Thế giới thứ chín

Chương 303




Một cái trận bàn được Tây Cốc Bác Dương ném ra tạo thành cổng truyền tống có phương viên ba trượng trên không.

- Mọi người hãy bước đến cánh cổng đi, sau khi ra ngoài sẽ lập tức tiến vào Ác Thú cốc.

Tây Cốc Bác Dương chỉ vào cái cổng ở trên cao, nói hết câu rồi lui sang bên cạnh.

Thiên tài trên quảng trường dự thi ào ào tiến tới. Địch Cửu đang muốn vào cổng truyền tống thì Mai Chí Vân đột ngột chen lên, bước vào đó trước.

Địch Cửu nhìn bóng lưng Mai Chí Vân, trong lòng thầm cười lạnh, gia hỏa này quá sức kiêu ngạo mới dám hạ thần niệm ấn ký trên người hắn? Thậm chí còn là loại ấn ký vô cùng đơn giản.

Tuy nhiên Địch Cửu không hề động đến cái thần niệm ấn ký kia, hắn lẳng lặng theo sau những người khác bước vào truyền tống trận.

Dưới chân run lên, Địch Cửu vừa chạm xuống mặt đất liền nhìn thấy một miệng hang khổng lồ. Cách đó không xa có một cái bia đá, trên đấy khắc:

- Chân Vực cấm địa, Ác Thú cốc.

Lại là một cái cấm địa nữa. Chỉ có mỗi Địch Cửu không vội vàng hành động, còn đa số những tu sĩ khác đều không cần cân nhắc, nhanh chóng xông lên trước.

Địch Cửu đứng yên bởi vì hắn trông thấy Mai Chí Vân đang hướng về phía mình. Nếu gã dám động thủ ở đây, hắn sẽ không ngại xử lý gia hỏa này.

- Địch Cửu, thật xin lỗi.

Tuy nhiên, gã còn chưa đi đến trước mặt Địch Cửu thì Trác Văn Xu đã nhanh chân hơn.

Mai Chí Vân trông thấy hai người đang nói chuyện bèn lạnh lùng nhìn thoáng qua Địch Cửu rồi quay người bước vào Ác Thú cốc. Địch Cửu nhất định phải chết, ở trong kia kín kẽ thì lại càng tốt hơn.

- Xin lỗi cái gì? Tình huống lúc đó ngươi làm vậy cũng đâu có gì là lạ.

Địch Cửu nghi hoặc nhìn Trác Văn Xu, tình huống khi ấy nghìn cân treo sợi tóc, nàng ta bỏ lại hắn cũng là chuyện thường tình.

Trác Văn Xu lắc đầu:

- Không phải chuyện này, ngươi có ân cứu mạng với ta, nhưng Trác gia lại muốn giết ngươi.

Sắc mặt Địch Cửu lập tức lạnh xuống, vong ân phụ nghĩa đến mức độ đó thì thật sự quá đáng rồi.

Trác Văn Xu hổ thẹn:

- Ca ca ta Trác Văn Thành vẫn lạc tại Chủng Tu sơn, ngươi không mang ca ca ta xuống núi nên Trác gia muốn tính món nợ ấy với ngươi. Tại Mạc Giang cấm địa, nếu không phải có ngươi thì ta đã mất mạng. Thế nhưng ta... năng lực của ta thật sự quá yếu, lời nói của ta tại Trác gia không có mấy tác dụng...

Nàng thật sự bó tay, trước đây nàng đã xem hình ảnh hai người chạm trán mấy lần rồi, trên thực tế ca ca đích thật muốn cướp giới chỉ của Địch Cửu, không ngờ lại vẫn lạc trên Chủng Tu sơn. Nàng cũng biết, nếu như không phải hắn ở trên Chủng Tu sơn, ca ca hiển nhiên sẽ không đi chịu chết. Thế nhưng, nếu vì vậy mà đổ tội giết người lên đầu Địch Cửu thì quả thật quá gượng ép rồi.

Bây giờ Địch Cửu mới nhớ tới ân oán với Trác gia, Trác Văn Thành muốn chém đứt cánh tay của hắn để lấy giới chỉ, hắn đương nhiên sẽ không có nửa điểm hảo cảm với loại người như vậy, càng không có khả năng mang Trác Văn Thành xuống núi.

Địch Cửu biết chuyện này không có quan hệ với Trác Văn Xu. Hắn bình tĩnh bảo:

- Khi chúng ta ở trong Mạc Giang cấm địa, ngươi cũng từng ra tay giúp ta, hiện tại xem như ân tình của chúng ta triệt tiêu, ngươi không thiếu nợ ta gì cả. Bất quá ta muốn nhờ ngươi chuyển lời về cho Trác gia.

- Chuyện gì?

Trác Văn Xu vội hỏi.

- Ca ca ngươi chết bởi vì gã quá tham lam, không có trực tiếp quan hệ với ta. Nếu Trác gia muốn động thủ, vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Nói xong câu đó, Địch Cửu sải bước, tiến nhập Ác Thú cốc.

Trác Văn Xu sững sờ, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng biết Địch Cửu rất cường thế, nếu không thì lúc ấy hắn sẽ không yêu cầu chia đôi với nàng. Tuy nhiên nàng hiểu rõ, thực lực như vậy ở trước mặt Trác gia thì chẳng ra gì, Địch Cửu đoán chừng còn không biết Trác gia mạnh đến cỡ nào đâu.

Có câu người không biết thì không sợ, rất đúng với Địch Cửu. Lúc trước ở Mạc Giang cấm địa, may là hắn gặp phải nàng, đổi thành người khác, chỉ sợ ngay lúc hắn đòi chia đôi thì người nọ đã khống chế rồi cưỡng ép hắn hỗ trợ rồi.

...

Địch Cửu còn chưa đáp xuống mặt đất liền cảm nhận được một loại thiên địa linh khí nồng đậm đến cực hạn cuốn tới, không ngờ cái Ác Thú cốc này lại là bảo địa tu luyện.

“Oanh!”

Một đạo chân nguyên kinh khủng đánh vào phía bên phải Địch Cửu, hắn không kịp tránh né nên bị đập văng đi.

Địch Cửu phun máu trên không, ngay sau đó, hắn vội tế Thiên Sa Đao rồi quét đao mang ra.

“Bành!”

Chân nguyên nổ tung, một đao này đánh lui con yêu thú vừa tập kích hắn.

Khi thần niệm của hắn quét tới thì con yêu thú đó đã sớm chạy mất. Nơi đây cản trở thần niệm khiến Địch Cửu chỉ có thể nhìn thấy ba động trong phạm vi trăm trượng đổ lại.

Con yêu thú vừa đánh lén hắn ít nhất phải đạt đến cấp chín đỉnh phong, nếu không phải hắn luyện thể đại thành thì e rằng đã chết mất xác rồi.

Ác Thú cốc là cấm địa, quả nhiên danh bất hư truyền. Thậm chí hắn không cảm nhận được một chút sát cơ nào từ con yêu thú mới rồi.

Địch Cửu hít thở thật sâu. Ngay cả thần niệm của hắn cũng chỉ có thể quét ra phạm vi trăm trượng, điều này cho thấy thần niệm của những thiên tài bình thường kia tuyệt đối không có khả năng vượt quá một trượng nổi, thậm chí rất nhiều người còn chẳng thể phóng thích được thần niệm không chừng.

Một bóng dáng nhanh như thiểm điện đột ngột xuất hiện trong tầm mắt Địch Cửu, hắn còn chưa kịp nhận ra đây là loại yêu thú gì thì nó đã nhào về phía hắn.

Lần thứ nhất bị đánh lén rồi, nếu lại bị đánh lén lần nữa thì quá ngu ngốc. Thiên Sa Đao bổ xuống, hóa thành một làn sóng đao tràn ra ngoài.

“Bành!”

Sóng đao đánh vào thân yêu thú, chém ra một vết máu ngang lưng. Con yêu thú này dường như không rõ vì sao Địch Cửu có thể cảm nhận được nó đánh lén, sau khi bị Thiên Sa Đao bổ trúng, nó liền quay người muốn đào tẩu. Thân hình Địch Cửu lóe lên, Thiên Sa Đao tiếp tục bổ thêm cái nữa, con yêu thú nọ lập tức bị chém chết ngay tại chỗ.

Địch Cửu lấy yêu đan ra, quả nhiên con này là yêu thú cấp chín, thế nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị thu xác nó vào Chân Linh thế giới thì thi thể nó đột nhiên tiêu tán.

Ảo giác ư? Không, không thể nào. Địch Cửu biết đây tuyệt đối không phải ảo giác, bởi vì không gian chung quanh vẫn còn thoang thoảng mùi máu rất rõ rệt, hơn nữa trong tay hắn đang cầm một viên yêu đan cơ mà.

Địch Cửu khẳng định Tây Cốc Bác Dương đã nói dối, tỉ lệ tử vong ở đây chắc chắn không chỉ bốn thành. Nếu thực lực của hắn mà kém một chút thôi thì có lẽ hắn đã bị xử lý rồi.

Thần niệm được triển khai toàn bộ, trong phạm vi trăm trượng không có bất kỳ vật gì có thể chạy thoát khỏi thần niệm của hắn.

Hai tên tu sĩ xuất hiện trong thần niệm của Địch Cửu, đoán chừng bọn họ là thiên tài Chân Vực, cả hai đều đang dè dặt di chuyển nên tốc độ cực kỳ chậm, mỗi người đều đặt một tấm chắn ở phía sau lưng. Dù rất cẩn thận đề phòng nhưng họ vẫn không hề phát hiện Địch Cửu ở cách đó chừng mười trượng.

Sau mấy hơi thở, lại một con yêu thú xuất hiện. Lần này nó không nhào về phía Địch Cửu mà lại nhảy lên người hai tu sĩ kia.

“Bành!”

Đến khi tấm chắn ở sau lưng bị đánh văng đi, một trong hai tu sĩ mới phản ứng được. Pháp bảo trong tay người nọ còn chưa kịp tế ra thì đã bị yêu thú đánh nát đầu. Một thiên tài Kiếp Sinh cảnh đã ra đi.

Địch Cửu thầm than trong lòng, may mà không để cho Cảnh Kích tới, nơi này thật sự quá tà môn.

Mắt thấy con yêu thú kia muốn nuốt mất tu sĩ còn lại, Địch Cửu nhanh chóng bổ một đao xuống. Đao thế trong nháy mắt bao phủ yêu thú, con yêu thú có thể nhẹ nhàng giết một thiên tài Kiếp Sinh lại không cách nào thoát khỏi một đao của hắn.

“Phốc!”

Đao mang cuốn qua, lại một viên yêu đan được Địch Cửu thu hồi.

Địch Cửu cảm thấy kinh dị vì lần này không chỉ thi thể yêu thú hóa thành hư vô, mà ngay cả tu sĩ Kiếp Sinh cảnh bị giết chết cũng biến mất.

Nơi đây quả thật quá mức quỷ dị. Cuối cùng hắn cũng hiểu một chuyện rồi, ấy chính là cướp đoạt ở đây không mang lại ích lợi gì cả. Bởi vì nếu giết người xong mà nhục thân đối phương cùng giới chỉ đều biến mất, vậy đi đâu cướp đoạt yêu đan của đối phương?

Địch Cửu cẩn thận quan sát nơi thi thể tiêu tan, rõ ràng đó chỉ là mảnh đất bình thường, không có bất kỳ chỗ nào khác lạ.

Không tìm thấy nguyên nhân thi thể mất tích, Địch Cửu càng phải cẩn thận hơn, thần niệm tập trung dưới chân, nếu có bất cứ nguy hiểm gì xuất hiện, hắn sẽ không chút do dự bỏ chạy ngay.

Đột nhiên, một cục đá to lớn xuất hiện trong thần niệm của Địch Cửu, hắn kiểm tra sơ qua liền phát hiện tảng đá ấy có khí tức sinh cơ.

Huyễn thú? Địch Cửu đoán đây chắc chắn là Huyễn thú.

Huyễn thú có giá trị rất cao, kể cả yêu đan hoặc phần thân thể. Hiện tại, Địch Cửu bắt đầu hoài nghi, liệu Chân Vực chiến quyết định chọn Ác Thú cốc làm nơi thi thứ hai, có phải là vì bọn họ muốn thu thập yêu đan Huyễn thú hay không nhỉ?

Địch Cửu muốn lấy yêu đan của con Huyễn thú này, cho nên Thiên Sa Đao lập tức tung ra. Nhưng không đợi hắn chém tới thì khí tức tử vong đã đột ngột truyền đến. Địch Cửu cực kỳ kinh hãi, hắn không kịp quan tâm đến Huyễn thú hay gì nữa, thân hình thoáng chốc lóe lên định độn đi.

“Cạch!”

Thế nhưng con yêu thú kia còn nhanh hơn. Hai cái răng khổng lồ của nó cắm vào thắt lưng Địch Cửu, hắn nhấc chân tung ra Đại Cước Ấn. Hai cái răng khổng lồ kia chớp mắt liền buông ra, cho dù là Huyễn thú cũng vô pháp tránh né Đại Cước Ấn. Không kịp bận tâm đến thương thế bản thân, Địch Cửu vội nhào tới bồi thêm một đao nữa.

Lần này hắn dùng Phong Tiêu Đao, đao ý hóa thành sát khí thẳng tiến không lùi, bao phủ bóng dáng nó từ trong hư không.

“Phốc!”

Huyết vụ nổ tung, bóng dáng đấy bị bổ làm hai, Địch Cửu xoáy mũi đao, một viên yêu đan rơi vào tay hắn.

Địch Cửu không ngó ngàng tới thi thể Huyễn thú bị hắn chém giết, thân hình hắn lóe lên, Thiên Sa Đao lập tức bổ về phía con Huyễn thú huyễn hóa thành tảng đá kia.

Huyễn thú muốn đánh lén Địch Cửu, không ngờ đã bị hắn sớm phát hiện.

Tảng đá nổ tung, phun máu đầm đìa, lại thêm một viên yêu đan bị Địch Cửu thu được.

Hai thi thể Huyễn thú biến mất, Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra. Huyễn thú thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị, ngay cả nhục thân cường hãn như hắn cũng bị cắn ra hai lỗ máu. Nếu không phải Đại Cước Ấn khiến hai cái răng ấy không khép lại được thì e rằng hắn đã mất hết nửa người rồi.

Ai có thể nghĩ tới một con Huyễn thú khổng lồ như vậy mà lại biến hóa thành một gốc cỏ dại dưới chân chứ?