Địch Cửu khá ngạc nhiên, không ngờ tốc độ bỏ chạy của một cái nguyên thần thôi thế mà lại nhanh hơn cả khi hắn sử dụng Thần Niệm Độn, nếu không phải hắn có bố trí thủ đoạn từ trước thì e rằng đã để gia hỏa này chạy trốn mất rồi.
- Thứ sâu kiến...
Cái nguyên thần kia bị vây khốn trong Khốn Sát Trận mà vẫn ngạo mạn như trước.
Địch Cửu cũng bước vào trong Khốn Sát Trận, quan sát thân ảnh đang gào thét bị đính tại Tỏa Thần trận.
Địch Cửu đưa tay bắt lấy cự phủ trên mặt đất, thế nhưng thần niệm của hắn lại không cách nào quét được cự phủ, có thể thấy vật này không phải thứ đơn giản, tầm thường.
- Ồ, nói theo ngươi thì ngươi đang bị sâu kiến như ta giam trong trận đấy, vậy xem ra ngươi còn chẳng bằng cả sâu kiến nhỉ.
Địch Cửu châm chọc.
- Ta và ngươi không oán không cừu, tại sao ngươi lại dẫn người đến bao vây ta?
Nguyên thần đang điên cuồng đã dần tỉnh táo lại, nó biết mình sống được hay không phải xem tâm trạng Địch Cửu thế nào.
Địch Cửu cười lạnh.
- Không oán không cừu? Lần đầu tiên ta tới Ác Thú cốc, nếu không phải bản thân có chút thủ đoạn phòng thân thì đã bị ngươi giết chết rồi. Khi đó ta và ngươi có thù oán gì? Còn nữa, bằng hữu của ta chuẩn bị sử dụng Thăng Tiên Trận, không ngờ ngươi dám bố trí một cái truyền tống trận trong đó để bắt y đến Ác Thú cốc. Ngươi nói xem, ta và ngươi có thù hay không?
Nguyên tắc của nguyên thần luôn là thực lực vi tôn, từ xưa đến nay không một ai có thể áp chế nó, hiển nhiên lại càng chẳng thể bắt nó cúi đầu. Cho nên nó luôn dùng thái độ duy ngã độc tôn để xử sự. Bây giờ nó bị Địch Cửu bắt, nguyên thần không muốn hạ thấp tư thái cũng không được.
- Phải làm thế nào thì ngươi mới buông tha ta?
Nguyên thần hạ giọng xuống.
Địch Cửu từ tốn đáp:
- Nói về lai lịch của ngươi đi.
- Trí nhớ của ta chưa khôi phục, đến khi nhục thân của ta hoàn toàn bình thường trở lại thì mới có thể nhớ ra tất cả. Đáng lẽ qua mấy trăm năm nữa thôi thì ta sẽ khôi phục lại rồi, nhưng bây giờ bị ngươi vây công, nguyên khí đại thương, lại phải đợi rất nhiều năm...
Nguyên thần còn chưa dứt lời thì Địch Cửu đã chặn họng lão:
- Ta nghĩ ngươi hẳn không có nhiều thời gian như vậy đâu, nói những gì ngươi nhớ cho ta biết đi.
- Ta có thể nhận ngươi làm chủ nhân, thậm chí có thể đưa một tia dấu ấn nguyên thần cho ngươi, chỉ cần ngươi không giết ta.
Nguyên thần đã hiểu, Địch Cửu không có dự định sẽ buông tha cho nó.
Địch Cửu nghe vậy thì khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức hắn liền quả quyết dẹp bỏ ý nghĩ ấy đi. Gia hỏa này thật sự quá cường đại, thậm chí còn vượt xa khỏi phạm vi cảm nhận của hắn.
Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, ai có thể khẳng định khi nhục thân đối phương khôi phục rồi thì nó có thể xóa bỏ tia dấu ấn kia hay không? Chuyện không có lợi ích lớn tốt hơn là đừng làm.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu thẳng tay đánh xuống một đạo Thái Cổ Lôi Văn.
Nguyên thần gào lên:
- Ngươi không thể giết ta, ta nói...
Nguyên thần đang vô cùng suy yếu, lại còn bị Tỏa Thần Trận định trụ, cho nên khi đạo Thái Cổ Lôi Văn kia đánh xuống người nó, nó liền tan thành mây khói trong nháy mắt.
Một cái giới chỉ rơi trên mặt đất, Địch Cửu hào hứng nhặt nó lên. Hắn rất mong đợi vào nhẫn trữ vật của lão nguyên thần nọ.
Đáng tiếc lấy cường độ thần niệm cộng thêm lý giải Trận Đạo của hắn hiện tại thì loay hoay một lúc lâu vẫn không cách nào mở được cấm chế trên giới chỉ. Chuyện này cho thấy có lẽ lão nguyên thần ấy không phải là sinh vật ở đây, hẳn lão đến từ Tiên giới.
Địch Cửu bèn tặc lưỡi, cất kỹ chiếc nhẫn đi rồi quay về lại chỗ Hóa Sinh đại trận. Tất cả mọi người đều đang chờ hắn.
- Địch đạo hữu, tên kia sao rồi?
Địch Cửu vừa đến, Bách Thương Hành lập tức tiến lên hỏi thăm.
Địch Cửu thu hồi Ly Địa Diễm Quang Kỳ lại rồi đáp:
- Nó đã bị ta chém chết rồi, mọi người không cần lo lắng, sau này Thăng Tiên Trận sẽ không có vấn đề gì nữa đâu...
Địch Cửu đột nhiên cảm giác được bầu không khí hơi lạ liền thuận miệng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Mặc dù có hai người vẫn lạc và hai người bị hủy diệt nhục thân, Trác Trường Canh cũng bị trọng thương, những người còn lại thì vết thương có nặng có nhẹ, nhưng trên thực tế chuyến đi này của họ đã được tính là thành công.
- Trong Hóa Sinh đại trận còn sót lại bộ phận hài cốt của tiền bối Chân Vực đã phi thăng, cả An gia ta cũng có xương cốt một vị trưởng lão để lại đây.
An Linh Chu thở dài, giải thích cho Địch Cửu hiểu.
Việc đó vốn đã nằm trong dự đoán của Địch Cửu, hiện tại phát hiện ra là chuyện đương nhiên.
- Địch tông chủ, truyền tống trận này thông đến Thăng Tiên Trận, ta cho rằng sau này chúng ta không cần thu hoạch ngọc bài, chỉ cần truyền tống đi từ đây là được.
Hàn Vô Thủy muốn khôi phục quan hệ với Địch Cửu nên chủ động đề xuất.
Việc như vậy vốn phải do Bách Thương Hành làm chủ, tuy nhiên Địch Cửu không thèm hỏi thăm Bách Thương Hành. Hắn chỉ vào Hóa Sinh đại trận bị phá hư, tỉnh táo nói:
- Các vị đạo hữu, nhất định phải hủy đi cái truyền tống trận môn ở đây. Có hai nguyên nhân, đầu tiên là một khi quá nhiều người sử dụng Thăng Tiên Trận, ta đoán chừng nó sẽ mau chóng hư hại. Thứ hai là muốn đi từ đây hẳn cũng cần Thăng Tiên Bài. Cách phân phối danh ngạch dựa vào thành tích Chân Vực chiến như hiện nay đã rất tốt, ta hi vọng cứ tiếp tục làm thế đi. Nguyên thần cường giả kia đã bị tiêu diệt rồi, Thăng Tiên Trận chắc sẽ từ từ khôi phục cường độ, mỗi lần truyền tống hơn mười người, ta nghĩ như vậy là được.
Bách Thương Hành không chút do dự đáp ứng:
- Ta đồng ý với Địch tông chủ.
- Ta cũng đồng ý...
Tất cả mọi người đều gật gù hưởng ứng.
Họ đều xuất thân từ đại thế lực Chân Vực, nên vấn đề đáng lo không phải hiện tại không được phi thăng mà là thông đạo phi thăng bị lạm dụng đến mức hư hỏng. Lại thêm bọn họ vừa được chứng kiến thực lực quá mức kinh khủng của Địch Cửu, còn mạnh hơn đến mấy lần so với khi chém giết Mai Bát Phiến, thế nên hắn nói gì cũng đều hợp lý cả.
Có thể khẳng định, nếu bây giờ để Địch Cửu đối phó Mai Bát Phiến, hắn chắc chắn không cần đến Quyết Triển ám toán.
- Đa tạ các vị đạo hữu. Còn có một chuyện mà ta muốn nói. Ta hi vọng từ nay về sau, tất cả tu sĩ có thể tự do lui tới Chân Vực và Thế giới Tiểu trung ương mà không có bất kỳ hạn chế gì. Tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện Chân Vực dùng tài nguyên để chèn ép Thế giới Tiểu trung ương, càng không cho phép thế lực Chân Vực ức hiếp tu sĩ Thế giới Tiểu trung ương.
Vì tài nguyên tu chân càng ngày càng thiếu thốn nên tu sĩ ở Thế giới Tiểu trung ương muốn bước vào Hóa Chân cảnh đã rất khó, chớ đừng nói tới Vực cảnh. Thậm chí trên toàn Tiểu Trung Ương tinh không có nổi một cửu phẩm Đan Vương chân chính. Tiểu Trung Ương tinh công khai không cho phép tu sĩ Chân Vực lui tới, nhưng trên thực tế tu sĩ Chân Vực cứ luôn quang minh chính đại tới Tiểu Trung Ương tinh.
- Ta đồng ý với Địch đạo hữu.
Bách Thương Hành trên danh nghĩa vẫn là Chân Vực đệ nhất nhân tài, ông ta đương nhiên phải ra mặt thể hiện sự đồng tình.
Cảm nhận được ánh mắt của Địch Cửu, những người còn lại nhao nhao biểu thị đồng ý. Lúc này mà làm trái ý hắn mới là hành vi ngu ngốc.
- Tốt, đã như vậy, trước hết ta sẽ hủy truyền tống trận môn này.
Địch Cửu vừa dứt lời liền nhanh chóng hủy đi truyền tống trận môn.
Chỉ cần xóa bỏ hạn chế tới Chân Vực, sớm muộn gì cũng sẽ có rất nhiều cường giả xuất hiện ở Thế giới Tiểu trung ương.
...
Chuyện ngày hôm nay không được truyền đi, bởi vì tất cả tu sĩ tham dự đều đoán được cường giả bố trí Hóa Sinh đại trận có lai lịch không đơn giản.
Bọn họ liên thủ lại để xử lý lão ta, thế nên chỉ cần không phải kẻ ngớ ngẩn thì sẽ chẳng có ai đi tuyên truyền loại chuyện này ra ngoài làm gì.
Sau khi chuyện ở Ác Thú cốc kết thúc, Hồ Bất Nhượng là người đầu tiên tiến nhập Thăng Tiên Trận. Trác Trường Canh bởi vì trọng thương cần tĩnh dưỡng nên phải mấy tháng nữa mới đi được.
Khoảng thời gian này, Chân Vực không hề an tĩnh. Thứ nhất là do tu sĩ được phép tự do lui tới Chân Vực và Thế giới Tiểu trung ương, chỉ cần người đó có linh thạch là được. Thứ hai là vì Khôn Nhất vực và Tiệt Tinh vực lâm vào hỗn loạn.
Tất cả đều biết vực chủ Khôn Nhất vực Mai Bát Phiến đã bị Địch Cửu giết chết, Mai Nhất vực được đổi tên thành Khôn Nhất vực. Nhưng thiếu vực chủ Quyết Triển không về Khôn Nhất vực khiến tình hình ở đó loạn càng thêm loạn.
Về phần Tiệt Tinh vực, nghe đồn vực chủ của bọn họ đột nhiên mất tích. Trong Tiệt Tinh vực chỉ có mỗi Bái Hoằng là cường giả chân chính, bây giờ ông ta chẳng biết đã đi đâu, Tiệt Tinh vực giống như một miếng mồi ngon làm người khác chú ý, ai cũng muốn đến gặm mấy miếng.
Địch Cửu hoàn toàn không có hứng thú đối với việc hỗn loạn ở Chân Vực. Sau khi bố trí xong liên hệ giữa Thế giới Tiểu trung ương và ở đây, hắn và Tiển Tắc bèn quyết định đi đến Thăng Tiên Trận.
Địch Địch vẫn đang thí luyện, tu vi tiến bộ mỗi ngày. Huyễn Minh Tử phục dụng Thất Sắc Bàn Đào, lại thêm linh khí nồng đậm ở Tinh Hà tông giúp tu vi của ông dần vững bước tiến lên.
Địch Cửu không mấy lo lắng về danh ngạch cho Huyễn Minh Tử tiến về Tiên giới. Lần Chân Vực thiên tài chiến tiếp theo, Địch Địch và Cảnh Kích đều có thể tham gia. Với tốc độ tăng trưởng thực lực của Địch Địch, qua 100 năm nữa, tỷ tỷ rất có thể đã trở thành cường giả Vực cảnh, Cảnh Kích cũng tương tự vậy.
Hai cường giả Vực cảnh đi tham gia Chân Vực thiên tài chiến, nếu như không lấy được đệ nhất đệ nhị mới là chuyện quái đản.
Chuyện ở Thế giới Tiểu trung ương và Chân Vực đều đã kết thúc, lần này Địch Cửu dự định cùng Tiển Tắc đi tới Tiên giới.
Bên ngoài hộ trận Thăng Tiên Trận bao phủ một tầng sương mù mơ hồ khiến thần niệm không cách nào thẩm thấu. Địch Cửu rất yên tâm vì khi tiến vào bên trong, hắn không còn cảm nhận được khí tức của lão nguyên thần đã bị giết kia nữa.
Hai người tiến vào hộ trận, đi qua một thông đạo chừng ngàn trượng, trông thấy một bình đài truyền tống hình lục giác khổng lồ.
- Khí thế thật quá sức mạnh mẽ!
Tiển Tắc nhìn thứ khổng lồ trước mắt mình, không nhịn được mà cảm thán một câu. Y đã từng gặp qua vô số trận pháp, nhưng hiện tại trông thấy Thăng Tiên Trận thì y mới nhận ra kiến thức trước đây của mình quả thật là ếch ngồi đáy giếng.
Địch Cửu cũng khẽ cảm thán:
- Thăng Tiên Trận này hẳn không phải do cường giả tu chân giới bố trí, đây nhất định là trận pháp của cường giả Tiên giới.
Với trình độ Vương Trận sư cấp chín của mình mà hắn vẫn không cách nào nhìn thấu da lông của trận pháp này, đủ thấy được Thăng Tiên Trận cường đại cỡ nào.
- Địch Cửu, ta truyền tống trước. Nếu đáp xuống địa phương cố định, vậy chúng ta cùng đi tìm kiếm Cực Dạ đại lục cường giả. Nếu không ở cùng một chỗ, chúng ta dùng truyền tin châu liên hệ nhé.
Trong lòng Tiển Tắc tràn đầy sự kích động và mừng rỡ, y hận không thể lập tức kể lể tình trạng nghèo nàn ở Cực Dạ đại lục cho những cường giả phi thăng từ đó biết. Hơn nữa Tiển Tắc cũng như vô số người luôn có ước mơ về Tiên giới trong truyền thuyết.
- Tốt, cứ như vậy đi.
Đẳng cấp của Thăng Tiên Trận quá cao cho nên Địch Cửu cũng đành bó tay, không nhìn ra được Thăng Tiên Trận là định vị truyền tống hay tùy cơ truyền tống.