Thế giới thứ chín

Chương 337




Tia đạo tắc màu vàng ẩn náu trong thức hải Địch Cửu ngần ấy năm, nhưng giờ phút này bởi vì hắn lấy đi mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô mà nó chạy mất.

Đừng bảo là Địch Cửu hoàn toàn không biết chuyện nó biến mất, cho dù biết thì hắn cũng sẽ không dừng việc dùng mảnh vỡ để niết bàn nhục thân của mình.

Quá trình tu luyện bấy lâu nay của Địch Cửu đã rất nhiều lần phải nhờ vào tia đạo tắc màu vàng, nhưng nó luôn ẩn trong thức hải chứ chưa bao giờ nhận hắn làm chủ. Hai bên hợp tác, không hợp thì tán, cũng chẳng phải không bỏ được.

Mảnh vỡ bắt đầu niết bàn nhục thân, nhục thể Địch Cửu bị Thiên Hỏa Chi Linh phá hư đã nhanh chóng xây dựng lại, sau đó lại bị phá hư, xây lại...

Đáng tiếc tu vi Địch Cửu quá thấp, Thiên Hỏa Chi Linh thì lại quá mạnh. Dù là hắn liên thủ với Đạo Hỏa, thậm chí còn có dùng cả mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô nhưng nhục thể của hắn vẫn từ từ sụp đổ, không kịp niết bàn.

Ánh sáng đỏ từ Thiên Hỏa Chi Linh bao trùm cơ thể Địch Cửu, khí tức Đạo Hỏa dần dần uể oải, trong lòng Địch Cửu đã nhuốm mùi tuyệt vọng.

Trừ phi có người kéo hắn ra khỏi Thiên Hỏa Chi Linh, nếu không chưa đợi hắn niết bàn nhục thân của mình thì đã bị nó đốt thành tro bụi rồi.

Mặc Vũ Xuân vẫn đang quan sát Địch Cửu, khi nhìn thấy hắn bị Thiên Hỏa Chi Linh bao vây, nàng theo bản năng đi về phía trước mấy bước. Chỉ có điều nhớ tới lời hắn dặn là chỉ cần đứng nhìn, chớ lại gần, vậy nên nàng bèn dừng lại.

Thế nhưng lúc nhục thân Địch Cửu bị Thiên Hỏa Chi Linh từ từ xé mở, thân thể hắn như ẩn như hiện tựa hồ muốn hòa tan, thì cảm giác bi thương bỗng chốc xộc lên trong lòng Mặc Vũ Xuân.

Nàng như nhận ra điều gì đó bèn điên cuồng xông về phía đóa hỏa diễm nọ.

Nếu hiện tại Địch Cửu còn có thể nói chuyện, hắn tất nhiên sẽ ngăn cản Mặc Vũ Xuân lại. Lấy tu vi ít ỏi của Mặc Vũ Xuân mà tới cứu hắn thì không khác gì lấy trứng chọi đá.

“Bành!”

Mặc Vũ Xuân vừa mới đến gần Thiên Hỏa Chi Linh thì lập tức bị nó bao vây.

Chỉ vài hô hấp, thân thể Mặc Vũ Xuân đã hoàn toàn bị bao phủ trong ngọn lửa Thiên Hỏa Chi Linh khủng bố ấy.

Trong chớp mắt, Mặc Vũ Xuân khôi phục thần trí, nàng cố hết sức ném Địch Cửu ra ngoài. Cũng ngay lúc đó, Địch Cửu bỗng tỉnh táo lại, thần niệm của hắn cấp tốc cuốn Mặc Vũ Xuân ra theo.

Thiên Hỏa Chi Linh đang muốn tiếp tục bao vây Địch Cửu thì Đạo Hỏa liền điên cuồng giãy giụa, cố gắng ngăn trở Thiên Hỏa Chi Linh muốn bộc phát.

Chỉ có điều Đạo Hỏa tăng vọt chỉ được trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sau khi thấy Địch Cửu đã an toàn thì nó liền nhanh chóng xìu xuống. Đạo Hỏa là do đạo tắc và sinh mệnh của Địch Cửu ngưng tụ thành, cho nên nó vô cùng rõ hiện giờ Địch Cửu cần gì. Hắn chỉ cần thời gian để niết bàn nhục thân của mình, như vậy thì cả hai mới có cơ hội sống sót. Vậy nên dù bị Thiên Hỏa Chi Linh không ngừng thôn phệ, nhưng Đạo Hỏa vẫn không tiếc thiêu đốt hỏa diễm bản thân nhằm kéo dài thời gian cho hắn.

Mặc Vũ Xuân được Địch Cửu mang ra ngoài đã sớm bị Thiên Hỏa Chi Linh đốt cháy không còn hình người, chỉ còn mỗi một tia khí tức dao động.

Trong chớp mắt thoát ly Thiên Hỏa Chi Linh, Địch Cửu điên cuồng vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết, không có Thiên Hỏa Chi Linh uy hiếp, nhục thân hắn cấp tốc mạnh mẽ lên.

Quang Minh Tinh Không chắc chắn không ngăn nổi Thiên Hỏa Chi Linh, nếu như không phải nó còn nhớ thương Địch Cửu thì Quang Minh Tinh Không đã bị nó thôn phệ mất từ lâu rồi.

Sau khi áp chế được Đạo Hỏa, Thiên Hỏa Chi Linh lập tức phóng tới Địch Cửu, ý đồ bao phủ hắn lần nữa. Đạo Hỏa dù chỉ còn lại một tia khí tức vẫn cứ bám theo muốn cuốn lấy Thiên Hỏa Chi Linh.

Ngay thời khắc này, xương cốt toàn thân Địch Cửu bộc phát ra từng đợt âm thanh ken két, nhục thể của hắn dường như vừa mới thăng hoa.

Cảm giác hoàn toàn khác biệt xông lên đầu, Địch Cửu hét to một tiếng rồi dùng sức vận chuyển đồng thời Đại Khôn Luyện Thể Quyết và Tinh Hà Quyết để luyện hóa đóa hỏa diễm đáng sợ kia.

Hỏa diễm xông vào Tinh Không mạch của hắn, nhưng lần này không còn là Thiên Hỏa đòi mạng mà nó đã biến thành trợ lực giúp Địch Cửu tiến vào bước cuối cùng trong quá trình Tiên Niết Thể.

“Oanh!”

Trong thức hải của Địch Cửu cũng phát ra thanh âm oanh minh, thức hải nhanh chóng mở rộng rồi ngưng thực...

Nhục thân Địch Cửu rốt cuộc đã niết bàn, thành công bước vào Tiên Niết Thể, thức hải của hắn cũng bước vào tiên niệm cấp ba rồi.

Nhục thân Tiên Niết Thể mặc dù vẫn bị Thiên Hỏa Chi Linh thiêu đốt nhưng khác biệt ở chỗ hắn đã có năng lực chống cự, Thiên Hỏa Chi Linh không ngừng bị hắn luyện hóa ngược lại. Vừa nghĩ tới xém chút đã bị Thiên Hỏa Chi Linh xử lý, tốc độ luyện hóa của Địch Cửu bèn tăng tốc hẳn.

Đạo Hỏa đang ở bên bờ dầu hết đèn tắt liền theo chân Địch Cửu mà mạnh mẽ trở lại.

Thời gian chầm chậm trôi qua, từ thế hạ phong tuyệt đối, Quang Minh Tinh Không liên thủ với Địch Cửu đã dần có thể chống lại, sau đó tiếc đến bước chế trụ, cuối cùng là thôn phệ Thiên Hỏa Chi Linh để niết bàn.

Thiên Hỏa Chi Linh rốt cục truyền đến chút cảm xúc kinh hoảng, nó bắt đầu cầu xin tha thứ, hi vọng Địch Cửu có thể buông tha, chí ít cũng không cần luyện hóa nó.

Chỉ cần Địch Cửu không luyện hóa nó, nó thậm chí sẽ nhận hắn làm chủ.

Địch Cửu cảm nhận được hết thảy những khí tức này, tuy nhiên hắn không hề có ý định sẽ lưu tình. Tốc độ luyện hóa chẳng những không giảm bớt mà còn tăng nhanh thêm.

Thiên Hỏa Chi Linh tuy rất muốn phản kháng nhưng hiện tại nó đã không còn năng lực đấy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Hỏa chi tâm bị luyện hóa, sau đó là Hỏa Linh nguyên bị thôn phệ.

Không biết qua bao lâu, hỏa diễm màu đen bộc phát ra hào quang chói lóa ánh vàng. Thiên Hỏa Chi Linh đã không còn bóng dáng, thay vào đó Đạo Hỏa màu đen lại nhiều hơn bốn đạo hỏa tuyến màu vàng.

Cũng ngay lúc này, tu vi Địch Cửu xông phá Chân Tiên cấp bốn bước vào Chân Tiên cấp năm.

Đạo Hỏa đột ngột truyền đến một tia tin tức, Địch Cửu biết nó đã sinh ra Hỏa Linh rồi. Hắn vốn nên cao hứng mới phải, bởi vì sau khi niết bàn thì Đạo Hỏa đã thăng đến Tiên Diễm cấp bốn. Thêm cả việc nhục thân niết bàn bước vào Tiên Niết Thể làm tu vi cũng theo đó lên tới Chân Tiên tầng năm.

Thế nhưng hiện tại Địch Cửu thật sự không cách nào cao hứng nổi, hắn vọt tới bên cạnh Mặc Vũ Xuân.

Mặc Vũ Xuân bị thiêu đốt đến không còn hình dáng, Địch Cửu vừa rối rắm lại vừa xót xa, gấp gáp đút mấy viên đan dược vào trong miệng nàng.

Dù Đan Vương cửu phẩm như Địch Cửu nhưng không có tiên đan trợ giúp thì hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn khí tức Mặc Vũ Xuân tiếp tục tán loạn.

- Mặc sư muội, cám ơn muội đã cứu ta. Vô luận như thế nào, ta chắc chắn sẽ cứu muội trở về.

Địch Cửu ôm lấy Mặc Vũ Xuân, thì thầm với nàng.

Tựa hồ cảm nhận được lời Địch Cửu, thi thể chỉ còn xương cốt của Mặc Vũ Xuân rung động.

- Địch sư huynh, là huynh đã cứu ta trước... Ta sợ rằng mình không sống được bao lâu nữa... Làm phiền huynh chôn ta dưới phế tích Thiên Tịnh môn... Ta bất tài, không nghe lời sư phụ ở lại thủ hộ tu chân giới... Còn nữa, cám ơn huynh không ghét bỏ ta, vẫn luôn mang ta mang theo...

Nếu không có thần niệm cường đại, hắn thậm chí còn chẳng thể nghe nổi lời nói đứt đoạn yếu ớt của Mặc Vũ Xuân. Nói xong mấy câu đó, dường như nàng đã đuối sức bèn im lặng hẳn. Nhưng Địch Cửu biết sinh cơ của nàng vẫn còn, nàng chưa hoàn toàn vẫn lạc.

Địch Cửu cẩn thận bế Mặc Vũ Xuân lên, dùng ngữ khí kiên định tuyên bố:

- Ta nhất định sẽ cứu được muội.

Dù Địch Cửu biết đây là một chuyện vô cùng gian nan nhưng hắn sẽ không bao giờ từ bỏ. Nếu không có Mặc Vũ Xuân, cả hắn và Đạo Hỏa đều đã bị Thiên Hỏa Chi Linh thôn phệ rồi.

Mặc Vũ Xuân bị đốt cháy tinh huyết và nguyên thần, tuyệt đối không phải dễ mà cứu được, nhưng Địch Cửu đã âm thầm hạ quyết tâm, dù phải mất đi cả Tinh Không Tiên Thành thì hắn cũng muốn cứu bằng được nàng ấy.

...

Bên cạnh Thiên Trúc Hà, Tinh Không Tiên Thành.

Nhan Tiêu Sa khom người nhìn chằm chằm gốc Thiên Trúc vừa mới nảy mầm, trong lòng ông ta hiện giờ cũng giống như cây non này, có cảm giác tân sinh khó nói rõ bằng lời.

Thật giống như lúc vừa tiếp xúc đến việc tu luyện, cũng rất giống thời khắc từ tu chân giới bước vào Tiên giới.

Đạo vận vờn quanh cơ thể, Nhan Tiêu Sa cảm nhận được thân thể mình như có thứ gì đó bị đánh phá, tu vi của ông ta dần buông lỏng, sau đó cấp tốc dâng lên.

Vẻn vẹn thời gian nửa nén hương, Nhan Tiêu Sa đã khôi phục về tu vi Tiên Quân đỉnh phong, sau đó vẫn chưa kết thúc, tu vi của ông ta một mực vọt tới tận Tiên Quân viên mãn mới ngừng lại...

Nhan Tiêu Sa đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn về hướng Thiên Mạc Khanh ở xa xa. Ông ta muốn nói cho thành chủ Địch Cửu biết, từ giờ khắc này, mình đã có cơ hội đột phá Đại Tiên. Chỉ cần ông ta bước vào Đại Ất Tiên thì Tinh Không Tiên Thành chắc chắn sẽ có được một tia bảo hộ vững chắc.

Trước đó Nhan Tiêu Sa mãi không dám tu luyện do ông cần quá nhiều tiên linh khí, sẽ ảnh hưởng đến hộ trận Tinh Không Tiên Thành. Dù Địch Cửu đã nói không sao nhưng ông vẫn luôn cực kỳ lo lắng.

Bởi vì hộ trận Tinh Không Tiên Thành nhờ Tụ Linh Trận và Thiên Trúc cung cấp tiên linh khí, phía dưới Tinh Không Tiên Thành không hề có Tiên Mạch.

“Ông!”

Trận kỳ trên tay Nhan Tiêu Sa bỗng nhiên run rẩy, ông ta quay người, không chút do dự xông đến cửa thành Tinh Không Tiên Thành.

Trận kỳ này do Địch Cửu để lại trước khi đi, dùng để khống chế hộ trận Tinh Không Tiên Thành, chỉ khi tòa thành bị người công kích thì trận kỳ mới chấn động như vậy.

Đến cùng là ai mà có lá gan lớn như thế, dám công kích nhà của ông đây?