Thế giới thứ chín

Chương 339




Địch Cửu an bài Mặc Vũ Xuân thật tốt rồi mới nhìn qua Đạo Hỏa trên cổ tay.

Đáng tiếc Đạo Hỏa không có bất kỳ biện pháp nào chỉ dẫn phương hướng thoát khỏi đây cho hắn biết.

Địch Cửu tin chắc Thiên Mạc Khanh này hẳn vẫn còn không ít bảo vật, thế nhưng bây giờ hắn chẳng có nửa điểm tâm tình muốn lưu lại đây. Mặc Vũ Xuân bị trọng thương, nhất định phải nhanh chóng trị liệu cho nàng ấy.

Từ khi thần niệm bước vào tiên niệm cấp ba, hắn đã có thể quan sát phạm vi ngàn trượng, nhưng ở trong không gian này thì ngàn trượng và trăm trượng cũng chẳng khác gì nhau.

Địch Cửu nhìn vào trong Chân Linh thế giới, gần đây, Tiểu Thụ Nhân dùng tiên tinh nên tu vi tiến bộ rất nhanh, đã đạt tới Thụ Yêu cấp chín; Hắc Hỏa thì lại càng ghê gớm hơn, đã vọt thẳng tới yêu trùng cấp mười rồi. Hắc Hỏa đang theo dõi Thụ đệ luyện đan, thỉnh thoảng còn chỉ điểm một hai chỗ.

Dù Hắc Hỏa dốt đặc cán mai, nhưng nhóc con nhà hắn lại không thể không nghe, bởi vì hiện tại gốc cây nhỏ đang phải mượn dùng hỏa diễm của tiểu bọ hung.

Hắc Hỏa chính là muốn Thụ đệ phải nghe lời nó nên mới cho mượn bảo bối yêu thích của mình.

Địch Cửu gọi cả Thụ Yêu và Hắc Hỏa ra ngoài.

- Đại ca, đệ đã có thể luyện chế thất phẩm vương đan rồi...

Tiểu Thụ Nhân tỏ rõ nó không cô phụ kỳ vọng của Địch Cửu, vừa ra tới nơi liền hớn hở khoe khoang thành tích.

Hắc Hỏa ở một bên châm chọc:

- Đây là Tiên giới, ngươi luyện chế thất phẩm đan dược ở tu chân giới thì có tác dụng gì đâu. A, khoan đã, đại ca, nơi này có khí tức Thiên Hỏa Chi Linh kìa...

Hắc Hỏa mẫn cảm nhất đối với hỏa diễm, vừa ra khỏi Chân Linh thế giới chưa được bao lâu thì nó có thể cảm nhận được ngay khí tức của Thiên Hỏa Chi Linh.

- Ta cần dùng nó để Đạo Hỏa niết bàn, ngươi đừng có vọng tưởng.

Địch Cửu không chút do dự đả kích Hắc Hỏa, sau đó mới bảo:

- Ta bị vây ở đây, hiện tại không có cách nào ra ngoài, hai ngươi có biện pháp gì không?

Tiểu Thụ Nhân thử quét thần niệm ra ngoài, lát sau nó rầu rĩ lắc đầu:

- Khí tức ở đây giống nhau quá, đệ tìm không thấy phương hướng.

Hắc Hỏa khụt khịt mũi hồi lâu rồi mới lên tiếng:

- Đại ca, đệ có biện pháp, đáng tiếc tu vi đệ quá thấp. Chỉ khi bước vào Tiên Yêu thì đệ mới có thể xé mở hư không...

Địch Cửu rung động nhìn chằm chằm Hắc Hỏa, cẩn thận hỏi lại:

- Hắc Hỏa, ngươi nói ngươi có thể xé mở hư không sao?

Hắc Hỏa đắc ý ngẩng mặt lên trời:

- Đương nhiên, đệ là ai chứ...

“Bốp.”

Thụ đệ duỗi một cái nhánh cây ra vỗ lên đầu Hắc Hỏa, Hắc Hỏa lập tức quay đầu, căm tức nhìn nó:

- Ngươi làm trò gì đấy?

Nếu không phải vừa rồi đang quá đắc ý nên Hắc Hỏa có hơi mất cảnh giác thì tiểu quỷ rễ cây kia đừng hòng mơ mà dùng nhánh cây đánh được nó.

- Đây là thái độ mà ngươi dùng để nói chuyện với đại ca à?

Hắc Hỏa cảm thấy mới rồi mình đích thật có hơi quá phách lối bèn vội vàng thanh minh:

- Đại ca, đệ không có ý đó.

Địch Cửu sao lại để ý mấy chuyện vặt vãnh như này, hắn chỉ đang sốt sắng quan tâm vấn đề kia.

- Hắc Hỏa, ngươi thật sự có thể xé mở hư không?

Hắc Hỏa gật đầu.

- Đúng vậy đại ca.

- Vậy ngươi biết ngươi là thứ gì biến thành không?

Địch Cửu mơ hồ cảm giác được xuất thân của Hắc Hỏa không hề đơn giản.

Hắc Hỏa khổ não dùng chân trước sờ lên đầu.

- Đệ không biết nữa, lúc đệ thăng đến cấp mười viên mãn thì đột nhiên thức tỉnh loại thần thông này. Mà dù tấn cấp đến Tiên Yêu cấp một, e rằng đệ cũng chỉ có thể xé mở hư không cùng giới diện...

- Nghĩa là sao?

Địch Cửu không hiểu.

- Là đệ không thể xé mở hư không tiến đến thế giới khác, ví dụ như đệ có thể xé mở hư không ở đây để ra ngoài, mặc kệ địa điểm đến của huynh xa đến đâu đi chăng nữa cũng được, nhưng nhất thiết là nó vẫn phải ở trong cùng một giới diện.

Hắc Hỏa lúng túng trả lời.

- Đây là không gian thần thông...

Địch Cửu mừng rỡ không thôi.

Hắn khẳng định đây chính là không gian thần thông, hơn nữa còn là không gian thần thông do Hắc Hỏa thức tỉnh.

- Ngươi có biện pháp nào để bước vào Tiên Yêu không?

Hắc Hỏa chỉ vào vị trí Thiên Hỏa Chi Linh biến mất.

- Nếu để Thiên Hỏa Chi Linh kia cho đệ thôn phệ thì đệ sẽ bước vào Tiên Yêu hàng ngũ ngay, nhưng mà hiện tại...

- Thiên Hỏa Chi Linh bị Đạo Hỏa dùng để niết bàn rồi, ngươi xem thứ này có dùng được không?

Địch Cửu ném ra nửa cái kén đỏ cho nó.

Hắc Hỏa vừa nhìn thoáng qua liền kích động la lên:

- Được, được, đây là Thiên Hỏa Chi Kén, là vật liệu niết bàn tốt nhất, đủ để đệ bước vào Tiên Yêu...

Địch Cửu gấp gáp lấy ra một đống tiên tinh đặt xuống bên cạnh kén đỏ rồi bảo:

- Hắc Hỏa, ngươi nhanh tấn cấp đi, ta hộ pháp cho ngươi. Nếu như không đủ thì ta còn có đây.

Hắc Hỏa tu luyện không khác gì lắm so với Đạo Hỏa niết bàn, kén đỏ giống như hóa lỏng, liên tục bị nó hút đi.

Địch Cửu cảm giác được khí tức của trên thân nó không ngừng tăng, so với Đạo Hỏa niết bàn thì nhiều hơn một tia yêu khí.

Từng viên tiên tinh lần lượt nổ tung, toàn bộ tiên linh khí xung quanh đều bị Hắc Hỏa cuốn đi.

Vẻn vẹn hơn mười ngày trôi qua, lôi kiếp kinh khủng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời quang đãng, dùng khí thế phô thiên cái địa đánh về phía bọ hung nhỏ.

Địch Cửu biết nó là yêu trùng thuộc tính Hỏa, vậy nên hắn cứ đinh ninh nó sẽ phun ra hỏa diễm để ngăn cản lôi hồ, không ngờ nó lại há miệng thôn phệ hết số tia sét đánh xuống.

Khí tức trên thân Hắc Hỏa tăng vọt, Địch Cửu từng vượt qua lôi kiếp Chân Tiên nên đương nhiên biết đây chính là khúc nhạc dạo khi sắp bước vào Tiên Yêu. Trong lòng hắn đại hỉ, chỉ cần Hắc Hỏa trở thành Tiên Yêu thì hắn sẽ được mở mang thêm kiến thức về thần thông xé rách hư không.

Thụ Yêu dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tiểu bọ hung. Đừng nghĩ Hắc Hỏa là yêu thú cấp mười, Thụ đệ là yêu thụ cấp chín mà lầm, tư chất của hai đứa chênh lệch nhau cả vạn dặm.

Hắc Hỏa kẹt tại cấp mười bởi vì trong Chân Linh thế giới chỉ có thể đạt tới cấp mười là tối đa. Thụ đệ cấp chín là do tư chất của nó chỉ đến vậy mà thôi.

Mà còn phải tính đến trong giới chỉ có vô số linh thạch, linh mạch, thậm chí còn có cả một dòng Dược Vương linh mạch, hiện tại còn có thêm cả tiên tinh nữa. Nếu không nhờ những vật này thì e rằng rễ cây nhỏ còn chưa đạt nổi tới cấp bốn.

Hiện giờ Hắc Hỏa bước vào Tiên Yêu, sau này khoảng cách giữa hai chúng nó sẽ càng lúc càng xa.

Lôi kiếp chấm dứt, Hắc Hỏa không trở ngại chút nào đã bước vào Tiên Yêu cấp một, yêu nguyên gần như đã chuyển hóa hoàn tất.

- Đại ca, nếu không phải tiên linh khí hơi kém một chút thì yêu nguyên của đệ đã chuyển hóa hết rồi...

Hắc Hỏa hưng phấn khoe khoang.

Nó đã sớm là yêu thú cấp mười, ngây ngốc trong Chân Linh thế giới mà không thể tấn cấp, mỗi ngày nhàm chán muốn chết đi được.

Bây giờ cơ thể Hắc Hỏa đã lớn khoảng chừng quả bóng đá, toàn thân vẫn đen thui như mực, đỉnh đầu có chút hỏa hồng, tứ chi thì tráng kiện hơn trước rất nhiều.

Địch Cửu nghi hoặc hỏi:

- Hắc Hỏa, ta còn có nửa bên kén đỏ, sao ngươi lại không dùng?

Hắc Hỏa nhìn vào Mặc Vũ Xuân ở trên lưng Địch Cửu, chậm rãi đáp:

- Đại tẩu chắc hẳn bị Thiên Hỏa Chi Linh đốt bị thương, tương lai cần phải tìm được tiên đan đỉnh cấp mới chữa khỏi thương thế, cũng cần kén của Thiên Hỏa Chi Linh để niết bàn nhục thân và tấn cấp Tiên Niết Thể nữa, bằng không vết thương sẽ rất khó khép lại...

Địch Cửu ngạc nhiên hỏi:

- Hắc Hỏa, ngươi nói Mặc sư muội chỉ cần dùng nửa bên kén còn lại là có thể niết bàn nhục thân ư?

- Trước hết phải dùng tiên đan chữa thương, sau đó mới niết bàn nhục thân được.

Hắc Hỏa đính chính.

- Tốt, rất tốt.

Địch Cửu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của tiểu yêu nhà mình.

Cảm nhận được Địch Cửu hài lòng khiến nó cũng rất vui vẻ. Hắc Hỏa hào hứng nói:

- Để đệ thử xé rách hư không xem sao.

- Đúng, đúng...

Địch Cửu vô cùng cao hứng, chí ít hắn đã tìm được phương pháp trị liệu cho Mặc Vũ Xuân rồi.

Hắn nhìn mấy cái móng vuốt nhỏ xíu của Hắc Hỏa, đoán rằng nó sẽ dùng miệng để xé rách không gian. Hắn từng thấy trên Thế Giới Thư nhắc đến một loại Thần Thú có thể thôn phệ không gian, chính là dùng miệng để cắn.

Thế nhưng Hắc Hỏa lại không làm thế, nó giơ móng vuốt lên, kéo nhẹ một đường vào không khí.

Không gian giống như một hồ nước đang lặng yên đột nhiên bị vứt xuống một cục đá, từng đạo gợn sóng ba động xuất hiện. Một vết nứt màu đen xuất hiện ở trước mặt Địch Cửu, khí tức huyền ảo của không gian bỗng chốc ập đến.

Thật sự tên nhóc ấy đã xé rách được hư không rồi! Địch Cửu mừng rỡ không thôi.

Hắc Hỏa hô lên:

- Đại ca, đệ thấy đằng kia có hai dòng thượng phẩm tiên mạch...

Vừa nói chuyện, Hắc Hỏa vừa kéo thêm một cái, vết nứt không gian nọ lại trở nên lớn hơn.

Địch Cửu cấp tốc mang theo Hắc Hỏa và Tiểu Thụ Nhân vọt vào vết nứt ấy. Cả bọn chẳng hề gặp phải không gian nhận mang nào đã an toàn đáp xuống đất.

- Chúng ta vẫn còn trong Thiên Mạc Khanh à?

- Đúng vậy, đại ca, huynh nhìn xem hai dòng thượng phẩm linh mạch kìa.

Hắc Hỏa mừng rỡ hét lên.

Không cần Hắc Hỏa nói, Địch Cửu đã nhìn thấy hai dòng thượng phẩm Tiên Linh Mạch lộ ra ngoài.

Mặc dù Địch Cửu bức thiết muốn trở về tìm kiếm đan dược chữa thương cho Mặc Vũ Xuân, nhưng bây giờ hai dòng thượng phẩm Tiên Linh Mạch lại xuất hiện ngay trước mặt, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Mười mấy cây trận kỳ được vứt xuống, rất nhanh hai dòng Tiên Linh Mạch đã bị Địch Cửu lôi vào trong Chân Linh thế giới.

Hắc Hỏa nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại lần nữa xé mở không gian. Không gian bên ngoài truyền đến khí tức hoang vu xuống dốc, Địch Cửu biết lần này khẳng định bọn họ đã thoát ra khỏi Thiên Mạc Khanh rồi.

Cả nhóm lại lao qua cái khe kia, quả nhiên địa điểm đáp xuống chứa đầy khí tức hoang vu quen thuộc của Tiên giới.