Thế giới thứ chín

Chương 106: To gan lớn mật




Với bốn trăm khối kinh thạch kia, nếu như những tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường khác sử dụng tiết kiệm một chút, có khi có thể sử dụng được rất nhiều năm.

Nhưng mà Địch Cửu, Cảnh Kích cộng thêm một tiểu thụ nhân dùng thời gian năm ngày đã xài hết hơn phân nửa.

Địch Cửu vốn đã từng bước vào Luyện Khí tầng năm, nên trong thời gian năm ngày này, tu vi của hắn lại lần nữa khôi phục trở lại Luyện Khí tầng năm. Cảnh Kích còn khoa trương hơn nhiều, cũng ngay lúc Địch Cửu bước vào Luyện Khí tầng năm cậu cũng đã tu luyện đến Luyện Khí tầng hai. Còn tu luyện chậm nhất, chính là Thụ Đệ.

Thụ Đệ vốn không quen hấp thu linh thạch cho nên tốc độ hấp thu linh thạch để tu luyện so ra kém xa Địch Cửu và Cảnh Kích. Hơn nữa tốc độ này còn là do khi Địch Cửu và Cảnh Kích tu luyện đã tụ tập không ít linh khí lại đây, nếu không nó còn tu luyện chậm hơn nữa.

Bình bình!

Ngay lúc cấm chế phòng ngự bên ngoài cửa phòng bị tấn công, Địch Cửu liền bừng tỉnh sau đó đứng bật dậy.

Động tác của Địch Cửu quá lớn, Cảnh Kích và tiểu thụ nhân cũng dừng việc tu luyện lại.

- Cửu ca, có chuyện gì vây?

Cảnh Kích có thể coi như là một tên cuồng tu luyện, nếu như không xảy ra việc ngoài ý muốn gì, có khi cậu sẽ tu luyện liền một mạch đến khi linh khí cạn kiệt hoặc cảm thấy đói khát mới dừng lại.

- Có người đang tấn công cấm chế phòng ngự của phòng chúng ta.

Địch Cửu cau mày nói.

- A......

Cảnh Kích hoảng hốt a một tiếng, hình như có chút không tin được. Trong ba ngày đi nghe giảng bài kia cậu cũng nghe được không ít đạo lí cơ bản trong tu chân.

Thù hận sâu đậm nhất giữa các tu sĩ chính là khi người ta đang bế quan mà ngươi lại nhảy vào phá đám việc tu luyện của người ta. Loại thù hận này cũng không thua thù giết cha giết mẹ bao nhiêu, nếu như không có nguyên nhân rõ ràng thì sau đó chính là cục diện không chết không ngừng.

Oanh!

Lần này lại là một đạo công kích trực tiếp nổ tung hộ trận của Địch Cửu.

Răng rắc!

Hộ trận bị nứt ra một khe hở, trước của phòng Địch Cửu cũng xuất hiên hai người. Địch Cửu nhìn thấy rõ ràng lần công kích thứ hai này lại nổ ngay đúng vị trí tâm trận. Xem ra tên gia hỏa đi phá cửa này cũng am hiểu về trận pháp.

- Ta bế quan tu luyện ở đây, cũng không oán không thù gì với hai vị, không biết hai vị đây làm như vậy là có ý gì?

Địch Cửu cầm lấy trường kiếm của u Dương Đào, Cảnh Kích chỉ mới đến Luyện Khí tầng hai, hắn cũng không mong đợi cậu có thể giúp đỡ được cái gì.

- Ta gọi là Thích Thiệu đến từ Thương lâu Thích gia của Chiểu Hải trấn. Còn về việc vì sao ta lại phải làm nổ hộ trận của ngươi, ta nghĩ ngươi cũng biết được nguyên nhân trong đó. Ta đã gõ vào cấm chế vài lần nhưng mà ngươi vẫn không có chút động tĩnh gì.

Trước khi Thích Thiệu lại đây phá hộ trận của Địch Cửu cũng đã hỏi thăm tình huống của cậu rõ ràng rồi.

Chỉ là hai tu sĩ đến từ chỗ khác, một người chỉ mới Luyện Khí tầng bốn, một người lại còn không tu luyện được. Bây giờ nhìn xem Địch Cửu cũng nhiều lắm là Luyện Khí tầng năm, còn tên kia cũng chỉ mới đến Luyện Khí tầng hai, hơn nữa tu vi cảnh giới còn chưa ổn định.

- Ồ, thụ linh.......

Còn không đợi Địch Cửu mở miệng nói gì, Thích Thiệu đã nhìn thấy Thụ Đệ sau lưng Địch Cửu, đôi mắt liền đốt lên hai ngọn lửa nhỏ sáng rực.

Một thụ linh cổ thụ đã hóa hình, cho dù là đã nhận chủ rồi thì cũng là một báu vật vô giá.

- Ha ha, quả nhiên là bị ngươi trộm đi, ta còn đang thắc mắc không biết thụ linh của Thương lâu Thích gia chúng ta vừa mới tìm được ở Chiểu Hải sâm lâm đi chỗ nào rồi, thì ra là bị đám các ngươi trộm đi.

Thích Thiệu cười ha hả, sự vui mừng trong mắt hoàn toàn không thèm che dấu.

Tiểu nhị của liên minh tán tu thấy người vây xem chung quanh nhiều như vậy liền lớn tiếng nói:

- Các vị khách quan, hai khách quan đây ở trong Tức lâu của chúng ta bố trí Tụ Linh trận để tu luyện gây ảnh hưởng đến những người khác, tại hạ vốn chỉ tính đến nhắc nhở bọn họ, không ngờ được bọn họ còn gan lớn dám đi trộm thụ linh của Thương lâu Thích gia. Thích thiếu đã tìm tới đây gõ cửa vài lần nhưng bên trong không có động tĩnh gì cho nên Thích thiếu đành ra tay đánh vỡ cấm chế. Kết quả bây giờ thụ linh đúng thật là ở trong này.

Địch Cửu cuối cùng cũng phản ứng lại, lúc hắn bố trí hộ trận đã vô tình che phủ cấm chế của Tương Tức Lâu, cho nên nếu như có người ở bên ngoài gõ vào cấm chế hắn cũng không nghe được.

Nhưng mà cho dù có thế nào đi nữa, dám đánh vỡ cấm chế của hắn đều là đại thù sinh tử.

- Các ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo ta đến Thương Gia Thích lâu nói cho rõ ràng mọi chuyện, nếu không đừng trách ta tại sao lại ra tay ngay tại chỗ này.

Lúc Thích Thiệu nói chuyện cũng thả khí thế ra, Thụ Đệ còn tốt một chút, ít ra nó cũng không phải lần đầu tiên gặp được trường hợp như vậy, còn Cảnh Kích lại bị áp chế liên tục lui về sau vài bước.

- Nhà của ngươi mở Thương lâu?

Địch Cửu đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan gì hết.

Thích Thiệu ngược lại còn cười ha ha

- Ngươi nói đúng, nhà của ta mở Thương lâu.....

Thích Thiệu vừa cười to vừa giơ tay lên, lập tức một cái rìu liền xuất hiện trên tay gã, từ trên cây rìu kia tản mát ra một tia sát khí làm cho người ta rùng mình.

Điều làm Thích Thiệu tự hào nhất chính là gã khác hẳn những huynh đệ trong Thích gia khác, đám người Thích gia kia toàn là một đám hoa được nuôi dưỡng tu luyện trong nhà kính, còn thực lực của gã hầu như đều là từ trong rừng rậm chém giết ra được. Cho dù lúc đi vào bên trong rừng rậm cũng có hộ vệ đi theo bên người, nhưng mà chỉ trừ phi gặp nguy hiểm ra, những lúc còn lại đều là do gã tự ra tay chém giết.

Để đối phó với một tên gia hỏa chỉ mới Luyện Khí Trung kỳ như Địch Cửu, gã còn chả thèm dùng đến rìu, móc nó ra để hù chơi thôi.

Hình như là bị cây rìu của Thích Thiệu dọa, Địch Cửu nhanh chóng đưa tay ngăn cản động tác của Thích Thiệu

- Đừng đánh nhau ở đây, chúng ta đi đến Thương lâu của ngươi là được, thuận tiện coi như mở rộng tầm mắt.

Thích Thiệu vừa lòng gật đầu:

- Không tồi, còn rất biết điều.

Địch Cửu cười ha hả

- Vậy còn chờ gì nữa, mau dẫn đường!

Nghe được lời Địch Cửu nói Thích Thiệu hơi kinh ngạc đánh giá hắn một chút, thấy rõ hắn chỉ mới là một Luyện Khí tầng năm, đúng là không có nguy hiểm gì, mới hừ lạnh xoay người đi.

Tên tu sĩ đi theo Thích Thiệu kia lại nhìn chằm chằm Địch Cửu và Cảnh Kích, đợi hắn dẫn theo Thụ Đệ và Cảnh Kích đi theo phía sau Thích Thiệu rồi y mới đi ở phía sau cùng.

Đám người vây xem đều than thở, mọi người đều cho rằng lần này Địch Cửu đi theo bọn họ xong sẽ đột nhiên bị mất tích không tìm ra được nữa. Một ít tu sĩ thường xuyên ở Chiểu Hải trân tu luyện đêu lắc lắc đầu. Ở trong mắt bọn họ, Địch Cửu đúng là một tên không biết chết sống.

Thương Gia Thích lâu có địa vị rất cao trong Chiểu Hải trấn, nhưng mà chỉ cần ngươi không chọc phải bọn họ hoặc là để lộ bảo bối của bản thân cho họ thấy thì Thương Gia Thích lâu cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy đến kiếm chuyện với ngươi.

……

Địch Cửu dẫn theo Cảnh Kích và Thụ Đệ đi vào Thương Gia Thích lâu, vừa bước vào hai mắt của Địch Cửu đã sáng rực.

Biển hiệu bên ngoài của Thương lâu Thích gia hắn cũng không để ý, nhưng mà đồ vật bên trong của bọn họ đối với Địch Cửu có thể coi như một bảo khố rồi.

Đan dược, công pháp, pháp bảo, tài liệu, linh thảo……

Thần niệm của Địch Cửu quét lên lầu hai, hắn phát hiện đồ trên lầu hai còn tốt hơn. Hơn nữa nói này còn không có một cường giả nào, ngay cả một tu sĩ Trúc cơ cũng không có. Người có tu vi cao nhất chính là tên Thích Thiệu trước mặt này. Trong mắt Địch Cửu, tu vi của Thích Thiệu là Luyện Khí đỉnh, nếu như trước khi hắn tu luyện Ngân Hà quyết thì có khi hắn không phải là đối thủ của Thích Thiệu. Nhưng mà bây giờ trong lòng hắn lại có một loại trực giác, Thích Thiệu không phải là đối thủ của hắn.

- Chúng ta đi lên lầu ba nói chuyện đi.

Thích Thiệu cười hắc hắc với Địch Cửu, thậm chí ngữ khí nói chuyện cũng có chút nhu hòa.

- Ta muốn nói chuyện với chưởng quầy Trúc Cơ hoặc là một vị tiền bối Trúc Cơ nào cũng được.

Địch Cửu chính sắc nói.

Hắn cũng biết Trúc cơ và Luyện Khí là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đừng có thấy lúc hắn tu luyện Ngân Hà quyết để áp súc chân nguyên, khi tu luyện còn có thể hình thành một cái tinh không mà lầm, một khi hắn đ- ng phải cường giả Trúc Cơ thì chút ít tu vi này của hắn đúng là quá không đủ để vào mắt.

- Ha ha ha.....

Thích Thiệu lại cười ha ha lần nữa.

- Đừng nói tới chỉ là Trúc Cơ, cho dù ngươi muốn nói chuyện với tu sĩ Kim Đan đi nữa, chỗ này chúng ta cũng có......

Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, không đợi hắn mở miệng nói Thích Thiệu lại nói tiếp:

- Ngươi chờ ở đây một lát, sẽ có hai tu sĩ Trúc Cơ đến bàn bạc với ngươi.

Nghe thấy tu sĩ Trúc Cơ cũng không ở trong này, lòng Địch Cửu cũng nhẹ đi không ít. Hắn dám khẳng định, ở đây không có tu sĩ Kim Đan, nếu như có thì thần niệm của hắn đã cảm ứng được rồi.

- Đi nhanh đi.

Thấy Địch Cửu vẫn chưa chịu đi, Thích Thiệu lại lên tiếng thúc giục.

Bỗng nhiên Địch Cửu cao giọng nói:

- Các vị khách nhân ở đây lập tức ra khỏi Thương Gia Thích lâu. Thích thiếu nói nơi này sắp sửa phong bế, nếu ai còn ở đây lập tức giết không tha....

Trong lúc Địch Cửu mở miệng nói chuyện, trường kiếm trong tay cũng bổ ra ngoài. Giờ phút này hắn càng nhớ tới cây thái đao của mình hơn. Nếu có nó trong tay, thực lực của hắn sẽ tăng lên ít nhất một cấp bậc.

Mấy tu sĩ nghe được mấy chữ giết không tha kia, lại nhìn thấy Thích Thiệu đúng là đang đứng bên cạnh Địch Cửu, làm sao còn dám đứng yên ở đây nữa. Gần như là trong nháy mắt đã chạy ra khỏi Thương lâu. Có một vài tu sĩ lúc chạy tới cửa nhìn thấy Địch Cửu dám ra tay đánh Thích Thiệu thì càng đẩy nhanh tốc độ hơn.

Ở Chiểu Hải trấn ai mà không biết Thương Gia Thích lâu chứ?

- Ngươi muốn chết?

Lúc này Thích Thiệu mới kịp phản ứng, Địch Cửu vậy mà lại dám đuổi người ra khỏi Thương lâu Thích gia.

Hắn còn chưa kịp ra tay đã đột nhiên cảm nhận uy hiếp của tử vong.

Dù sao tốt xấu gì Thích Thiệu cũng là một Luyện Khí viên mãn, trong nháy mắt đó gã đã hiểu ra, đây là Địch Cửu đang tính kế gã. Bây giờ gã đã bị con kiến hôi này chọc cho tức điên lên rồi, đúng là thứ đồ Luyện Khí tầng năm không biết sống chết là gì mà, còn dám ở Thương Gia Thích lâu ra tay đánh lén gã.

Nhưng mà không đợi cho Thích Thiệu lấy ra rìu lớn, kiếm khí mà Địch Cửu chém ra đột nhiên hóa thành đao thế hung mãnh từ trên không chém xuống. Địch Cửu vừa ra tay đã sử dụng ngay đệ tứ đao, Phong Tiêu đao.

Phốc!

Cho dù Thích Thiệu phản ứng nhanh cỡ nào đi nữa thì hai đạo đao khí kiếm mang cũng trực tiếp xuyên qua eo của gã, hai luồn huyết vụ phun ra từ chỗ vết thương.

Trong lòng Địch Cửu cũng âm thầm khiếp sợ, gia hỏa này phản ứng cũng nhanh thật, hắn đột nhiên đánh lén như vậy mà còn không đánh chết được.

- Hôm nay tao mà không đem mày nghiền thành tro tao không phải đệ tử Thích gia.

Thích Thiệu lấy ra cái rìu lớn kia, gã không thèm để ý tới thương thế của bản thân, vừa nhìn chằm chằm Địch Cửu vừa phun ra từng câu từng chữ.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.