉ để giới thiệu.
Không gian trên Đấu giá đại điện lúc này cực kỳ an tĩnh, thế nhưng Địch Cửu vẫn cảm nhận được khí tức tranh đoạt chuẩn bị phun trào như cũ.
Tình cảnh trước mắt rất hợp ý của Hạnh Tuệ, nàng ta tiếp tục dùng ngữ khí khoa trương bảo:
- Tinh Thạch Thời Gian không phải thứ chỉ cần có điểm tự do là mua được, hiện tại nếu đã xuất hiện, mọi người còn không nắm bắt cơ hội mau đi! Giá khởi điểm sẽ là….
Nói tới đây, Hạnh Tuệ cố ý dừng lại một chút để vô số tu sĩ hồi hộp tới mức muốn mắng to lên nhưng không dám.
Cảm nhận được kế hoạch của mình thành công, âm thanh nàng ta nhanh chóng tăng cao:
- Mười triệu điểm tự do, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1 triệu điểm, hiện tại cạnh tranh bắt đầu.
Khách nhân trong đại sảnh không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, 10 triệu điểm tự do ư? Thật quá đáng sợ rồi. Một số tu sĩ vốn còn muốn xuất thủ, thế nhưng nghe được giá tiền này thì như bóng da thoát hơi, ỉu xìu hết cả.
Đây không phải số điểm mà ai cũng lấy ra được.
Tại lô ghế của mình, Địch Cửu thầm nghĩ, đúng là rất đắt, nếu không phải hắn kinh doanh sinh ý Tinh Không Trà độc nhất, kiếm được không ít điểm tự do, thì chắc hắn cũng phải từ bỏ món bảo vật này rồi.
- Mười một triệu điểm tự do!
Một âm thanh thô cuồng vang lên. Đây là lần đầu có người lên tiếng báo giá cho món bảo vật này, ngay sau đó y cũng bắt đầu ghi điểm lên bảng.
Đấu giá hội hoàn toàn không có luật cấm việc dùng âm thanh báo giá rồi mới ghi điểm, chỉ cần ngươi không uy hiếp người khác, ngươi dùng phương thức gì báo giá là quyền tự do của ngươi.
- Mạnh ghê nhỉ!
Cảm nhận được sự ba động nguyên khí trong âm thanh, Địch Cửu liền biết đây chắc chắn là vị cường giả Tiên Đế nào đó.
Hắn không nhận biết người này nhưng không có nghĩa những người khác cũng giống vậy. Ông ta dùng âm thanh báo giá, mục đích chẳng phải là để người khác biết ông ấy là ai sao.