Tu sĩ tóc đỏ rơi xuống trước mặt Trác Văn Xu và Tiển Tắc rồi dùng ánh mắt đánh giá y một phen chứ không lập tức động thủ.
- Có liều cái mạng này đi nữa thì ta cũng không sợ gã đâu.
Vừa triệu hồi pháp bảo, Trác Văn Xu vừa quát lớn.
Tu vi Tiển Tắc tuy kém nhưng ánh mắt của y thì không. Nếu đối phương chỉ trên dưới Vực Cảnh tầng 6 thì Trác Văn Xu còn có cơ hội đánh bại gã. Thế nhưng tên tóc đỏ đó lại là Vực Cảnh tầng 9, khí thế ấy rõ ràng mạnh hơn Trác Văn Xu rất nhiều. Một khi đánh nhau thì chắc chắn là nàng ta đang tự tìm chết.
Tiển Tắc chợt nhớ tới sự tình của Địch Cửu bèn ôm quyền bảo:
- Vị đạo hữu này, tuy tu vi ngươi cao hơn chúng ta nhưng ngươi không thể giết ta và nàng được.
Nghe vậy, gã ta bật cười.
- Ngươi chỉ là một con sâu kiến Hóa Chân mà thôi, đúng là ta không thèm giết thật…
Việc giết Tiển Tắc đối với gã tóc đỏ mà nói chỉ đơn giản thuận tay thì làm.
Tiển Tắc không hề để ý đến thái độ khinh miệt của đối phương, y vẫn bình tĩnh nói:
- Hẳn là đạo hữu biết Tinh Không Tiên Thành chứ, Thành chủ Địch Cửu là bằng hữu của chúng ta, ta đang định đi tới đó đây. Nếu ngươi ra tay lúc này, chắc chắn ta sẽ có biện pháp lưu lại một đạo tin tức trước khi chết cho Địch Thành chủ. Lấy năng lực Địch Thành chủ mà nói, việc báo thù cho ta chỉ là một cái huơ tay.
- Tiển tiền bối, Địch sư huynh là Thành chủ Tinh Không Tiên Thành ư?
Tên tóc đỏ còn chưa kịp nói gì thì Trác Văn Xu đã khiếp sợ hỏi.
Nàng đã từng nghe nói qua về Tinh Không thành, chỉ là trên thân không đủ linh thạch nên chẳng thể tới đó được.
Tiển Tắc gật đầu.
- Không sai, Địch Cửu chính là Thành chủ thành Tinh Không.
- Ngươi nói Địch Thành chủ là bằng hữu của ngươi?
Đối phương ngạc nhiên hỏi.
- Đúng thế, Địch Cửu là bằng hữu của ta, nếu ta lừa ngươi thì ta sẽ bị lôi kiếp đánh chết.
Câu này là để nhấn mạnh Địch Cửu thật sự là bằng hữu của y, bởi vì Tiển Tắc không dám khẳng định Địch Thành chủ thành Tiên Không có phải Địch Cửu mà y nhận biết hay không, cho nên y cố tìm cách cắt câu lấy chữ lừa bịp gã kia.
Nghe xong, tên tóc đỏ liền nhíu mày, gã dự định sẽ đi tới Tinh Không Tiên Thành, tin tức về nó gã biết nhiều hơn so với Tiển Tắc nữa kìa.
Gã biết rõ muốn vào thành không phải dựa vào tiên tinh hay linh thạch là được, bản thân người đó phải không được quá lạm sát. Bằng không gã đã tới thẳng chủ thành chứ đi phụ thành làm chi, nếu giết hai người trước mắt này thì cơ hội tiến vào chủ thành của gã đảm bảo không còn chút nào. Nhưng tên tóc đỏ cũng biết phụ thành lại không hạn chế tu sĩ thích giết chóc, điều kiện tiên quyết là kẻ kia có đủ cống hiến hay không mà thôi.
- Ta tin lời ngươi nói, thế nhưng các ngươi cần phải cam đoan sẽ không truy cứu việc này, cũng không nhắc tới nó trước mặt Địch Thành chủ.
Sau khi cân nhắc, cuối cùng gã cũng quyết định rút đi sát ý đối với Tiển Tắc và Trác Văn Xu.
Hiện tại tên tóc đỏ chẳng có bất kỳ thâm thù đại hận gì với họ, một khi bản thân xuất thủ rất khó cam đoan đối phương sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài. Lùi một bước mà nói, xem như không tiết lộ được tin tức, gã cũng chẳng cam đoan bản thân tiêu diệt nổi nữ nhân kia. Thủ đoạn nàng ta có rất nhiều, từ lúc truy sát ả tới bây giờ mà gã vẫn chưa có lần nào đắc thủ chính là ví dụ điển hình.
Tiển Tắc vui mừng vô cùng, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố kìm lại, giả vờ bình tĩnh đáp:
- Chỉ cần ngươi không động thủ, ta cam đoan sẽ không nhắc về chuyện này với Địch huynh đệ.
- Được.
Gã tu sĩ tóc đỏ đáp một câu rồi dứt khoát xoay người cấp tốc rời đi. Chỉ là dưới chân gã nhẹ nhàng lưu lại đạo ấn ký thần niệm.
- Tiển tiền bối à, Địch Cửu thật sự là Thành chủ Tinh Không Tiên Thành sao?
Thấy người đã đi xa, Trác Văn Xu nóng lòng hỏi.
Tiển Tắc mỉm cười:
- Hiện tại ta có thể khẳng định, vị Thành chủ nổi danh mà bấy lâu chúng ta vẫn nghe nhắc tới chính là Địch Cửu huynh đệ, bây giờ chúng ta nên lên đường tới đó thôi.
Trước đó Tiển Tắc còn không biết tên của vị Địch Thành chủ kia, thế nhưng ngay khi gã tóc đỏ vừa nói Thành chủ Tinh Không gọi là Địch Cửu thì trong lòng y liền khẳng định ngay.
- Tốt quá, đi nhanh nào.
Trác Văn Xu hào hứng không thôi.
Từ khi tiếng vào Tiên giới, khắp nơi trong mắt Trác Văn Xu chỉ toàn là huyết tinh, sự suy tàn khô héo và nỗi tuyệt vọng. Những năm gần đây, ngoại trừ né tránh thì nàng cũng chỉ có thể chạy trốn.
Nàng đã từng nghe về Tinh Không Tiên Thành rồi, chỉ là Trác Văn Xu không dám đi tới đó, nàng chẳng có tiên tinh, mà linh thạch còn sót lại cũng chẳng đủ.
Hiện tại đã biết Địch Cửu chính là Thành chủ Tinh Không, bảo Trác Văn Xu không vui vẻ, hào hứng mới là lạ.
Ngay sau khi hai người họ rời đi, tu sĩ tóc đỏ lần nữa xuất hiện ngay tại chỗ mà họ từng đứng, gã cầm tia ấn ký bằng thần niệm lên, sau khi cảm nhận được nội dung trong đó xong liền thở dài một hơi rồi quay người đi về hướng khác.
Tinh Không Tiên Thành thì gã tóc đỏ nhất định phải đến, nhưng có lẽ phải chờ chuyện này qua đi cái đã. Còn về Tiển Tắc và Trác Văn Xu thì có cho gã thêm 10 lá gan gã cũng chẳng dám đụng tới.
Bởi vì gã ta nghe được lời đồn từng có Thành chủ Kim Tiên mang theo mấy trăm tu sĩ công kích Tinh Không Tiên Thành, nhưng kết quả là ngay cả mặt Địch Thành chủ còn chưa thấy được thì cả đám người ấy đã bị đánh đến tan thành mây khói. Gã chỉ là Vực Cảnh tầng 9 bé nhỏ, đứng trước mặt Thành chủ Tinh Không thì ngay cả con kiến hôi cũng chẳng bằng nữa là.
….
Dựa theo những gì Nhan Tiêu Sa nói thì bên ngoài Thiên Mạc Khanh là một cái động gió, cuồng phong thét gào quanh năm xen lẫn các loại đá vụn cùng đồi cát không biết tên. Muốn vào nơi này nhất định phải vượt qua được động gió kia.
Sau khi dẫn Mặc Vũ Xuân tới nơi, Địch Cửu mới phát hiện ra đây chỉ vẻn vẹn là một cửa hang có phương viên hơn một trượng mà thôi. Phía sau nó là dãy núi trùng điệp liên miên, thần niệm không cách nào quét được đến tận cùng. Đừng nói cuồng phong bão táp, ngay cả gió nhẹ cũng chẳng có lấy một chút.
- Vào trong đó rồi thì ngươi nhất định phải bám sát lấy ta đó.
Dặn dò Mặc Vũ Xuân xong, Địch Cửu liền trực tiếp tiến về phía trước.
Thật ra dù Địch Cửu không nói gì thì Mặc Vũ Xuân cũng đi theo sau lưng hắn thôi. Địch Cửu vừa bước thì nàng ấy cũng liền bước theo.
Phải nói Địch Cửu cũng rất bất đắc dĩ, dựa theo tính cách của hắn thì chắc chắn hắn sẽ không dẫn nàng ấy theo. Muốn tiến vào thế giới Chân Linh, đầu tiên cần phải có sự đồng ý và mở rộng tâm thức của Mặc Vũ Xuân. Mà hiện giờ nàng ta cứ mơ mơ hồ hồ như vầy làm sao biết mở rộng thần thức cái gì chứ. Lại nói, ở thế giới Chân Linh thì Mặc Xuân Vũ sẽ không nhìn thấy hắn nữa, chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra không đây.
Mà thứ yếu là cuối cùng Mặc Vũ Xuân cũng phải rời đi, nàng ấy chính là đệ tử của Thiên Tịnh môn. Loại bảo vật như thế này tốt nhất không thể tiết lộ ra ngoài được.
…
Thần niệm hắn quét rộng ra ngoài liền pháp hiện hang động trước mắt rất ngắn, tựa hồ chỉ khoảng trăm trượng là kết thúc rồi, mà việc thi triển thần niệm cũng khá dễ dàng.
Điều đó khiến Địch Cửu không khỏi có chút thất lạc, thì ra sau thời đại Hoàng Hôn thì quy tắc tại Thiên Mạc Khanh cũng mất đi, trở thành một địa phương vô cùng bình thường. Loại địa phương thế này thì dù Thiên Hỏa Chi Linh thật sự từng đặt ở đây thì hiện cũng chẳng còn tồn tại nữa.
Tuy nhiên dần dần Địch Cửu bỗng thấy có điều kỳ lạ. Rõ ràng độ dài hang động chỉ tầm trăm trượng đổ lại, mà Địch Cửu cũng khẳng định chính mình đã đi qua khoảng cách ấy rồi, nhưng khi thần niệm quét ra thì trăm trượng kia vẫn chẳng có gì thay đổi hết.
Thấy vậy hắn bèn dừng lại ngay. Lúc hắn quét thần niệm về phía sau thì phát hiện đường về cũng là trăm trượng.
Lạc đường rồi, đây chắc chắn là mê trận!
- Để ta cõng ngươi đi.
Địch Cửu xoay người nói với Mạc Xuân Vũ đang dán chặt lên người mình, còn may mà nàng ấy rất biết nghe lời, bằng không thì hai người hẳn đã lạc nhau nãy giờ rồi.
Sau khi cõng nàng ấy lên, Địch Cửu bắt đầu thi triển Thần Niệm Độn.
Thi triển xong vài lần, Địch Cửu cũng không xác định được bản thân đã đi được bao xa, thế nhưng lúc quét thần niệm về phía trước thì đó vẫn là trăm trượng không khác gì ban nãy.
Bấy giờ, sắc mặt hắn đã có chút khó coi, xem ra cứ tiếp tục di chuyển về phía trước cũng không có chút hiệu quả nào, Địch Cửu bèn liếc qua vách đá hai bên rồi thử đưa tay gõ gõ vài cái.
“Răng rắc!”
Vách đá tựa như bọt biển, bị Địch Cửu dễ dàng đập bể, trước mắt hắn liền xuất hiện một thông đạo sâu hun hút.
Thấy thế Địch Cửu bèn tiến vào trong không chút do dự, bởi vì không vào thì chẳng lẽ cứ đứng yên một chỗ hay độn tới độn lui hoài như nãy giờ...
Khi đã ở bên trong, Địch Cửu liền quét thần niệm ra ngoài, lúc này thần niệm đã bị áp súc đến trăm trượng.
Mục đích hắn đi tới Thiên Mạc Khanh là vì tìm Thiên Hỏa Chi Linh, nếu thần niệm nơi này chỉ dùng được trong phạm vi trăm trượng thì Địch Cửu đành dựa vào vận may mà kiếm chứ chẳng còn biện pháp nào khác.
Dẫn đạo hỏa bám vào cổ tay mình xong Địch Cửu tiếp tục thi triển độn thuật. Mỗi lần độn được nửa ngày, hắn sẽ chọn lấy lối rẽ đầu tiên mà thay đổi. Trong Thiên Mạc Khanh, hắn đã hoàn toàn mất đi phương hướng. Bây giờ đúng thật là phải dựa vào vận may rồi.