- Địch huynh khách khí rồi, huynh xem cái hộ trận này…..
Lý Xán thấy Địch Cửu tỉnh lại từ trong đốn ngộ nhanh như vậy, trong lòng cũng rất cao hứng, chí ít Địch Cửu đã nhận ân huệ từ câu hắn nói giúp vừa rồi.
Với tư cách là đệ tử thiên tài của đại tông môn, tuy Lý Xán ở cùng Địch Cửu trong thời gian rất ngắn, nhưng hắn cũng đã nhìn ra Địch Cửu tuyệt đối là một tu sĩ rất có tiềm lực. Nếu không có xung đột lợi ích, thì giao hảo cùng người như thế này, sẽ không có bất kỷ chỗ xấu nào.
- Tiếp tục công kích.
Địch Cửu nói xong rồi lấy ra một cây trận kỳ ném xuống.
Lần này trận kỳ mà Địch Cửu lấy ra khác lúc trước, trước đó dùng trận kỳ chỉ dẫn mọi người công kích, đó chỉ là công kích đơn thuần mà thôi.
Sau khi bước vào cấp bảy vương trận sư, thì trận kỳ của Địch Cửu đã có thể áp chế tự chữa trị của đại trận, cùng với trận kỳ ném ra ngày càng nhiều thì sự ức chế đối với hộ trận cũng càng lớn.
Đại trận dù có cường đại đến mức nào đi nữa, đã mất đi công năng tự chữa trị, với sự công kích của mấy ngàn tu sĩ, cũng không chịu được bao lâu.
Chỉ có thời gian ba ngày, đại trận lại phát ra âm thanh rạn nút “răng rắc”.
Lần rạn nứt này với lần trước khác nhau, lần âm thanh nứt vỡ này là của toàn bộ đại trận liên miên không dứt vang lên, theo đó là linh khí nồng nặc thấm ra ngoài.
Toàn bộ tu sĩ tham gia công kích đại trận đều kinh ngạc đứng nhìn biến hóa trước mắt, cùng với nổ vang răng rắc kịch liệt.
Một con đường lớn bằng đá xanh rộng hơn mười trượng hiện ra, đường đá xanh này dẫn qua cửa vào sơn môn, ở cửa sơn môn có lơ lững ba chữ rõ ràng là Thiên Đao tông.
Ba chữ kia mang theo một loại khí thế hào hùng, nhứ có ánh từ trên cao nhìn xuống có cảm giác như muốn nghiền áp thiên địa.
Ở nơi cao nhất của Thiên Đao tông, có một thanh trường đao trôi lỡ lững phía trên một ngọn núi, đao ý vờn quanh thân đao, chứng tỏ thanh đao này không phải là phàm phẩm.
Tất cả tu sĩ đều bị linh khí nồng đậm ở nơi đây làm cho kinh sợ, sau vài giây chần chờ, mấy ngàn tu sĩ hò hét xong vào bên trong.
- Địch đạo hữu, chúng ta cũng vào tìm cơ duyên cho mình thôi.
Lý Xán ôm quyền với Địch Cửu, sau đó không chút hoang mang bước vào Thiên Đao tông, so với những tu sĩ kia thì bình tĩnh hơn nhiều.
Địch Cửu sững sờ nhìn ba chữ Thiên Đao tông to lớn hùng vĩ, hắn có thể cảm nhận vô cùng vô tận đao ý trong ba chữ đó, loại đao ý này đại biểu cho sự nghiêm nghị không khuất phục, khí thế quyết tuyệt chưa từng có từ trước bến nay.
Cái này cùng đao ý của hắn dường như có một loại cộng hưởng, có một cảm giác quen thuộc nhớ nhung.
Đột nhiên trong lòng Địch Cửu cảm thấy hận, hối hận vì đã trợ giúp những người này phà hủy đại trận của Thiên Đao tông, hắn không quen biết một người nào trong tông môn này, nhưng nơi đây làm cho hắn có cảm giác thân thuộc.
- Đại ca, Chúng ta cũng nhanh chóng vào thôi, nếu không thứ tốt đều bị người ta lấy hết.
Thụ Đệ ở bên cạnh Địch Cửu lo lắng la lên.
Tất cả mọi người đều vọt vào tông môn, chỉ còn hai người bọn họ đứng ở bên ngoài.
Địch Cửu hít vào một hơi thật sâu, rồi nói với Thụ Đệ:
- Chúng ta chia nhau vào tìm đồ vật, nếu cò gì khác thường phải báo cho ta biết nhau nghe chưa.
- Vâng.
Sau khi trả lời, Thụ Đệ đã lao vào chỗ sâu nhất trong sơn môn.
Thần niệm của Địch Cửu ào ạt tràn ngoài, hắn quyết định bảo vệ truyền thừa của tông môn này, vì chuyện này hắn đã làm sai.
Thần niệm đã được cô động của Địch Cửu rất nhanh đã phát hiện ra tàng kinh các.
Truyền thừa của một tông môn, hiển nhiên nơi trọng yếu nhất là tàng kinh các.
Phát động thần niệm độn thuật, trong nháy mắt Địch Cửu đã có mặt ở bên trong tàng kinh các. Đã có hai tên kim đan đến bên ngoài tàng kinh các, đang cố sức phá vỡ hộ trận nơi này.
Địch Cửu xuất hiện, hai tên kim đan ngừng công kích, bọn họ biết rõ sự đáng sợ của hắn..
- Xin lỗi hai vị đạo hữu, tàng kinh các này ta muốn mang đi, mong hai vị đến nơi khác phát tài đi.
Địch Cửu ôm quyền, giọng điệu như vậy có thế xem là khách khí rồi.
Hai tên tu sĩ kim đan tới trước luyến tiếc không muốn rồi đi, có thể thấy bên trong Thiên Đao tông vô cùng hoàn chỉnh, chưa từng chịu sự hóa hủy nào, loại tàng kinh các của tông môn như thế này chính là bảo bối. Tiếc rằng bọn họ đều biết sự cường đại của Địch Cửu, càng hiểu rõ sự tàn nhẫn của hắn.
Hộ trận của Thiên Đao tông bị công phá, hơn phân nửa công lao là của Địch Cửu.
- Vâng, tiền bối.
Cho dù trong lòng rất uất ức, nhưng hai tên này cũng đành bỏ đi.
Địch Cửu chờ cho hai người này đi xa mới tra xét hộ trận của tàng kinh các, hộ trận của tàng kinh các mặt dù là cấp chín, nhưng không biết vì sao đã bị hư hại. Thảo nào hai tên tu sĩ kim đan kia lại ở nơi này công kích hộ trận, với thực lực của hai người này, chỉ cần nữa ngày đã có thể phá hủy hộ trận đã hư hại này rồi.
Theo lẽ thường thì đại trận hộ tông hoàn chình thì, hộ trận này cũng vậy chứ, tại sao lại bị hư hại, cũng không biết trước đây sảy ra chuyện gì mà lại phong tỏa tông môn như vậy.
Địch Cửu quyết định dời tàng kinh các này đi, hắn là cấp bảy vương trận sư nên rất nhanh đã phát hiện ra trận tâm của hộ trận này..
Từng đạo trận kỳ được hắn ném ra, nhanh chóng bảo vệ xung quang tàng kinh các. Địch Cửu trốn vào vị trí trận tâm, ném ra mấy trăm trận kỳ.
Một linh mạch có linh khí nồng đậm xuất hiện trước mặt hắn, Địch Cửu lấy tốc độ nhanh nhất, giấu linh mạch dài hơn hai mươi trượng này vào tiểu thế giới của mình.
Địch Cửu rút linh mạch ra làm vang lên tiếng nổ “âm ầm”, làm kinh động những tu sĩ đang có mặt ở đây.bọn họ chỉ nhìn về hướng Địch Cửu, chứ không có ai tới, ai cũng bận tranh đoạt tài nguyên tu luyện, ai mà bận tâm tới chuyện này chứ.
Linh mạch của tàng kinh các đã bị Địch Cửu rút đi, thì hộ trận của tàng kinh các không còn chút tác dụng nào. Địch Cửu là một trận sư cấp bảy – vương trận sư, dời tàng kinh các vào tiểu thế giới dễ như trở bàn tay.
Lấy xong tàng kinh các, Địch Cửu nhanh chóng rời khỏi, chuyện tranh đoạt dược thảo trong vườn linh dược chỉ có thế ký thác cho Thụ Đệ.
Vật trân quý nhất của thiên linh tông hiển nhiên là tàng kinh các, sau đó là linh mạch của Thiên Đao tông
Tất cả mọi người đều biết linh mạch của một tông môn hoàn chỉnh rất là trân quý, chỉ có điều loại linh mạch của đại tông môn như thế này đâu phải ai muốn lấy cũng được. Đầu tiên là phải biết linh mạch nằm ở vị trí nào, thứ hai là phải có đồ trữ vật đủ lớn để chứa nó.
Linh mạch ở chỗ nào thì ai có thể biết rõ như Địch Cửu được.
Hộ trận của Thiên Đao tông là do hắn mở ra, nên Địch Cửu cũng không vội lấy linh mạch này đi, hắn đi tới chỗ thanh trường đao trên đỉnh núi. Thanh trường đao khẳng định là bảo vật, linh mạch hắn cũng không cần gấp gáp lấy đi, ngoài hắn ra không ai có thể trông thời gian ngắn rút nó ra được.
Lúc Địch Cửu tới chỗ thanh trường đao trên đỉnh núi, đã có mấy người ở đó.
- Địch tiền bối.
Nhìn thấy Địch Cửu tới, mấy người kia vội vàng ôm quyền đối với Địch Cửu, ở trong mắt bọn họ, Địch Cửu thấp nhất cũng là cường giả nguyên hồn cảnh..
- Các người cũng muốn lấy thanh đao này.
Địch Cửu hỏi một câu.
Một tên tu sĩ Kim Đan trong số đó vội vàng nói:
- Chuôi đao này rất khó lấy được, có một dãy bậc thang dẫn lên chỗ cây đao này, ta chỉ có thể bước tới bậc thứ hai mươi bảy là đã bị đao ý quét trở xuống rồi.
Địch Cửu thấy trên ngực tu sĩ kim đan này có một vết máu, chắc hẳn là do đao ý của thanh đao này làm ra.
Địch Cửu ngẩn đầu nhìn ngọn núi cao chót vót, trên đó có ba chữ màu bạc to lớn “Đao Thiên Phong”
Dưới hàng chữ đó có một dãy bậc thang dẫn lên đỉnh núi, mỗi bậc thang cách nhau hơn mười mét.
Địch Cửu đi tới bước lên bậc thang đầu tiên, một đạo đao khí yếu ớt quét ngang tới, tới giờ này Địch Cửu mới hiểu ra ý câu nói bị đao khí quét xuống của tên tu sĩ kim đan.
Đạo đao khí yếu ớt này hình thành từ đao ý, nhìn tình cảnh này có lẽ càng đi lên trên đao ý sẽ càng mạnh.
Trong lòng Địch Cửu càng nóng hơn, pháp bảo của hắn chính là đao, đao ý của cái bậc thang bằng đá này đối với hắn là sự trui rèn tốt nhất.
Đúng như Địch Cửu dự đoán, khi bước lên bậc thang thứ hai thì đao khí đã mạnh lên sấp sỉ gấp hai lần.
Đối mặt với đao khí mạnh hơn nữa, thì với địch Cửu cũng không là gì, trong thời gian ngắn hắn đã bước tới bậc thứ bốn mươi.
Nhìn thấy Địch Cửu dễ dàng bước tới bậc bốn mươi, còn bọn họ mới tới hai, ba mươi bậc là đã bị đao khí chém cho thương tích đầy mình, trong lòng bọn tu sĩ kim đan càng kính sợ Địch Cửu hơn.
Đến bậc thứ bốn mươi chín, Địch Cửu mới cảm nhận được một chút áp lực.
Từng đạo đao khí đã nhưng thành thực chất chém tới, làm Địch Cửu không thể không lấy ra trường đao ngăn cản. Hơi không cẩn thận một tý sẽ bị đao khí chém bị thương, cũng có thể bị đao khí quét xuống.
Đao này khí mặc dù có thể làm hắn bị thương, nhưng không thê ngăn cản hắn bước tiếp lên trên.
Từ bậc thứ năm mươi trở về sau, mỗi lần bước một bước thì trên người Địch Cửu lại xuất hiện một hai vết đao. Cài này là do thần niệm Địch Cửu cường đại, trong chớp mắt lúc không gian ba động, hắn nhanh tay dùng trường đao ngăn cản. Nếu không, hắn cũng sớm bị đánh bay xuống rồi.
Lúc bước tới bậc thứ bảy mươi hai, một đạo đao khí không có dấu hiệu báo trước nào chém thẳng vào ngực Địch Cửu.
"Phù!"
Một vệt ánh sáng màu máu nổ tung, Địch Cửu sợ tới nổi hồn phi phách tán, điên cuồng huy động chân nguyên.
"Oành!"
Đạo đao ảnh vô hình này đánh lên chân nguyên Địch Cửu, nhưng vẫn chém đứt một nửa xương cốt hắn. Cũng may Địch Cửu dùng chân nguyên hùng hậu tạo thành bức tường chắn một đao này lại, làm cho đao khí vô hình dừng lại trước linh không mạch của hắn. Nếu không, đạo đao ảnh này đã chém chết hắn chứ không đơn giản là quét ra khỏi bậc thăng dễ dàng như vậy.
Địch Cửu nhìn thấy còn mấy chục bậc thang nữa, thì đã biết không có cách nào lấy được chuôi trường đao này rồi. Lúc đao ảnh vô hình kia chém tới hắn, thần niệm vẫn không có cảm giác được gì.
Muốn lấy chuôi đao đóm thì hắn phải có thần niệm cường đại hơn nữa, hay ít nhất là bước vào Luyện Thể cảnh, nếu không thì đừng mơ tưởng tới cảm ngộ đao ý ở nơi này, có khi hắn chết ở đây cũng không chừng.
Địch Cửu rất là dứt khoát, nếu đã không lấy được đao kia, thì tốt nhất nên lui xuống.