"Y sinh, van cầu ngươi, mau cứu con của ta đi..." Đầu hành lang có một nữ tử thần sắc tiều tụy ôm lấy một người y sinh trung niên, đau khổ cầu khẩn.
Tại bên người nữ tử tiều tụy này còn có một tiểu nam hài nhiều nhất chỉ có bảy đến tuổi, trong mắt tiểu nam hài tất cả đều là mờ mịt cùng bất lực.
Y sinh trung niên thở dài, hắn cúi đầu nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất nói ra, "Ngươi cầu ta cũng vô dụng, con của ngươi mắc phải bệnh nan y, loại bệnh này cho đến trước mắt trên thế giới vẫn chưa có người nào có thể trị liệu. Sớm mang ngươi nhi tử của ngươi trở về đi, giúp hắn xử lý hậu sự một chút."
"Không..." Nữ tử càng là kêu một tiếng xé rách, "Tất cả gia sản của ta toàn bộ đều đưa đến bệnh viện, chúng ta đã không có nhà..."
Địch Cửu hiểu được, nhi tử của nữ tử này mắc phải tuyệt chứng, thế nhưng thời điểm ban đầu bênh viện lại cũng không nói với đối phương đến là bệnh nan y, để nhà nàng đem tiền đều tiêu xong, lúc này mới nói là bệnh nan y.
Y sinh trung niên lắc đầu, cưỡng ép lê chân đi, quay người đi vào phòng làm việc của mình, quay đầu liền đem cửa đóng lại. Bên ngoài chỉ để lại nữ tử tuyệt vọng cùng hài tử mờ mịt kia.
Địch Cửu thở dài, hơi do dự một chút, vẫn là đi tới. Giờ phút này áo khoác blouse trắng của hắn còn không có cởi ra, hắn thuận tay từ trong túi lấy ra khẩu trang đeo lên, đến bên cạnh nữ tử nói ra, "Mang ta đi nhìn con của ngươi một chút, ta nhìn xem còn có thể cứu hay không."
.
Lời Địch Cửu nói đối với nữ tử trước mắt này mà nói, thật giống thời điểm đang ngâm người trong biển thì đột nhiên bắt được một khúc gỗ. Nàng cơ hồ không có nửa điểm suy tính muốn cho Địch Cửu dập đầu, Địch Cửu kéo nàng đứng lên, sau đó nói, "Chúng ta nhanh lên đi, chậm trễ nói không chừng không kịp."
Câu nói này rất là mấu chốt, nữ tử nghe được hai chữ không kịp, nơi nào còn dám nói những lời khác, thậm chí ngay cả tạ ơn đều quên nói, tranh thủ thời gian mang theo Địch Cửu xuống lầu.
Bệnh nhân tại lầu 7, phòng bệnh nhiều nhất chỉ có ba mươi bình phương, bên trong lại có bốn cái giường ngủ. So sánh với phòng bệnh trước đó 100 mét vuông chỉ có một cái giường mà Địch Cửu trông thấy, hoàn toàn không phải tại cùng một cấp độ.
Thanh niên gầy yếu không chịu nổi nằm trên giường bệnh, nhìn thật giống như da bọc xương khô, tóc thưa thớt khô héo.
Địch Cửu vừa đi đến trước giường bệnh này, trong đầu liền nổi lên một cái chứng bệnh, bệnh Niết Nguyên. Sau đó lại toát ra một cái ý niệm khác, đó chính là người mắc phải loại bệnh này, linh căn phi thường tốt.
Thế nhưng linh căn là cái gì? Địch Cửu nhíu mày cố gắng trầm tư, hắn chưa từng nghe nói qua cái danh từ này, cũng chưa từng có người cùng hắn nói qua. Đã như vậy, vì sao trong đầu của hắn lại đột nhiên hiện ra từ ngữ cổ quái này? Giờ khắc này hắn tựa hồ lại lâm vào ngốc trệ như thời điểm tại Đại Kế gia thôn kia.
"Y sinh..." Nữ tử vội vàng cùng hy vọng duy nhất kêu Địch Cửu một chút.
Trong nội tâm nàng lo lắng nhất hai chuyện, thứ nhất Địch Cửu nói nàng nhi tử không cứu được, thứ hai Địch Cửu muốn nàng giao tiền.
Địch Cửu lấy lại tinh thần, đối với nữ tử gật gật đầu, "Còn có thể cứu, ngươi đem rèm kéo lên, sau đó chờ ở bên ngoài."
"Vâng, vâng..." Nữ tử nơi nào còn dám có nửa câu vi phạm ý của Địch Cửu, nàng vội vàng kéo lên rèm, nắm lấy tiểu nam hài đứng ở bên ngoài.
Địch Cửu từ trong túi trên lưng lấy ra kim châm, đồng dạng lấy tốc độ cực kỳ nhanh, liên tiếp đâm gần hai ba ngàn lần trên thân người bênh. Đâm mấy ngàn lần, thế nhưng Địch Cửu trước sau chỉ dùng không quá 30 phút mà thôi.
Dù là dùng kim châm thi triển Ngũ âm Lục Dương Thủ, không cần bất luận nội khí gì chèo chống, Địch Cửu cũng có chút không kiên trì nổi. Hắn thu hồi kim châm, vuốt vuốt tay đã có chút toan trướng, sau đó mở rèm ra.
"Y sinh..." Trong mắt nữu tử tràn đầy khát vọng nhìn xem Địch Cửu.
"Hắn một hồi liền sẽ tỉnh lại, sau đó cho hắn uống chút cháo, không cần ở chỗ này, có thể đi trở về an dưỡng." Địch Cửu đối với nữ tử gật gật đầu, sau khi nói xong đi ra khỏi phòng bệnh.
Thời điểm chờ nữ tử này tỉnh ngộ lại, bóng lưng Địch Cửu sớm đã từ cửa phòng bệnh biến mất.
Nữ tử không lo đuổi theo Địch Cửu, tranh thủ thời gian quay người nhìn nhi tử của mình. Con trai của nàng đã mở mắt, yếu ớt kêu một tiếng mẹ.
Nữ tử kích động quỳ rạp xuống đất, nhi tử vậy mà đã tỉnh, còn có thể gọi nàng. Lập tức nàng liền nghĩ tới lời Địch Cửu nói, tranh thủ thời gian dặn dò tiểu nhi tử nhìn một chút, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Nàng ngoại trừ mua cháo cho nhi tử ra, còn muốn cảm tạ Địch Cửu.
Chỉ là đợi nàng đi ra, Địch Cửu sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
...