Sau khi trở lại phủ thành chủ, chuyện đầu tiên Địch Cửu làm chính là lấy một quả Thất Sắc Bàn Đào cho Mặc Vũ Xuân phục dụng.
Thất Sắc Bàn Đào vừa hòa tan thì khí tức sinh cơ của nàng quả nhiên tăng lên rõ rệt.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, hiện giờ hắn phải thăng cấp hộ trận Tinh Không Tiên Thành trước đã, sau đó mới có thời gian nghĩ biện pháp trợ giúp luyện thể cho Mặc Vũ Xuân. Đại Khôn Quyết tổng cương lợi hại ở chỗ, nó không chỉ giúp luyện thể bản thân mà có thể rèn luyện thân thể cho người khác.
Hiện tại đã xác định được sinh cơ của Mặc Vũ Xuân có thể dùng Thất Sắc Bàn Đào duy trì, Địch Cửu bèn thấy thả lỏng hắn. Hắn rời khỏi phòng, đi xuống cắm hai dòng thượng phẩm tiên mạch vào đáy Thiên Trúc Hà.
Thiên Trúc Hà là chỗ phát nguyên Tiên giới khí vận, hai dòng thượng phẩm tiên mạch này không chỉ dùng để tăng tốc độ tụ lại của tiên linh khí, mà còn giúp cho hộ trận Tinh Không Tiên Thành trở nên kiên cố hơn.
Nếu chỉ đối phó với tu sĩ dưới Tiên Vương thì có Tụ Linh Trận hấp dẫn tiên linh khí đã đủ để phát động các loại hộ trận Tinh Không Tiên Thành. Nhưng một khi có cường giả Tiên Vương tới, vậy nhất định phải có Tiên Linh Nguyên cường đại hơn thì mới không lo chuyện thiếu tiên linh khí.
Sau khi cắm hai dòng thượng phẩm Tiên Linh Mạch xuống, tiên linh khí trong thành lập tức nồng đậm hơn hẳn. Không chỉ vậy, tiên vận đạo tắc càng thêm rõ ràng.
Đúng lúc ấy, một tu sĩ may mắn đi ngang qua, y không cần dùng đan dược đã có thể dễ dàng cảm nhận được lôi kiếp Kim Tiên. Người nọ hưng phấn cúi gập người xuống thi lễ với Địch Cửu rồi nhanh chân ra khỏi thành độ kiếp.
Nhan Tiêu Sa đang ở ngoài phụ thành cũng vô cùng kích động, ông ta khẳng định Địch Cửu vừa cắm Tiên Linh Mạch xuống Tinh Không Tiên Thành, bằng không thì tiên linh khí không có khả năng trở nên nồng đậm như vậy.
Tiên giới đã trải qua thời kỳ hoàng hôn rất lâu rồi, Địch Cửu mới đi ra ngoài một chuyến mà đã thu hoạch được Tiên Linh Mạch, chuyện này cần khí vận đến cỡ nào mới được chứ?
Chỉ người sở hữu đại khí vận mới có thể khống chế Tinh Không Tiên Thành, Địch Cửu nhất định là thành chủ thích hợp nhất.
Địch Cửu không có tâm tư đi quản chuyện khác, trước mặt hắn hiện giờ đang đặt 38 chiếc nhẫn của Tiên Nhân chân chính, thậm chí trong đó còn có hai cái thuộc về Đại Ất Tiên.
Hắn muốn thăng cấp lên Tiên Trận Vương cấp bảy thì điều kiện tiên quyết là phải có đầy đủ vật liệu.
Về phần hỏa diễm, Đạo Hỏa hiện tại đã đủ đẳng cấp. Đạo Hỏa cấp bốn tuy không mạnh hơn là bao so với Già Lam Hỏa cấp năm, nhưng nó là hoả diễm của chính Địch Cửu, sử dụng sẽ thuận tay hơn nhiều so với hỏa diễm đi mượn. Hơn nữa trên người hắn còn có Tinh Hạch Viêm Thạch và Hư Không Hôi Viêm cấp năm.
Chỉ cần hắn luyện chế hai thứ ấy thì Đạo Hỏa tùy thời đều có thể bước vào cấp sáu.
Hư Không Hôi Viêm thì hắn có chút không nỡ chứ Tinh Hạch Viêm Thạch thì Địch Cửu vốn giữ lại là để dùng cho Đạo Hỏa tấn cấp.
Địch Cửu lấy Tinh Hạch Viêm Thạch ra, rất nhẹ nhàng đề thăng Quang Minh Tinh Không đến cấp năm. Đạo Hỏa thỏa mãn nhảy múa trước mặt Địch Cửu. Bên trong ngọn lửa đen ẩn chứa một ít ánh sáng màu xanh khá nhu hòa, giống như trong mênh mông tinh không vô cùng vô tận có chứa một dòng Tinh Hà vậy.
Muốn bước vào Tiên Trận Vương cấp bảy thì một đóa hỏa diễm tốt mới chỉ vẻn vẹn là yêu cầu cơ bản nhất mà thôi. Ngoài ra còn cần các loại tiên tài đỉnh cấp dùng để luyện chế trận kỳ nữa.
Những tu sĩ ở phụ thành vì mong đạt được điểm cống hiến nên đã dâng lên rất nhiều vật liệu, tuy nhiên vật liệu từ cấp bảy trở lên thì lại chẳng có bao nhiêu.
Cho nên Địch Cửu chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào giới chỉ của đám tu sĩ Dịch Vận Tiên Tông.
Chiếc nhẫn thứ nhất bị Địch Cửu mở ra, hắn lập tức cuồng hỉ.
Một đống tiên tinh chí ít lên tới con số mười vạn, còn có vô số vật liệu và dược liệu đỉnh cấp, thậm chí có cả một viên Kim Việt Đan chuyên dùng để tấn cấp Kim Tiên. Trong số tiên tinh, đại đa số là trung phẩm và thượng phẩm. Đan dược thì chỉ cần hắn liếc sơ qua đã thấy chí ít có đến mấy chục loại tiên tài cấp bảy.
Địch Cửu nhớ rõ, chiếc nhẫn này thuộc về một tu sĩ Kim Tiên.
Trên thân Kim Tiên mà đã có nhiều đồ tốt như vậy, có thể thấy được lúc thời đại Tiên giới hoàng hôn diễn ra, đệ tử Dịch Vận Tiên Tông vụng trộm làm không biết bao nhiêu chuyện xấu. Địch Cửu đoán chắc trên tay bọn chúng đều đã nhuộm máu vô số đồng đạo.
Từng chiếc nhẫn lần lượt được mở ra, tiên tinh càng lúc càng chất thành đống cao, vô số hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm tiên tinh bày ra trước mắt Địch Cửu.
Thậm chí trong giới chỉ của một Tiên Quân còn có cả một dòng Tiên Linh Mạch tàn phá. Các loại pháp bảo Tiên cấp thì nhiều không kể xiết.
Ba ngày sau, Địch Cửu mới sửa sang lại xong toàn bộ thu hoạch. Thượng phẩm tiên tinh ước chừng gần 500.000, trung phẩm tiên tinh xấp xỉ trăm vạn. Còn hạ phẩm tiên tinh có tới khoảng 3 triệu viên.
Địch Cửu ưng ý nhất là đống tiên tài, trong đó bao gồm vô số tài liệu luyện đan và vật liệu luyện khí cao cấp.
Thời điểm Tiên giới hoàng hôn vừa tới, đám gia hỏa ấy chắc hẳn đã điên cuồng thu thập vật liệu khắp Tiên giới rồi.
Tuy Địch Cửu cũng cần tài liệu luyện đan, nhưng bây giờ đối với hắn, thứ trọng yếu nhất chính là vật liệu luyện khí. Hắn nhất định phải mau chóng gia tăng trình độ luyện khí của bản thân lên để luyện chế ra trận kỳ đỉnh cấp mới được.
...
Địch Cửu bắt đầu bế quan. Nhan Tiêu Sa vừa coi chừng những đệ tử Dịch Vận Tiên Tông đã sớm ngoắc ngoải vừa bắt đầu tu luyện. Mặc dù tư chất ông không tệ nhưng vì không có Thái Ất Đan nên muốn bước vào Đại Ất Tiên thì thật sự vô cùng gian nan.
Thế nhưng Nhan Tiêu Sa không hề nóng nảy, đừng bảo thời đại bây giờ đã suy tàn, kể cả trước đó, muốn tìm kiếm Nhất Diệt Thái Ất Đan cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Thời gian nhanh chóng lướt đi, đảo mắt đã ba năm trôi qua...
Bên ngoài Tinh Không Tiên Thành lại có không ít tu sĩ tụ tập, đa số đều là người mới tới. Tuy vẫn có người nhắc lại tràng giết chóc ba năm trước, bất quá trên toàn bộ Hoàng Hôn Tiên Vực không hề có nơi nào tốt hơn ở đây.
Bây giờ muốn tiến vào Tinh Không Tiên Thành không chỉ cần thông qua pháp trận kiểm tra mà còn yêu cầu số điểm cống hiến nhất định.
Nếu không có điểm cống hiến, coi như ngươi chưa từng giẫm phải một con kiến cũng không có tư cách tiến vào thành.
Tiên giới đích thật còn một ít bảo vật, nhưng đồ tốt chân chính đều đã bị những tu sĩ tiến vào Tân Sinh Tiên Vực mang đi hết, tu sĩ hiện giờ có thể tìm tới bao nhiêu? Huống hồ từ khi thành chủ tiếp tục bế quan, điểm cống hiến càng ngày càng khó lấy. Chỉ có tiên tài vượt qua cấp bảy mới đủ khả năng đạt được số điểm cần thiết.
Hôm nay phụ thành lại đón thêm một nam một nữ, hai người trông có vẻ mỏi mệt không chịu nổi, rất rõ ràng họ đã trải qua chặng đường rất xa mới đến được đây.
- Tiển đại ca, nơi này thật sự có thể tu luyện, ta cảm nhận được ở đây không có khí tức giết chóc…
Nữ tu kia kích động đến mức vành mắt đỏ hoe.
Đến Tiên giới đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc đây là lần đầu tiên nàng mới tận mắt nhìn thấy một chỗ có thể tu luyện.
Nam tu đứng cạnh khẽ dụi dụi mắt, y đang lo lắng Tinh Không Tiên Thành không phải do Địch Cửu thành lập. Nếu như nơi này không có quan hệ với hắn, vậy y và Trác Văn Xu sẽ không có tư cách tu luyện trong đó.
Hai người nọ chính là Trác Văn Xu và Tiển Tắc. Bởi vì tu vi quá thấp nên dù vẫn luôn đẩy nhanh tốc độ di chuyển, nhưng họ phải mất đến hơn ba năm mới tới được phụ cận Tinh Không Tiên Thành.
- A, sâu kiến Hóa Chân mà cũng dám đến Tiên Thành ư?
Âm thanh ngạc nhiên truyền đến.
- Vị đại ca này, ta cùng sư huynh mới vừa đến đây, xin hỏi làm thế nào mới có thể gặp được thành chủ?
Trác Văn Xu lập tức hành lễ, dùng ngữ khí kính cẩn dò hỏi.
- Ha ha...
Chung quanh truyền đến hàng loạt tiếng cười vang, một tu sĩ Vực cảnh tầng bốn nho nhỏ mà cũng dám mở miệng đòi gặp Địch thành chủ, kẻ này thật sự vô tri hay vốn không biết sợ hãi là gì vậy?
Tiển Tắc vội vàng nói:
- Trác sư muội, chúng ta tới phụ thành hỏi thăm một chút đi.
- Ta nghĩ hai vị chớ đi, sau vụ công kích ba năm trước, bây giờ tu sĩ muốn đi vô phụ thành không phải chuyện dễ dàng đâu.
Một tu sĩ lớn tuổi hảo tâm lên tiếng.
Ba năm trước, đệ tử Dịch Vận Tiên Tông không coi Tinh Không Tiên Thành ra gì, vừa đến phụ thành đã ra tay chém giết tàn nhẫn nên mới để phụ thành có cơ hội mở hộ trận. Nếu những tu sĩ kia tiến thẳng vào trong phụ thành trước, sau đó đợi thời cơ xử lý người khống chế trận kỳ thì nói không chừng kết quả năm ấy đã khác rồi.
- Ngươi có thể đi cùng ta vào. Ta đang thiếu vài trợ thủ, ngươi tới giúp ta một tay, nếu biểu hiện không tệ, ta sẽ cân nhắc để cho ngươi định cư ở phụ thành...
Thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai, theo sau đó là một tu sĩ áo xám dùng ngón tay chỉ chỉ vào Trác Văn Xu.
Các tu sĩ xung quanh lập tức khom người thi lễ:
- Gặp qua Mễ chấp sự.
Đây là chấp sự ở phụ thành, Mễ Thừa Hạc. Người này phụ trách quản lý việc ra vào ở đây, quyền lực trong tay rất lớn.
- Mễ chấp sự, định cư ở phụ thành không phải yêu cầu điểm cống hiến sao?
Có người nghi ngờ hỏi.
Mễ chấp sự sầm mặt:
- Giúp ta làm việc chính là điểm cống hiến.
Trác Văn Xu vội đáp:
- Đa tạ Mễ chấp sự, chỉ có điều ta đi cùng với sư huynh, chúng ta muốn đi vào chung.
Tiển Tắc khẽ giải thích:
- Chúng ta đều quen biết với Địch thành chủ, làm phiền chấp sự giúp ta bẩm báo cho thành chủ biết với.