Lời còn chưa nói hết thì Thiên Sa Đao đã cuốn lên một đạo đao mang xé rách không gian, đao mang màu xanh bao lấy Bái Thiếu Tượng khiến gã muốn tránh mà chẳng được.
“Phốc!”
Phía sau đao mang màu xanh là một đạo sương đỏ vỡ ra.
So với Mai Chí Vân kiên trì được mấy chiêu thì Bái Thiếu Tượng chẳng chịu nổi dù chỉ một thức, thậm chí gã ta còn chưa kịp triệu hồi pháp bảo ra thì đã xong đời.
- Ngươi… ngươi... dám giết Bái Thiếu Tượng sao?
Trông thấy thân thể gã hóa thành hư vô, An Hiểu Kỳ không dám tin vào mắt mình, lắp bắp hỏi lại.
Địch Cửu thu hồi sát ý, bật cười bảo:
- Đúng vậy, là ta giết gã đấy.
Da đầu An Hiểu Kỳ không khỏi có chút tê dại, nàng ta hoảng sợ ngước nhìn Địch Cửu. Nàng tin rằng kiểu gì mình cũng bị người trước mặt giết người diệt khẩu. Bởi vì nếu đổi thành bất kỳ người nào khác đều sẽ không tin Địch Cửu đủ khả năng giết chết Mai Chí Vân và Bái Thiếu Tượng, nhưng lại thả một người biết chuyện rời đi đâu, như vậy chẳng phải tự mình tìm chết à?
- Phụ thân ta... chính là Vực chủ An Linh Chu của An Nông vực.
Qua một hồi lâu, An Hiểu Kỳ mới nói nổi thành lời, nàng cảm giác cổ họng mình khô rát, thế nhưng ngay cả lời cầu xin nàng cũng chẳng buồn nói.
Địch Cửu gật đầu.
- Ta có thể đoán ra được phụ thân ngươi là ai, ngươi lại còn họ An, đoán không nhầm rồi.
- Ngươi cũng sẽ giết ta đúng không?
Thật lòng mà nói, An Hiểu Kỳ thật sự không muốn chết, tuy thiên phú nàng không phải hạng nhất Chân Vực nhưng cũng đứng trên không ít kẻ. Sau khi rời khỏi đây, nàng sẽ có vô số thời gian tốt đẹp, tại Chân Vực này có mấy người trong vòng 200 năm có thể đạt được cảnh giới như nàng? Hiện tại muốn nàng cam tâm tình nguyện chết dưới tay Địch Cửu là chuyện không thế nào.
Địch Cửu không khỏi kinh ngạc nhìn An Hiểu Kỳ, rất nhanh hắn liền hiểu ra nàng ta đang nghĩ gì. Trên thực tế, hắn biết việc mình giết Mai Chí Vân khẳng định đã bị Mai Bát Phiến biết được rồi, vậy nên hắn chẳng lo nó có bị bại lộ hay không. Nói một cách khác, xem như có lộ đi nữa cũng không đến mức Địch Cửu sẽ giết An Hiểu Kỳ diệt khẩu.
- Ta đoán ngươi nghĩ mình sắp bị giết đúng không?
Địch Cửu sờ sờ mũi, hắn không tin việc nàng ấy tu luyện được thuật trường sinh bất tử.
- Ta có thể tự làm không?
Ngay khi An Hiểu Kỳ nói xong câu này, Địch Cửu liền phát hiện nữ tử đối diện đúng là có chút ngốc manh à nha.
Nghĩ vậy, Địch Cửu ráng nín cười, hắn dùng giọng điệu nghiêm trang nói:
- Để ta cho ngươi một đề nghị, ngươi có thể lựa chọn chết già đấy.
Dứt lời, thân hình Địch Cửu liền lóe lên rồi biến mất. Hiện tại hắn đã giết được 96 đầu Yêu thú và hai đầu Huyễn thú. Trên thực tế, điểm số hắn đã đủ rồi, thế nhưng do hắn tính sẽ giữ lại yêu đan của Huyễn thú cho riêng mình, thế nên hắn cần phải giết thêm vài đầu Yêu thú khác nữa.
Phải đợi sau khi Địch Cửu đi rất lâu thì An Hiểu Kỳ mới tỉnh ngộ lại và nhận ra mình vừa bị đối phương trêu chọc. Ngay lập tức An Hiểu Kỳ liền tranh thủ bỏ chạy, nhưng dù nàng đã chạy đi rất xa khỏi khu vực đấy thì vẫn chẳng dám tin được Địch Cửu thật sự đã tha cho mình. Vậy nên An Hiểu Kỳ bèn quyết định, tuyệt đối sẽ không bao giờ để lộ những chuyện nàng biết ra ngoài.
….
Sau khi hay tin Mai Chí Vân bị giết, còn Tiển Tắc thì bị Mai Bát Phiến ghim lên bình phong, quảng trường Thăng Thiên cũng không còn quá nhiều biến hóa nào nữa.
Đám người kia vẫn nhìn chằm chằm vào bảng hiện điểm như cũ, ai ai cũng tò mò muốn biết 3 người đứng đầu là ai. Dựa vào lệ cũ trong quá khứ, điểm tích lũy trên bình phong sẽ có chút biến động nhưng trên cơ bản thì thứ tự không hề biến hóa gì lớn.
Hạng nhất vẫn là Địch Cửu. Và hiển nhiên, điều Địch Cửu nói trước đó đã thành sự thật, chính là việc điểm số của hắn sẽ vượt qua 100. Bấy giờ, Tây Cốc Bác Dương không khỏi sờ sờ mặt, ông ta có cảm giác như mình vừa bị vả thật đau vậy.
Xếp hạng nhì là Trác Văn Xu, điểm tích lũy 74, cũng là một con số khá cao. Thứ ba là Bách Tây Châu, 67 điểm. Hồ Bất Nhượng đứng thứ 4 với 65 điểm. Theo sau đó chính là Bái Thiếu Tượng, 64 điểm. Cốc Giác đứng hạng 6,56 điểm, đây cũng là một trong những thiên tài của Chân Vực. Kế tiếp lần lượt là Lai Hòa, Hàn Thanh Y, An Hiểu Kỳ với điểm số không xê xích nhau là mấy 43,42 và 40…
Thật không ngờ 6 người đứng đầu trong cuộc thi Chân Vực Thiên Tài Chiến lần này có tới 3 người tới từ Thế Giới Tiểu Trung Ương, đúng là quá quỷ dị rồi.
Hiện giờ, lầu treo dọc trên Quảng trường lại có chút an tĩnh kỳ lạ, tuy bên dưới vẫn đang nghị luận ầm ĩ và thay nhau suy đoán người được hạng nhất chung cuộc rốt cục sẽ là ai, nhưng bầu không khí đó không hề lây lan đến bên trên này.
Bởi vì dù Địch Cửu đang chiếm cứ vị trí đầu bảng, nhưng ai cũng tin chắc rằng chỉ cần Địch Cửu vừa ra khỏi cấm địa, Mai Bát Phiến chắc chắn sẽ giết hắn, thứ tự ấy cũng sẽ mất đi thôi.
Trong lòng Bái Hoằng hiện giờ không khỏi có chút kích động, nhưng không phải do con hắn Bái Thiếu Tượng thu được 70 điểm.
Trên thực tế người thu được số điểm như vậy vốn không nhiều, bất quá trận chiến năm nay thật sự có quá nhiều thiên tài, 70 điểm mà chỉ xếp hạng 12 thôi, điều này làm trong lòng ông ta không khỏi có chút thất lạc. Chỉ với tu vi Hóa Chân tầng 2 của Bái Thiếu Tượng mà nói thì vẫn còn kém một chút so với Mai Chí Vân, Bách Tây Châu, Trác Văn Xu kia.
Tuy nhiên, việc Mai Chí Vân bị giết làm cho ông cực kỳ kích động, hơn nữa người đứng hạng nhất là Địch Cửu chắc chắn cũng sẽ không sống nổi. Bỏ mất hai vị trí này, Thiếu Tượng rất có thể sẽ bước vào được top 3. Tuy con trai ông vẫn bị Hồ Bất Nhượng chắn đường, thế nhưng tên oắt đấy chỉ là một tán tu bé nhỏ đến từ Thế giới Tiểu trung ương mà thôi, Bái Hoằng ông có hơn 10.000 phương pháp khiến đối phương bốc hơi khỏi Chân Vực.
Vốn dĩ Bái Hoằng vẫn còn đang nghĩ cách giúp nhi tử bước vào top 3, thế nhưng tên của Bái Thiếu Tượng trên bình phong trận pháp bỗng dưng tán loạn, sau đó hóa thành nhiều điểm sáng nhỏ rồi đột ngột biến mất.
Ông ta không nhịn được đứng bật người dậy, cả hai tay đều run rẩy không ngừng. Con của ông… con của ông vẫn lạc trong Ác Thú cốc rồi, việc này… sao có thể…
Giờ khắc này, ông bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Mai Bát Phiến lại cuồng nộ đến vậy.
- Địch Cửu, là hắn, chính hắn giết con ta!
Bái Hoàng điên cuồng hét lên, sát ý không ngăn được vờn quanh thân.
Mọi người đều hiểu chuyện mà im lặng, nếu Bái Thiếu Tượng thật sự bị Địch Cửu giết thì người này cũng quá lợi hại rồi, hay có thể nói là quá lớn mật.
- Bái Vực chủ, Thiếu Tượng là long phụng chi nhân, vậy mà vẫn lạc trong cuộc chiến này, đúng là khiến người ta phải bóp cổ tay thở dài. Chỉ là thực lực cường đại hơn Thiếu Tượng không chỉ có mình Địch Cửu kia thôi đâu!
Thiên Kim Vực Chủ từ tốn nói.
Bái Hoằng nghe vậy liền xòe tay ra, một thanh Ngư Văn Kích lơ lửng trên không, giọng ông tràn đầy lãnh ý:
- Huyễn Trường Trúc, ngươi thật sự muốn đánh một trận với ta mới chịu được đúng không?
Huyễn Trường Trúc xòe hai tay ra.
- Ngươi nói Địch Cửu thì là Địch Cửu, ta không có hứng thú đánh nhau với ngươi.
Một nam tử có làn da màu đồng khẽ nhíu mày.
- Mọi chuyện hãy chờ Chân Vực Thiên Tài Chiến kết thúc rồi nói, lần này biến động thành như thế, chẳng phải là sự sỉ nhục của Chân Vực chúng ta sao?
Nghe người này nói thế, cuối cùng Bái Hoằng cũng ráng nuốt cơn giận xuống.
Người vừa nói chuyện không phải ai khác mà chính là Vực chủ Bách Thương Hành của Già Minh vực, tu vi Vực Cảnh tầng 8 đỉnh phong, không yếu hơn là bao so với Mai Bát Phiến.
Tuy thực lực Bái Hoằng không tệ nhưng ông vẫn không dám phân cao thấp với Bách Thương Hành.
Bách Thương Hành nãy giờ vẫn im lặng nhưng thật ra trong lòng ông lại khá khó chịu, tốt xấu gì thì Mai Bát Phiến cũng là Vực chủ Đệ Nhất Chân Vực, thế mà lại đóng đinh một người lên bình phong trận pháp. Hiện tại Bái Hoằng còn làm sự tình ồn ào thêm, có muốn tiếp tục thi đấu hay không thế?
Sở dĩ lúc trước Bách Thương Hành không đứng ra nói chuyện không phải vì sợ Mai Bát Phiến mà vì chỉ cần ông đứng ra ngăn cản, khẳng định sẽ có đánh nhau.
Huyễn Trường Trúc và An Linh Chu thì khác. Bởi vì địa vị ông và Mai Bát Phiến tương đẳng, chỉ cần ông lên tiếng chất vấn sẽ khiến lão không còn đường lui.
Nhưng nếu Bái Hoằng còn muốn náo chuyện lên nữa, tất nhiên Bách Thương thành sẽ không tiếp tục mặc kệ rồi.
….
Địch Cửu ngừng động tác đang làm lại, hắn đoán bản thân đã tới nơi tận cùng nhất của Ác Thú cốc rồi, bởi vì thần niệm của hắn đã bị đè ép xuống chỉ còn phạm vi mấy trượng.
Mà phía trước là một trận pháp cực kỳ lớn. Địch Cửu nhận ra được đấy chính là Hóa Sinh đại trận có đẳng cấp cao nhất. Hắn không khỏi hoài nghi, nếu bản thân trọng thương ở nơi này thì chỉ dựa vào tinh huyết bị đại trận cuốn đi cũng đủ làm hắn hóa thành hư vô.
Khó trách hết thảy các sinh mệnh sau khi vẫn lạc tại đây đều hóa thành hư vô, nguyên lai là do Hóa Sinh đại trận.
Địch Cửu không quan tâm trận pháp này do ai bố trí. Hắn có thể khẳng định lấy thực lực hiện tại của mình mà đi điều tra về nó thì đoán chừng là ngại sống quá lâu rồi.
Mặc dù có lòng hiếu kỳ nhưng vẫn chưa đến mức đem mạng nhỏ của mình ra thử nghiệm, cho nên Địch Cửu bắt đầu lùi lại.
Bỗng dưng, ngọc bài dự thi được hắn vắt trên thắt lưng phát ra quang mang nhàn nhạt. Địch Cửu liền biết giờ tranh tài đã tới, phải rời khỏi Ác Thú cốc rồi.
Thế mà không ngờ, một bàn tay cự đại lại chộp tới Địch Cửu, âm thanh từ nơi nào đó vang lên:
- Nếu đã tới thì vào trong đi.
Giờ phút này đây, toàn thân Địch Cửu tựa như bị nhét vào bên trong cự thạch, không cách nào động đậy mảy may.
Mắt thấy thủ ấn to lớn kia đã bắt tới thân, thần niệm Địch Cửu điên cuồng mở rộng. Rốt cuộc thời điểm bàn tay kia vừa tiếp cận hắn đã mở ra được một chút không gian, không chút do dự, Địch Cửu đạp một chân có ẩn chứa Đại Cước Ấn ra.
“Bành!”
Lực lượng cuồng bạo không ngừng bao trùm tới làm cổ họng hắn có chút ngòn ngọt, còn lực lượng cầm cố thân thể đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt thân thể được giải trừ kia, Địch Cửu niệm Thần Niệm Độn rồi điên cuồng xông về phía cửa ra vào của Ác Thú cốc.