Thế giới thứ chín

Chương 1101




"Ngươi thật sự biết đây là bệnh gì..." Nam tử trung niên tóc dài ngạc nhiên nói ra, hắn chỉ là biết loại bệnh này đáng sợ cỡ nào. Người trên toàn thế giới mắc phải loại bệnh này không nhiều, nhưng sau khi mắc phải đều là hẳn phải chết không nghi ngờ.

Lúc đầu mắc phải loại bệnh này không nhiều, hẳn không phải là chuyện gì lớn lao, mấu chốt là người mắc phải loại bệnh này trên cơ bản đều là hậu đại của cường giả cao cấp nhất trên toàn thế giới, hoặc là tôn tử của đỉnh cấp đại lão. Hiện tại xuất hiện một người có thể trị loại bệnh này như Địch Cửu, một khi thật sự được chứng thực, chỉ sợ toàn thế giới đều sẽ nháo lật trời.

Khiến cho hắn không hiểu là, Địch Cửu có được loại thực lực này, tăng thêm lại có thể trị liệu loại bệnh này, sau khi rời khỏi đây hẳn là địa vị phi thường cao, mỗi người đều sẽ đến nịnh bợ mới đúng, vì sao muốn trốn ở chỗ này ẩn cư?

Khi ánh mắt của hắn lần nữa trông thấy Tào Tích, trong lòng liền hiểu. Thực lực của Địch Cửu có cường đại tới đâu, có thê tử mỹ mạo như thế, chỉ sợ cũng là khó mà an tĩnh lại. Võ Đạo cường đại đồ háo sắc thật sự nhiều lắm, một khi gặp phải một tên hung ác, Địch Cửu sợ chỉ có thể trơ mắt nhìn thê tử của mình bị người đoạt đi. Khỏi cần phải nói, chính là Đại Hoang Mục kia, chính là một tên đỉnh cấp háo sắc.

Bệnh Niết Nguyên vốn chính là linh căn quá tốt, lại quá bổ không tiêu nổi, lúc này mới tạo thành thân thể bại niết. Hậu đại của đại gia tộc hoặc là đỉnh cấp võ giả, lúc đầu linh căn chính là tốt hơn người thường, tăng thêm lại có công pháp, lại có các loại thiên tài địa bảo, không mắc loại bệnh này cũng không thể.

Địch Cửu cười ha ha, "Ta tự nhiên biết, nếu không ta làm sao chữa hết được? Nếu là không có sự tình khác, ta liền không lưu hai vị."

Hai tên võ giả nghe được lời Địch Cửu nói, tranh thủ thời gian cáo từ.

Đối mặt với loại cường giả như Địch Cửu này, bọn hắn nửa điểm ý nghĩ cũng không dám có. Thậm chí sau khi rời khỏi đây, đem ý nghĩ tiết lộ tin tức Địch Cửu đều không có. Tiết lộ tin tức của Địch Cửu, đối bọn hắn không có nửa điểm chỗ tốt.

"Ồ!" Hai tên võ giả vừa mới đi, Địch Cửu liền kinh dị một tiếng. Tào Tích nghi hoặc nhìn Địch Cửu, "A Cửu, lại thế nào?"

"Một năm này đều không có người đến, hôm nay làm sao lại tới hai nhóm người, a, không đúng, là Tiểu An Hầu..." Địch Cửu nói xong lập tức đi tới.

Tào Tích nghe được Tiểu An Hầu tới, cũng là kích động lên, tranh thủ thời gian đi theo Địch Cửu bước nhanh đi tới.

Tiểu An Hầu bước chân thả rất nhẹ, đồng thời chính là giương đầu giương não cẩn thận theo dõi. Khi Địch Cửu cùng Tào Tích đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

"Tiểu An Hầu, ngươi thế nào? Đại Mao cùng Nguyệt Hà đâu?" Tào Tích nghi hoặc nhìn Tiểu An Hầu.

Tiểu An Hầu phát hiện là Địch Cửu cùng Tào Tích, lập tức vọt lên, "Tào tỷ, A Cửu, thật sự là các ngươi. Các ngươi không có chuyện gì, vậy thì tốt quá."

"Ngươi làm sao lại thành bộ dáng này? Đại Mao cùng Nguyệt Hà không có cùng ngươi cùng một chỗ?" Tào Tích trông thấy Tiểu An Hầu tóc tai bù xù, toàn thân bẩn thỉu, thậm chí còn tản mát ra một cỗ mùi hôi thối.

Vành mắt Tiểu An Hầu đỏ lên, lập tức mắng to, "Thôi Nguyệt Hà tiện nhân kia thực sự không phải thứ tốt, Tào tỷ ngươi đi rồi, sau đó ba người chúng ta phát hiện một cái di tích Thiên Hoang. Trong di tích kia có rất nhiều đồ tốt, công pháp Võ Đạo còn có mấy loại đan dược vũ khí. Ba người chúng ta lúc ấy đều rất là cao hứng, đã hẹn cùng nhau nghiên cứu những vật kia, còn muốn lấy để cho ngươi cùng A Cửu, thế nhưng là, thế nhưng là..."

Trong lòng Tào Tích trầm xuống, nàng cảm thấy một loại không ổn. Nàng cùng Đại Mao, Tiểu An Hầu, Thôi Nguyệt Hà ba người cùng một chỗ tại biên giới Hoang Duyên thị cầu sinh, tình như huynh muội, ai xảy ra chuyện, trong nội tâm nàng cũng không dễ chịu.

Tiểu An Hầu nghiến răng nói ra, "Thôi Nguyệt Hà tiện nhân kia, thừa dịp ta cùng Đại Mao kiểm kê đồ vật, vậy mà ám toán Đại Mao cùng ta. Đại Mao tại chỗ liền bị ám toán trọng thương ngã xuống, ta cũng là bản thân bị trọng thương. Đại Mao trước khi chết, dùng sức ôm lấy chân Thôi Nguyệt Hà, để cho ta mau chóng chạy trốn, sau khi tìm tới ngươi nói cho ngươi biết không nên tin Thôi Nguyệt Hà..."

Tiểu An Hầu nức nở xoa xoa nước mắt, "Đại Mao dùng mệnh bảo trụ ta trốn thoát, ta tại Thiên Hoang khu một mực trốn trốn tránh tránh, kéo dài hơi tàn cho tới hôm nay. Thật không nghĩ tới, hôm nay còn có thể gặp phải Tào tỷ cùng A Cửu."

Vánh mắt Tào Tích cũng là đỏ lên, nàng theo bản năng lắc đầu, "Nguyệt Hà sẽ không làm loại chuyện như vậy, ta cùng với Nguyệt Hà sinh hoạt nhiều năm như vậy, ta hiểu rất rõ cách làm người của nàng, nàng chắc chắn sẽ không làm như vậy, chắc chắn sẽ không..."

Thanh âm của Tào Tích càng nói càng nhỏ, nhưng là ngữ khí của nàng lại là càng ngày càng khẳng định. Đó chính là nói, nàng đến bây giờ vẫn y nguyên tin tưởng vững chắc Thôi Nguyệt Hà không phải là người như thế.

Tiểu An Hầu gấp dậm chân, "Tào tỷ, đây đều là ta tận mắt trải qua tại chỗ, chẳng lẽ ta còn dám gạt ngươi sao? Thôi Nguyệt Hà kia chính là ám toán Đại Mao cùng ta, vết sẹo chỗ này ủa ta vẫn còn ở đó..."

Tiểu An Hầu nói xong xoay người, quả nhiên tại sau gáy của hắn đến phía sau lưng, có một đạo vết sẹo, thương lành, thế nhưng vết sẹo kia vẫn còn ở đó. Có thể tưởng tượng, lúc trước một đao này nếu là lại sâu một chút, chỉ sợ đầu Tiểu An Hầu đều sẽ bị chém thành làm hai nửa.