Thế giới thứ chín

Chương 1611: Nghe thấy đạo, chết ngay lập tức




Dịch: Lap Tran

----

"Địch Tiển, hôm nay ta nên thay ca ca báo thù . . . . . . . " Mông Nhược Lâu trông thấy Địch Tiển nhìn mình chằm chằm mình thì lập tức nhớ tới cái chết bi thảm của ca ca, nàng không chút lựa chọn mà tế ra pháp bảo, oanh hướng về phía Địch Tiển.

Địch Tiển cũng là bước thứ tư lập ngôn thánh nhân, trông thấy Mông Nhược Lâu động thủ với hắn vậy mà có cảm giác khó hiểu, khó chịu đến từ sâu trong nội tâm, nhưng mà hắn lập tức hiểu ra, đối phó với loại nữ nhân như Mông Nhược Lâu nhất định phải mang về trước mới được.

Khi Mông Nhược Lâu động thủ thì lĩnh vực của hắn cũng mở rộng ra. Trong mắt hắn, Mông Nhược Lâu chính là mới bước vào bước thứ tư mà thôi, cũng không phải kẻ cùng đẳng cấp với hắn.

Chỉ là mấy tức thời gian sau Địch Tiển liền ngốc trệ, lĩnh vực của hắn vừa mới mở rộng thì giống như đụng phải một vách tường cứng, bị không gian trói buộc chặt. Địch Tiển còn không biết có người ra tay trợ giúp Mông Nhược Lâu sao? Nơi đây có thể trợ giúp Mông Nhược Lâu, ngoại trừ Địch Cửu còn có người phương nào?

Dù hận không thể nuốt sống Địch Cửu nhưng giờ phút này Địch Tiển cũng điên cuồng lui về phía sau, hắn nhất định phải rút đi.

Lại để cho Địch Tiển hoảng sợ chính là hắn vừa mới lui một bước thì không gian chung quanh bắt đầu trở nên sền sệt, giờ khắc này vô cùng vô tận quy tắc không gian hoàn toàn lấp kín một phương không gian này, hắn căn bản là không cách nào rời khỏi. Không chỉ nói không cách nào rời khỏi màu ngay cả tâm phù lục mà hắn chuẩn bị sẵn cũng không thể kích phát.

" Bàn thánh chủ cứu ta......" Địch Tiển triệt để hoảng loạn rồi, thời điểm hắn phát hiện mình không thể tế ra Độn Phù thì đã biết rõ hôm nay mình chơi lớn rồi. Hắn cũng sẽ không cho rằng Địch Cửu không dám giết hắn, Địch Cửu đã giết nhiều bước thứ tư lập ngôn thánh nhân của Hồng Lâm tộc như vậy rồi, dựa vào cái gì mà không dám giết Địch Tiển hắn? Cũng bởi vì hắn có một phụ thân bước thứ năm khuyết thánh sao?

Lòng Bàn Phiền chùng xuống, hắn căn bàn cũng không để ý Địch Tiển, giờ khắc này hắn mơ hồ cảm giác được Địch Cửu cũng lên cấp.

" Địch Cửu, ngươi biết Địch Tiển là ai chăng? Hắn là chưởng khống giả đời sau của Hồng Lâm tộc, ngươi giết hắn tương đương với giết toàn bộ Hồng Lâm tộc, Hồng Lâm tộc sẽ không chết không thôi với ngươi . . . . ." Bàn Phiền bắt lấy pháp bảo ra, không có động thủ nhưng dùng giọng điệu nghiêm trọng nói ra. Giọng nói như đang khuyên can Địch Cửu, muốn tốt cho hắn vậy.

E rằng đa số người đều cho rằng Bàn Phiền đang cứu Địch Tiển, chỉ có Bàn Phiền tự mình biết, hắn căn bản cũng không có ý định cứu Địch Tiển. Địch Tiển chết đối với hắn mà nói ngược lại là rất tốt, hắn khẳng định Địch Cửu sẽ không bởi vì lời hắn mà nói mà ngừng tay với Địch Tiển đâu.

Địch Tiển bị lĩnh vực của Địch Cửu trói buộc chặt, sao hắn có thể không nhìn ra? Lĩnh vực của Địch Cửu có thể trói buộc chặt Địch Tiển, có thể thấy được Địch Cửu thật sự lên cấp.

Nếu như Địch Cửu thật sự lên cấp, vậy hắn nhất định phải nhanh chóng rút đi. Hiện tại hắn nói lời này thì Địch Cửu sẽ buông tha động thủ với hắn trong lúc nhất thời, hắn tranh thủ thời gian Mông Nhược Lâu giết chết Địch Tiển mà nhanh chân bỏ chạy. Trong mắt Bàn Phiền thì lòng người rất kỳ diệu, hắn khuyên can mới đúng là phương thức không đếm xỉa tối nhất. Dù là loại phương thức này chỉ hiệu quả trong khoảnh khắc thôi, vậy cũng đã đủ rồi.

Đáng tiếc chính là, hắn tính toán sai rồi Địch Cửu.

Địch Cửu đã tế Thiên Sa đao ra, Tuế Nguyệt Tam Trương Cơ xoáy lên hàng tỉ đao thế đạo vận oanh đi ra ngoài. Đứng mũi chịu sào đúng là Bàn Phiền, những tên tu sĩ ra tay công kích hộ trận của hắn cũng bị sát ý tản ra từ Tuế Nguyệt Tam Trương Cơ bao phủ.

" Hắn muốn giết sạch chúng ta, mọi người cùng nhau động thủ . . . . . . " Bàn Phiền nổi giận gầm lên một tiếng, tế ra pháp bảo của mình.

Lúc trước tuy hắn đã công kích Địch Cửu hộ trận nhưng lại chưa bao giờ tế ra pháp bảo thật sự của mình. Hiện tại hắn tại khẳng định Địch Cửu đã tấn cấp làm sao dámm giữ lại một chút nào chứ?

Ma Bàn to lớn oanh ra, thật sự giống như thiên địa tan vỡ khép lại vậy, quy tắc không gian không ngừng vỡ vụn dưới tác động của Ma Bàn to lớn này.

" Đây là Nhân Gian Ma Bàn......" Rất nhiều tu sĩ không có ra tay công kích hộ trận của Địch Cửu đang đứng ngoài xem cuộc chiến tu sĩ đã nhận ra pháp bảo của Bàn Phiền.

Nếu nói thực lực của Bàn Phiền yều hơn Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ một ít thì pháp bảo của Bàn Phiền tuyệt đối mạnh hơn pháp bảo của Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ. Năm đó Bàn Phiền chỉ bằng món pháp bảo Nhân Gian Ma Bàn này mà đuổi giết cường giả đỉnh cấp sắp bước vào khuyết thánh hậu kỳ, Bái Nhật Tộc Tiệt Giám Lão Tổ.

Bái Nhật Tộc cũng bởi vì Tiệt Giám Lão Tổ bị oanh giết mà cứ như vậy mai một, cuối cùng còn không bằng cả Nhân Tộc nữa.

Tất cả tu sĩ đã từng công kích qua hộ trận của Địch Cửu cũng biết Địch Cửu đang muốn đưa bọn chúng giết sạch. Không cần Bàn Phiền nhắc nhở, không người nào dám chủ quan. Chiến tích Địch Cửu chém giết Hồng Lâm tộc cùng Vạn Tộc Thánh Thành hơn mười tên cường giả bước thứ tư, trọng thương thành chủ Vạn Tộc Thánh Thành Ngao Tốn vẫn còn trước mắt, ai dám xem thường Địch Cửu?

Địch Cửu Tam Trương Cơ năm đạo đao thế sóng biển vừa mới xoáy lên thì Nhân Gian Ma Bàn của Bàn Phiền liền biến thành thiên địa hai đạo, hai đạo Ma Bàn đè xuống đến, quy tắc không gian không ngừng vỡ vụn. Địch Cửu lập tức cảm nhận được Tuế Nguyệt Tam Trương Cơ của mình bị áp chế mất rồi, sóng đao thế ngàn vạn trượng bị nghiền ép xuống, sau đó vô tận thần thông quy tắc vỡ ra, hóa thành mãnh vỡ pháp tắc.

Địch Cửu cả kinh, từ sau khi hắn bước vào bước thứ tư, thực lực mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần. Nếu như là Ngao Tốn tới đây thì dưới năm sóng đao thế Tuế Nguyệt Tam Trương Cơ nhất định chỉ có thể lựa chọn phòng thủ. Bàn Phiền lại vẫn có thể dùng Nhân Gian Ma Bàn ngăn chặn hắn Tuế Nguyệt Tam Trương Cơ năm đạo đao thế sóng biển, không chỉ có như thế, còn khiến đợt sóng thứ sáu trì hoãn xuống.

Xem ra gia hoả này cũng không phải một tên tầm thường, nhưng mà bây giờ trong mắt Địch Cửu hắn cũng chỉ là một cọng rau cứng hơn xíu mà thôi. Địch Cửu nhìn trúng chính là kiện Ma Bàn này, e là đẳng cấp của Nhân Gian Ma Bàn là bảo vật tạo hóa đỉnh cấp.

Địch Cửu điên cuồng vận chuyển đạo vận, sóng đao bị Nhân Gian Ma Bàn áp chế cuốn ngược, ngay sau một khắc có sóng đao cuồng bạo hơn vọt lên xốc bay Nhân Gian Ma Bàn.

Dưới tác động của sóng đao thế đáng sợ, hết thảy thần thông pháp tắc cũng hóa thành bã vụn, đao thế bày ra, đao sóng chuyển động, không thấy nửa điểm bụi bậm.

Oanh! Đao thế sóng biển oanh mở Nhân Gian Ma Bàn đồng thời không một chút trở ngại quét thẳng về phía đám tu sĩ còn lại. Giờ khắc này, sóng đao thế của Địch Cửu khiến tất cả tu sĩ đều chỉ có thể tuyệt vọng nhìn xem nó cuồn cuộn cuốn đến. Trong đó ẩn chứa khí tức sát phạt vô cùng vô tận sát phạt khí tức, không có nửa điểm lưu tình.

Sát ý vô biên sát ý rền vang, vô cùng sóng đao cuồn cuộn đến! Cái này chỉ đợt sóng đao thế thứ sáu mà thôi.

Mỗi người cũng biết, bọn hắn sắp tại đây cuồn cuộn đao sóng phía dưới hóa thành bụi bậm.

" Địch huynh, ta Bàn Phiền nguyện ý xem ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó......" Khí tức tử vong nghiền ép tới khiến Bàn Phiền cảm nhận được áp lực, được tuyệt vọng, hắn không muốn chết, hắn hận chính mình vì sao phải ngấp nghé một cái vũ trụ cực mạch từ một gia hỏa dám quét ngang Vạn Tộc Thánh Thành chứ.

Thật sự là sự hấp dẫn của bước vào bước thứ năm hậu kỳ khiến cho hắn không cách nào kháng cự.

Địch Cửu trả lời cũng lười phải trả lời, thời điểm đợt sóng đao thứ sáu hoàn toàn ngăn chặn Nhân Gian Ma Bàn thì Thiên Sa đao của hắn đã khóa lại tất cả sinh cơ của Bàn Phiền.

Bàn Phiền rất mạnh, cộng thêm có được Nhân Gian Ma Bàn thì có thể nói là mạnh hơn Ngao Tốn mấy cấp bậc, thậm chí còn không yếu hơn Kinh Vạn Ảnh bao nhiêu cả. Nhưng mà khi Địch Cửu hắn bước vào bước thứ tư thì những thứ mạnh mẽ này đều là giả.

Hắn ở đây bước vào bước thứ tư, trong nội tâm suy đoán bước thứ tư cùng bước thứ năm nơi này tu luyện cũng không đúng pháp, liền giống như lúc trước hắn ở đây Ngũ Hành vũ trụ tu luyện tới Tạo Hóa Cảnh, tiến vào Tạo Hóa Thánh đại thành rồi phát hiện vũ trụ độc lập khác.

Bàn Phiền điên cuồng giãy dụa, nhưng mà hắn phát hiện trong lĩnh vực và đại đạo của Địch Cửu, một tên bước thứ năm khuyết thánh như hắn giãy dụa cũng chỉ là phí công.

Trong một phương lĩnh vực không gian này, hắn thật sự giống như lão giả tập tễnh leo lên tầng cao hơn vậy, hết thảy quy tắc đều khiến cho hắn cảm thấy lạ lẫm, thậm chí là để cho hắn kích động.

Lại để cho hắn kích động? Thời điểm huyết quang nổ tung tại mi tâm Bàn Phiền thì hắn rốt cục hiểu ra tới đây, đây là một loại quy tắc đại đạo hoàn toàn mới là một loại quy tắc đại đạo đã vượt qua một phương vũ trụ này. Địch Cửu tu luyện dĩ nhiên là quy tắc đại đạo áp đảo phía trên quy tắc đại đạo, đây là giải thích, cái này một phương vũ trụ theo đuổi bước thứ sáu, thậm chí là bước thứ bảy, tại Địch Cửu nơi đây tựa hồ cũng không phải bí mật . . . . . . . ..

Vô số năm qua có vô số tu sĩ theo đuổi bí mật, trong tay Địch Cửu.

" Ta không thể chết được . . . . . ." Bàn Phiền kêu la thảm thiết, nếu như sớm biết đại đạo của Địch Cửu như thế thì hắn thật sự nguyện ý bám vào sau lưng Địch Cửu. Đã sớm sáng tỏ buổi chiều chết cũng được, đây tuyệt đối không thích hợp với Bàn Phiền hắn, hắn vừa mới biế bí mật đại đạo, sao có thể chết được?

Phốc! Huyết quang nổ tung, Thiên Sa đao của Địch Cửu Thiên Sa xé rách mi tâm Bàn Phiền đồng thời từng đạo thủ ấn cũng là oanh vào tử phủ của Bàn Phiền.

Bàn Phiền tuyệt vọng nhìn thoáng qua thế giới bị Địch Cửu mở ra, sau đó liền lâm vào trong bóng tối vô tận, đó là đồ đạc của hắn, nhưng mà hắn không thể làm gì được.

Bàn Phiền bị giết, các tu sĩ còn lại tu sĩ càng không cách nào phản kháng hơn, hoàn toàn bị bao phủ trong sóng đao thế vô tận.

Địch Cửu tại cuốn đi tất cả đồ vật trong thế giới của Bàn Phiền đồng thời trường kiếm của Mông Nhược Lâu cũng đâm vào mi tâm Địch Tiển.

Địch Cửu cũng sẽ không lại để cho vũ trụ của Địch Tiển tan vỡ rơi rớt hết đồ, mấy cát thủ ấn ngay tại thời điểm Địch Tiển bị giết đồng thời vạch tìm thế giới của hắn, sau đó cuốn đi hết thảy thứ đồ vật.

So với thế giới của Bàn Phiền, thế giới của Địch Tiển càng yếu ớt không chịu nổi.

" Địch Cửu, ngươi dám giết con ta? " Một giọng nói tràn ngập tức giận truyền đến, trong hư không có mấy bóng người vọt xuống tới. Điên cuồng gào thét, đúng là Địch Thốn xông lên phía trước nhất. Chẳng qua là giờ phút này hai mắt hắn đỏ bừng, trong mắt tràn ngập sát ý, hận không thể xé nát Địch Cửu.