Dịch Vận Tiên Tông.
Tông chủ Dịch Trinh đang cau mày đi qua đi lại, y biết môn phái nhà mình nhất định phải sớm rời khỏi Tân Sinh Tiên Vực.
Khí tức sát lục ở đây càng ngày càng nặng, rất nhiều nơi đã không còn có thể tu luyện được nữa. Khu vực sinh tồn của tu sĩ đã quá chật chội, vì để chen chúc trong những địa phương ấy mà mọi người đã dấy lên không ít cuộc giết chóc man rợ.
Ngay tại một canh giờ trước, hai đệ tử Dịch Vận Tiên Tông vừa bị giết.
Nếu là khoảng thời gian trước thì không ai dám tin chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng ở thời thế như bây giờ, muốn giết cứ giết.
Đứng trước vấn đề sinh tồn, bởi vì không có biện pháp tốt hơn nên địa vị của Dịch Vận Tiên Tông dù muốn dù không cũng đã giảm sút trầm trọng.
Sở dĩ Dịch Trinh không làm gì là bởi vì ba năm trước, y từng để 36 đệ tử tiến vào Hoàng Hôn Tiên Vực tìm kiếm vị trí khí vận chảy đi. Thế nhưng tới tận bây giờ vẫn không hề thu lại được bất kỳ tin tức nào.
Nếu những đệ tử đó đều vẫn lạc thì thôi đã đành, nhưng mấu chốt là toàn bộ linh hồn bài của bọn họ vẫn bình an vô sự, không hề vỡ vụn.
- Tông chủ, có thể bọn họ bị vây ở một chỗ nào đấy, vậy nên mãi vẫn chẳng có tin tức truyền về.
Một tên trưởng lão Đại La Tiên chủ động nói.
Dịch Trinh lắc đầu:
- Không thể nào. Sau khi tiến vào Hoàng Hôn Tiên Vực, tất cả đệ tử sẽ ngay lập tức tách ra tìm kiếm phương hướng khí vận chảy đi, tuyệt đối không thể bị vây ở cùng một chỗ.
Nếu nói có người bắt lấy cả 36 đệ tử Dịch Vận Tiên Tông rồi vây họ ở cùng một chỗ, Dịch Trinh chắc chắn sẽ không tin. Hoàng Hôn Tiên Vực không thể sinh ra cường giả cấp độ như vậy.
Y thoáng nghĩ tới Tịnh Lạc Ôn - người đã xông ra khỏi Thiên Tường đại trận, nhưng kể cả là bà ta thì cũng không đủ khả năng. Tịnh Lạc Ôn đích thật đã bước vào Tiên Vương cảnh, nhưng bà cũng dính phải một quyền của Dịch Trinh đánh vào hậu tâm, nhất định là trọng thương rồi.
Hiển nhiên, Tịnh Lạc Ôn phải tìm một chỗ chữa thương trước chứ không thể nào tốn sức đi lùng bắt đệ tử Dịch Vận Tiên Tông được.
- Hợi trưởng lão, ngươi lập tức phát ra Tâm Thần Tiên Vực lệnh, yêu cầu tông chủ tất cả tông môn tụ tập tại Dịch Vận Tiên Tông, cộng đồng hiệp thương xem chúng ta sẽ phải đi theo hướng nào. Nếu tiếp tục giết chóc như vậy, Tân Sinh Tiên Vực sớm muộn gì cũng sẽ biến thành Hoàng Hôn Tiên Vực thứ hai.
Dịch Trinh rốt cục hạ quyết tâm.
Nếu tiếp tục chờ ở Tân Sinh Tiên Vực là con đường chết, vậy thì nhất định phải đi tìm đường sống mới thôi.
...
Tịnh Lạc Ôn thở dài rồi mở hộ trận quanh thân ra. Bà bị Dịch Trinh đánh trọng thương, ở trong Hoàng Hôn Tiên Vực tận ba năm mà thương thế chỉ khôi phục chút ít.
Được như vậy đều là nhờ tu vi Tiên Vương của bà đã tạo thành Tiên Vương lĩnh vực. Bằng không thì đừng bảo chữa thương, thương thế không chuyển biến quá xấu đã xem như là chuyện tốt.
Tịnh Lạc Ôn quyết định dừng việc chữa thương lại. Bà không tin khắp Tiên giới đều đã tiến vào thời kỳ hoàng hôn. Tiên giới nhất định vẫn còn có đường sống, bà muốn đi tìm con đường đó.
Nếu đến thời điểm nhắm mắt xuôi tay mà bà vẫn không tìm thấy thì cứ xem như bà đã vẫn lạc trong lúc tìm đường kiếm ra của Tiên giới vậy.
…
Tịnh Lạc Ôn đã rời khỏi nơi chữa thương được nửa năm rồi mà vẫn chẳng nhìn thấy một bóng người nào. Không rõ là do tu chân giới không có tu sĩ phi thăng lên hay là có lí do gì khác.
Bà vẫn cứ đi lang thang như vậy cho tới một hôm, đột nhiên, bà cảm nhận được một tia khí vận Tiên giới đang lưu động, Tịnh Lạc Ôn gần như không kịp nghĩ gì đã cấp tốc xông về phương hướng đó.
Nửa tháng sau, Tịnh Lạc Ôn ngơ ngác nhìn hai tòa tiên thành mênh mông trước mặt.
Đây tuyệt đối không phải Hoàng Hôn Tiên Vực thành, bởi vì bà cảm nhận được Tiên giới khí vận đang ngưng tụ.
Mặc dù bà chưa từng thấy một tòa thành nào khác ở Hoàng Hôn Tiên Vực, nhưng bà tin chắc những chỗ như vậy chỉ có khí tức hơi tàn mà thôi. Ở trong đó, tu sĩ chỉ có thể cố duy trì tu vi, nào có thể tu luyện hay độ kiếp được.
Nhưng bà cảm nhận được rất rõ khí tức tu luyện ở đây. Phải biết, bà chính là Tiên Vương hàng thật giá thật.
Tịnh Lạc Ôn chậm rãi bước về phía tòa tiên thành này, rốt cục bà đã nhìn thấy màu sắc xanh tươi sau rất nhiều năm. Bên ngoài thành, cây cối sinh sôi nảy nở, dòng sông trong xanh xuyên suốt tòa thành đều có nước chảy.
Đây tuyệt đối không phải Hoàng Hôn Tiên Giới, thứ đầu tiên khô cạn ở Hoàng Hôn Tiên Giới chính là nước, thứ tiếp theo là sinh cơ. Hiện tại bà không chỉ nhìn thấy nước mà còn trông thấy cả sinh cơ.
Sáu chữ Phụ Thành Tinh Không Tiên Thành trôi lơ lửng trên không trung.
Đây là phụ thành ư? Không ngờ chỉ ở ngoài phụ thành mà đã có thể tu luyện. Bà càng đến gần cổng thành thì lại càng cảm nhận được sinh cơ nồng đậm, có thể tưởng tượng được nếu bà tiến nhập Tinh Không thì sinh cơ sẽ còn dồi dào đến cỡ nào, đây chắc chắc là một tòa tiên thành chân chính rồi.
Tịnh Lạc Ôn liếc mắt xuống hộ trận tiên thành rồi im lặng lắc đầu, một cái tiên trận cấp ba nho nhỏ mà muốn bảo vệ nơi này, thật sự...
Tịnh Lạc Ôn không tiếp tục xem hộ trận nữa, nàng quay đầu nhìn về phường thị hướng ngoài phụ thành, nơi đây có rất nhiều tu sĩ đang hành tẩu. Qua đó thấy được không phải tất cả mọi người đều có tư cách đi vào phụ thành. Nhưng ngoài phụ thành có thể tu luyện, những tu sĩ này lưu lại đây đều vì sinh tồn.
...
Địch Cửu không có nhiều thời gian ở lại hỏi thăm Trác Văn Xu và Tiển Tắc. Hắn an bài cho hai người bọn họ trong phủ thành chủ xong xuôi thì lập tức rời đi thăng cấp hộ trận.
Đâu tiên phải nâng hộ trận phụ thành lên cấp bảy trước. Sau đó bố trí thêm Khốn Sát và Giảo Sát tiên trận, bên ngoài còn cần bố trí Ẩn Nặc tiên trận nữa.
Hộ trận cấp ba ở ngoài chỉ là để lừa gạt cường giả Tiên Vương. Địch Cửu tin Ẩn Nặc tiên trận cấp bảy bên trong do mình bố trí thì dù đích thân Tiên Vương tới cũng nhìn không ra. Trừ phi đối phương cũng là Tiên Trận Vương, nếu vậy hắn chỉ đành lấy cứng đối cứng.
Một khi đối phương đã khinh thị Tinh Không Tiên Thành hộ trận phụ thành mà đánh thẳng vào, Địch Cửu sẽ dùng Ly Địa Diễm Hỏa Kỳ nâng Giảo Sát Trận lên một bậc, hô ứng với Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ để vây khốn rồi mới xử lý đối phương.
Khi Tịnh Lạc Ôn tới, Địch Cửu đang gấp rút tăng thêm tốc độ thăng cấp hộ trận và Giảo Sát đại trận.
Hắn cảm nhận được có người quan sát hộ trận tại phụ thành bèn đi thẳng qua đó xem thử.
- Là cường giả đỉnh cấp…
Địch Cửu vừa nhìn thấy Tịnh Lạc Ôn liền biết bà ta đang trọng thương, nhưng hắn vẫn kinh ngạc khi cảm nhận được khí tức lĩnh vực, chẳng lẽ đây là cường giả Tiên Vương à?
Nhưng cường giả Tiên Vương tới đây sao lại không trực tiếp phá trận mà còn lễ phép quan sát hộ trận như thế?
- Thiên Tịnh môn Tịnh Lạc Ôn đến đây bái phỏng thành chủ Tinh Không Tiên Thành.
Giọng nói của Tịnh Lạc Ôn vô cùng nhu hòa.
- Là Tịnh môn chủ!
Nhan Tiêu Sa ngạc nhiên thốt lên.
Thiên Tịnh môn là tiên môn ẩn nấp, tuy nhiên ông ta từng có duyên trông thấy bà trước đây. Trong một lần đại hội các đại tông môn Tiên giới, Nhan Tiêu Sa từng đứng từ xa nhìn thấy khuôn mặt môn chủ Thiên Tịnh môn.
Địch Cửu giật mình, khẽ hỏi:
- Nhan thành chủ, người kia là môn chủ Thiên Tịnh môn thật sao?
Nhan Tiêu Sa lập tức đáp:
- Đúng vậy thành chủ, đây chính là môn chủ Thiên Tịnh môn Tịnh Lạc Ôn.
Nhan Tiêu Sa nói rất nhỏ nhưng Tịnh Lạc Ôn vẫn nghe thấy, bà vội vàng nói:
- Hóa ra thành chủ đích thân tới, Tịnh Lạc Ôn đến đây bái phỏng.
Trong nội tâm bà có hơi kinh ngạc, Tiên Vương như bà thế mà nhìn không ra trình độ tu vi của Địch Cửu, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được hắn vẫn chưa tiến vào hàng ngũ Đại Tiên.
- Tịnh môn chủ khách khí, mời đến.
Bởi vì quan hệ với Mặc Vũ Xuân nên Địch Cửu có cảm tình khá tốt với Thiên Tịnh môn.
- Đa tạ thành chủ.
Tịnh Lạc Ôn bước vào Tinh Không phụ thành.
Vừa tiến vào phụ thành, bà liền cảm ứng được khí tức sinh cơ càng thêm nồng đậm và đạo tắc Tiên giới rất rõ ràng. Thậm chí còn tốt hơn nhiều so với Tân Sinh Tiên Vực.
- Nơi này mới thật sự là Tân Sinh Tiên Thành.
Tịnh Lạc Ôn còn chưa tiến đến Tinh Không chủ thành đã xuýt xoa khen ngợi.
Địch Cửu thầm nghĩ, khí độ của tông chủ Thiên Tịnh môn quả nhiên khác biệt. Nếu đổi thành một kẻ khác, đoán chừng sẽ không thể nào dùng thái độ ôn hòa nói chuyện với tu sĩ Chân Tiên như vậy, lại càng không lễ phép như thế.
- Tại hạ tên là Địch Cửu. Tinh Không Tiên Thành được ta và các bằng hữu cùng nhau thành lập. Mục đích của chúng ta là tránh né giết chóc, an tĩnh sinh hoạt.
Địch Cửu chủ động giới thiệu.
Tuy biết Tịnh Lạc Ôn không phải hạng người hiểm ác nhưng Địch Cửu vẫn tùy thời đề phòng. Chỉ cần bà dám động thủ, hắn sẽ lập tức dùng Khốn Sát Trận vây khốn vị tông chủ này ngay.
Nghe Địch Cửu nói thế, Tịnh Lạc Ôn không biết nghĩ tới điều gì mà chỉ thở dài một tiếng rồi im lặng hẳn.
Có lẽ khí thế hùng hậu trong Tinh Không Tiên Thành khiến bà nghĩ đến Tân Sinh Tiên Vực, bởi vì ngay cả ở đó cũng không có dạng tiên thành nào giống như vậy.
Từ khi thời đại Tiên giới hoàng hôn diễn ra, đã bao lâu rồi bà chưa từng nhìn thấy tòa tiên thành phồn thịnh đến thế?
Địch Cửu ẩn nặc tất cả Khốn Sát Trận và hộ trận, Tịnh Lạc Ôn nhìn thẳng tới Thiên Trúc Hà. Qua hơn mười hô hấp, trong mắt Tịnh Lạc Ôn bỗng nhiên lộ ra nét cuồng hỉ, sau đó thanh âm run rẩy của bà vang lên:
- Nơi này đang ngưng tụ khí vận Tiên giới...
Không ai khác hiểu chuyện hơn Tịnh Lạc Ôn, một khi có địa phương ngưng tụ được khí vận thì chứng minh thời kỳ hoàng hôn sắp đi qua. Có một ngày, Tiên giới rồi sẽ khôi phục nguyên dạng.
Chuyện gì có thể làm cho bà càng thêm kích động hơn việc này cơ chứ?
-