Tên thủ lĩnh của bộ tộc Đại Dực kia cuối cùng đã kịp thời phản ứng, nổi giận gầm lên một tiếng, nắm lên một thanh thiết thương, sau đó phất tay mang theo hơn ngàn binh sĩ xông về Địch Cửu.
Địch Cửu động cũng không có động, Thiên Sa Đao huy sái ra một màn trời.
Hơn ngàn binh sĩ này dù mỗi một người đều lực lớn vô cùng, thế nhưng đối mặt với Thiên Mạc Đao của Địch Cưu, vẫn giống như giấy, ngoại trừ thủ lĩnh nắm lấy thiết thương kia ra, không còn một người sống sót.
Thủ lĩnh vọt tới trước mặt Địch Cửu kia nắm chặt thiết thương, đờ đẫn nhìn tất cả binh sĩ bên cạnh, tất cả đều ngã xuống, hắn hé mở lấy miệng, trong mắt cùng trên khuôn mặt đều là một loại hoảng sợ. Đây là người nào? Vì sao lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là thần Thiên Vu Hà?
"Ngươi biết ta vì sao lại giết ngươi cuối cùng sao?" Địch Cửu đi đến trước mặt thủ lĩnh này.
Tên thủ lĩnh bộ tộc Đại Dực này theo bản năng lắc đầu.
"Bởi vì ngươi dám huyết tế bằng hữu của ta, cho nên, trước khi ta giết ngươi, ta và ngươi nói một tiếng, ngươi chết càng thê thảm hơn một chút..."
Địch Cửu nói xong, một đám lửa đã đánh qua. Lập tức thủ lĩnh bộ tộc Đại Dực này truyền đến thê lương thét lên, vô số tù binh trông thấy Địch Cửu đáng sợ, điên cuồng chạy ra ngoài.
Những tù binh này vẻn vẹn trốn ra không đếnvài dặm, liền bị càng nhiều binh sĩ bộ tộc Đại Dực đuổi về.
Phía dưới thần niệm của Địch Cửu, chí ít có mấy vạn binh sĩ bộ tộc Đại Dực cường tráng đang hướng về phía Địch Cửu bao trùm tới.
.
Thần niệm Địch Cửu từ trong mấy vạn đại quân này quét tới, rất nhanh hắn liền xác định, nơi này thật sự không có đỉnh cấp cường giả. Hắn thở dài, đối với bộ tộc này, hắn có một loại chán ghét phát ra từ tận đáy lòng. Đã như vậy, liền đem nó tiêu diệt đi.
Có lẽ đối với Tào Tích mà nói, hắn không nên tiêu diệt bộ tộc này, nhưng đối với Địch Cửu mà nói, bộ tộc này hắn thà rằng tiêu diệt mười lần.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, thật giống như vũ trụ vỡ ra. Giờ khắc này tất cả mọi người đều bị dại ra, Địch Cửu ngẩng đầu, hắn nhìn thấy giống như biển cả đột ngột không có đáy đồng dạng vỡ đê ập xuống, trong lòng thế nhưng là một mảnh bình tĩnh.
Đây là lần thứ hai hắn trông thấy Thiên Vu Hà vỡ đê, so với lần vỡ đê trước đó, lần này không biết càng lớn hơn gấp bao nhiêu lần.
Mấy vạn binh sĩ phóng tới Địch Cửu kia, sau khi minh bạch Thiên Vu Hà vỡ đê đều điên cuồng quay người, muốn thoát đi cuồng đào cự lãng này.
Chỉ là so với tốc độ chạy trốn của những binh sĩ này, sóng to sóng lớn này hiển nhiên phải lớn hơn nhiều lần. Nếu nói Thiên Vu Hà vỡ đê lần thứ nhất, người còn có thể hướng chỗ cao chạy, vậy lần này, liền xem như lại chạy đến chỗ cao hơn cũng vô dụng.
Địch Cửu động cũng không có động, hắn thậm chí ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Luyện hóa Thiên Vu Hà, liền bắt đầu từ giờ phút này.
Rầm rầm rầm!
Dòng lũ của Thiên Vu Hà quét sạch đi qua, giờ khắc này vô luận là tù binh hay là binh sĩ bộ tộc Đại Dực, tất cả đều bị cuốn vào phía dưới dòng lũ Thiên Vu Hà, biến mất vô tung vô ảnh.
...
Nước sông Thiên Vu Hà xông qua Địch Cửu, Địch Cửu thật giống như một khối bàn thạch, vô luận nước sông Thiên Vu Hà cường đại cỡ nào, hắn đều không nhúc nhích tí nào.
Khi nước sông Thiên Vu Hà xông qua Địch Cửu một khắc, trong lòng Địch Cửu nhảy một cái, toàn thân trên dưới đều có một loại xúc động không nói được.
Hắn cảm nhận được khí tức đạo tắc Thiên Đạo cùng Ngũ Hành vũ trụ hoàn toàn khác biệt, đây là một loại đạo tắc siêu việt vũ trụ, là một loại đạo tắc vũ trụ không cách nào nhào bắt được...
Cứ việc còn chưa có luyện hóa được một tơ một hào nào của Thiên Vu Hà, Địch Cửu đã khẳng định, Tào Tích đoán không sai, Thiên Vu Hà chính là Ngũ Hành vũ trụ "số một" chạy trốn.
Quy Tắc Đại Đạo chu thiên vận chuyển, Địch Cửu bắt đầu luyện hóa đạo vẫn Thiên Vu Hà.
Khi luồng đạo vận Thiên Vu Hà thứ nhất bị Địch Cửu luyện hóa, đồng thời Địch Cửu cũng cảm nhận được đại đạo đạo niệm của chính mình lại xuất hiện một vết nứt.
Trong lòng Địch Cửu kinh hãi, đang lúc hắn muốn biết có chuyện gì xảy ra, Quy Tắc Đạo của chính hắn cấp tốc đền bù đạo vết rách này.
Địch Cửu đình chỉ tiếp tục luyện hóa đạo vận Thiên Vu Hà, nếu không phải hắn tại Vọng Sơn cảm ngộ đến phương hướng đại đạo, tạo dựng Vũ Trụ Quy Tắc Đại Đạo của chính mình. Hắn lại bởi vì luyện hóa Thiên Vu Hà, để đại đạo đạo niệm của hắn lục tục ngo ngoe xuất hiện vết rách, cuối cùng hoàn toàn tán loạn.
Giờ khắc này Địch Cửu bỗng nhiên nghĩ đến, nếu quả như thật Độ Bất lại tới đây, thời điểm Độ Bất luyện hóa Thiên Vu Hà, có thể cũng đem Ngũ Hành vũ trụ đại đạo của chính mình triệt để bại niết rơi hay không?
Lúc này nước sống của Thiên Vu Hà đột nhiên đảo lưu, nước sông Thiên Vu Hà trước đó từ trên thân Địch Cửu phóng tới binh sĩ bộ tộc Đại Dực kia, hiện tại lại từ phương hướng ngược nhau xông trở về.
Địch Cửu rốt cuộc minh bạch vì cái gì trước đó Thiên Vu Hà rõ ràng là vỡ đê nhưng cuối cùng tất cả nước sông lại biến mất vô tung, nguyên lai là cuốn ngược trở về.
Cứ việc có thể trông thấy Thiên Vu Hà, trong lòng Địch Cửu vẫn rất rõ ràng, hiện tại thực lực của hắn, còn không cách nào tiến vào Thiên Vu Hà. Muốn luyện hóa Thiên Vu Hà, hắn nhất định phải tiến vào Thiên Vu Hà. Địch Cửu không có nửa điểm do dự, trực tiếp đi theo nước sông Thiên Vu Hà quay lại mà lên.
Nhìn bằng mắt thường tựa hồ khoảng cách rất ngắn, Địch Cửu lại cảm nhận được nước sông Thiên Vu Hà giống như quay lại vô số năm.
Hơn nữa càng theo lên cao, Địch Cửu cảm nhận nhục thân bị xé rách càng mãnh liệt.