Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 99




Chờ đến khi mấy đứa trẻ phục hồi lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng của Trương Tiểu Bạch và La Long đâu nữa rồi.

“Chu Kiện, làm sao bây giờ?! Bọn họ giống như về luôn vậy.” Một đứa bé trai khác sợ hãi nói: “Chúng ta về nhanh đi. Bị mắng một trận còn hơn bị đuổi đi.”

Một đứa nói khiến những đứa khác đều nhao nhao nói: “Đúng vậy, Chu Kiện! Chúng ta về đi!”

Sắc mặt Chu Kiện dần dần hòa hoãn lại, cậu ta nghĩ, cảm thấy toàn là tự mình dọa mình, làm sao bọn họ có thể không cần chúng nữa? Chỉ cần cậu ta trở về nhận sai là bọn họ sẽ lập tức tha thứ. Cậu ta mới mười ba tuổi, mới chỉ là trẻ con, bọn họ chắc chắn chỉ muốn dọa chúng một chút thôi. Chu Kiện nghĩ vậy trong lòng không còn sợ hãi nữa, nói với những đứa trẻ khác: “Sợ cái gì! Mấy người họ chỉ dọa chúng ta thôi. Chúng mày đều là lũ nhát gan, nhát gan như vậy về sau làm sao có thể đấu được với Ngô Sâm?! Được! Bây giờ chúng mày muốn về thì về đi, tao không về.”

“Được rồi, không nói nữa, chúng ta về nhanh thôi.” Mấy đứa trẻ khác không còn cách nào khác, giục nhau đi về.

Vì thế mấy người cùng nhau đi về ký túc xá.

“Chú, chú nói cái gì? Vì sao không cho bọn tôi vào? Chúng tôi ở trên tầng ba ấy!” Chu Kiện vội vàng nói.

Nguyên nhân là khi chúng vừa đến ký túc xá thì bị quản lý dưới tầng ngăn lại, không cho chúng lên tầng làm chúng lập tức nổi giận.

Ký túc xá có tổng cộng hai người đàn ông phụ trách trông coi, tránh cho người thường muốn xông vào. Một người nói: “Đưa giấy thông hành cho tôi xem.”

Chu Kiện nói: “Bọn tôi đi gấp, không mang theo. Chú à, chú cho chúng tôi vào đi! Ngày nào chúng tôi cũng ra vào nơi này mà chú không nhận ra à?”

Hai người quản lý thực sự nhận ra bọn họ, nhưng Trương Tiểu Bạch đã qua báo với bọn họ là không cho đám trẻ này vào nên chỉ nói: “Chúng tôi không nhận người, chỉ nhận giấy thông hành.”

Chu Kiện nóng nảy nói: “Bọn tôi ở đây thật mà. Không tin chú cứ lên hỏi người ở tầng ba là biết.”

“Hỏi cái gì mà hỏi?!” Một người quản lý khác không tốt tính như người kia nghe chúng nói nhiều như vậy, nói thẳng: “Chủ nhà đã nói với chúng tôi, chúng mày không còn là người của bọn họ nữa! Về sau chúng mày ra lều trại mà ngủ, chỗ này không hoan nghênh.” Sau đó anh ta lại châm chọc nói: “Nghe nói chúng mày tự mình rời đi? Đúng là sướng không biết đường hưởng, những đứa chưa đủ lông đủ cánh bằng tuổi chúng mày dao còn chả cầm nổi, lại được người thân chả phải thân, quen chẳng phải quen cho ăn cho uống miễn phí mà còn không biết thế nào là đủ. Chúng mày đi nhanh đi! Xem thử bên ngoài có ai chịu nuôi không chúng mày không!” Quản lý thấy Tam Ca mang nhiều người như vậy tìm mấy đứa trẻ này còn tưởng bọn họ là họ hàng thân thích, sau biết được hóa ra đám trẻ này đều là cô nhi được bọn họ tìm được thì kính nể không thôi, không nghĩ tới mấy đứa trẻ này không những không biết cảm ơn mà còn dám bỏ chạy. Anh ta thực sự không nhìn được nên cũng không cho chúng sắc mặt tốt.

Cô bé trong nhóm bị dọa sợ bật khóc: “Ô — làm sao bây giờ! Chúng ta thực sự bị đuổi ra ngoài rồi! Bọn họ không cần chúng ta nữa!”

“Làm, làm gì bây giờ Chu Kiện.” Mấy đứa khác lập tức hoảng sợ.

Mặt mũi Chu Kiện trắng bệch, hai chân nhũn ra, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm.

Có thể nói đề nghị của Hồng tỷ vô cùng hiệu quả. Sau khi Trương Tiểu Bạch và Chung Húc mang đám trẻ ra ngoài đi dạo một vòng, nhìn xem mọi người ở ngoài lều trại sinh hoạt ra sao thì nhưu bị dọa sợ, trở nên ngoan ngoãn nghe lời.

Đồng thời Chung Húc cũng cảm thấy lo lắng về tình trạng hiện tại của căn cứ.

Ở trong căn cứ, đại đa số mọi người kể cả là người lớn hay là trẻ con đều đói đến sắc mặt vàng vọt. Căn cứ mỗi ngày sẽ phát cho mỗi người một bát cháo loãng, cháo hay nước đều như nhau,  mỗi người mỗi ngày chỉ được lấy một bát. Điều này chỉ có thể duy trì mạng sống cho họ chứ không cung cấp được năng lượng để vận động. Không có việc gì, nếu có thể nằm im bất động thì họ liền nằm yên bất động, thậm chí đến nói chuyện cũng sợ không có nước mà uống nên cũng coi như là mình bị câm. Không có khả năng giết tang thi thì ai nấy đều ngây ngốc ngồi trong lều của mình.

Căn cứ cung cấp một ít công việc nhưng cũng chỉ yêu cầu những thanh niên cường tráng, dọn dẹp, gánh nước, làm culi, làm một ngày là đã có thể được phát cho hai đến ba túi bánh quy, hoặc hai, ba cân găm bông cùng một cái bánh mỳ. Ai gan lớn một tý có thể đến chỗ quản lý đăng ký rồi tập hợp thành nhóm ra ngoài giết tang thi. Nếu may mắn có thể được một một ngũ dị năng nào đó cho nhập nhóm, tồn tại tỷ lệ muốn đại đại cao hơn không có dị năng giả đội ngũ, nếu có mệnh trở về, hơn nữa cùng ngày đội ngũ thu hoạch cũng phi thường không tồi nói, như vậy bọn họ đi ra ngoài một ngày, liền phải so ở căn cứ làm một tháng công còn muốn có lời.

Nói như vậy để thấy, chỉ có thanh niên trai tráng mới có gan lớn kiếm được cơ hội làm việc như vậy.

Trên thực tế, tin tức nhóm Cố Ninh có mười dị năng giả đã không còn là bí mật

Trên thực tế Cố Ninh bọn họ kia chi đội ngũ có được mười cái dị năng giả tin tức đã không còn là bí mật, so với bọn hắn sớm hơn đi vào trung nam căn cứ một ít dị năng giả nhóm trải qua một đoạn thời gian đều phát triển trở thành một chi chi đội ngũ, đối với Cố Ninh bọn họ đã đến ít nhất bọn họ biểu hiện ra ngoài thị phi thường hữu hảo thái độ, hơn nữa nhất nhất đối tam liên đội tung ra cành ôliu. Một chi có được mười cái dị năng giả đội ngũ ý nghĩa cái gì? Ý nghĩa bọn họ mỗi một lần đi ra ngoài săn giết tang thi đều không cần lại chiêu mộ bất luận cái gì ngoại viện, hơn nữa bọn họ chú ý tới kia chi tam liên đội mỗi lần đi ra ngoài bao nhiêu người trở về chính là bao nhiêu người, bọn họ đã tới căn cứ nửa tháng, liền một cái thương vong đều không có đây là thực không thể tưởng tượng một việc.

Xem ra so với các đội dị năng giả khác, đội Tam Liên này thực sự vô cùng huyền bí.

Theo như một số tin tức ít ỏi mà mọi người biết được thì đội Tam Liên này đều xuất thân là quân nhâ, điều này cũng lý giải cho việc bọn họ chỉ có hai mươi mấy người mà lại dám dẫn theo hơn hai mươi đứa trẻ. Vật tư của bọn cũng cực kỳ xung túc, nghe nói còn có cả một phòng chỉ để chứa vật tư. Hơn nữa trong nhóm họ còn có một bác sĩ, không chỉ thế mà còn có đầy đủ thuốc men, vật dụng y tế. Lần trước nhóm họ lái xe không cẩn thận đụng trúng một đứa bé, sau đó đứa bé đấy được bác sĩ khám cho, lại còn cho một nhà ba người của cậu bé kia đống vật tư có thể ăn đến ba tháng. Nhưng sau đó có nhiều cố tình đâm vào xe của đội Tam Liên, kết quả bị bọn họ cán chết. Một đội ngũ có một bác sĩ không phải là việc khó, nhưng có đầy đủ đồ nghề, thuốc men lại cực kỳ khó khăn.

Đối với mặt khác đội ngũ liên tiếp kỳ hảo, tam liên đội vẫn luôn vẫn duy trì không gần không xa quan hệ, nếu bị thỉnh cầu cùng nhau tổ đội đi ra ngoài sát tang thi, liền sẽ lấy bọn họ tạm thời còn không cần vì lấy cớ thoái thác. Bọn họ đội ngũ trung người cũng không đơn độc hành động, giống nhau đều là tốp năm tốp ba đi ra ngoài, hơn nữa một đám đều dị thường nhạy bén, nên nói nói không nên nói như thế nào lời nói khách sáo cũng bộ không ra. Mỗi ngày thiên sáng ngời liền từ một cái đại nhân mang theo hơn hai mươi cái tiểu hài nhi ở căn cứ chạy bộ, này đã trở thành căn cứ một đạo khác thường phong cảnh. Lều trại khu mọi người từ lúc bắt đầu khiếp sợ đến ngạc nhiên lại đến bây giờ đã chết lặng, cũng có người ở trong lòng thầm hận, bọn họ liền cơm đều ăn không đủ no, những người này lại còn có sức lực ở chỗ này chạy bộ.

Mà mấy ngày hôm nay, tin tức về đội Tam Liên như mọc cánh bay khắp căn cứ, bất luận là dị năng giả hay người thường đều biết tin này, đó là: Cô gái tóc ngắn màu vàng trong đội Tam Liên có dị năng giả hệ không gian.

Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần giết được dị năng giả hệ không gian thì có thể cướp được tất cả đồ trong không gian đó.

Đội Tam Liên thực sự mạnh mẽ, mười dị năng giả cũng đã đủ để dọa người khác. Nhưng mặt khác, việc bọn họ có nhiều vật tư cũng khiến người khác trở nên điên cuồng. Mọi người đều biết, dị năng giả bên trong một đội thì chính là kho hàng di động thượng một cái bị giết rớt một cái không gian hệ dị năng giả tuôn ra cũng đủ mười cái người ăn thượng ba tháng vật tư, kia còn chỉ là một chi chỉ có một dị năng giả tổng cộng mới mười cái người tiểu đội ngũ.

Bị đói đến phát điên, bị dồn đến đường cùng khiến cho con người đôi khi sẽ làm ra một số hành động mất đi lý trí.

Vô số ánh mắt ở nơi tối tăm luôn nhìn vào đội bọn họ.

Ở tin tức còn không có truyền khắp cả tòa căn cứ thời điểm phía trước cái kia ở cửa tiếp đãi bọn họ nhân viên công tác liền tới cửa thông tri bọn họ tin tức này, cũng luôn mãi giải thích này tin tức không phải chính mình tiết lộ đi ra ngoài.

Tiễn đi thẳng đến rời đi thời điểm còn có chút lo lắng sẽ bị hiểu lầm nhân viên công tác lúc sau, trong phòng mọi người thần sắc đều có chút ngưng trọng.

Hồng tỷ trực tiếp khẳng định: “Chắc chắn là mấy đứa nhãi kia đã làm lộ tin tức này rồi.” Bà cau mày: “Là chúng ta vẫn chưa đủ nhẫn tâm.” Những lời này bà vừa nói vừa nhìn Tam Ca.

“Đm! Để tôi đem chúng nó về đây!” Trương Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng đứng lên nói:”

Hồng tỷ liếc cậu ta: “Đem về đây làm gì? Giết chúng nó à? Cậu giết hả?”

Lập tức Trương Tiểu Bạch bình tĩnh lại, tuy rằng anh giận nhưng bảo ra tay với mấy đứa trẻ đó, anh không làm được: “Chẳng lẽ cứ để như vậy? “ Anh không nuốt trôi được cục tức này.

Ánh mắt Hồng tỷ lạnh lẽo nói: “Hướng Dật. Ta giao cho cậu việc này, đi tìm mấy đứa kia,đánh gãy tay của đứa lớn nhất, sau đó nói cho nó biết tại sao lại làm thế.”

Hướng Dật không đồng ý ngay mà trầm mặc nhìn về phía Tam Ca.

Tam Ca cũng trầm mặc, nhìn Hồng tỷ: “Hồng tỷ, dì đánh gãy tay cậu ta như vậy chính là giết cậu ta.”

Hồng tỷ bình tĩnh nhìn anh: “Là cậu ta muốn giết Cố Ninh.”

Tam Ca hoàn toàn trầm mặc.

Cố Ninh không nói gì, đó chính là chấp nhận cách xử lý của Hồng tỷ.

Hồng tỷ nói: “Cố Ninh, may mà cháu còn có dị năng hệ Mộc. Nhưng bởi vì chuyện này, tốt nhất trong khoảng thời gian này cháu đừng hành động một mình.”

Cổ đạo trưởng nói xen vào: “Mọi người không cần khẩn trương như vậy. Tôi đã hỏi thăm rồi, hiện tại trong căn cứ này không có ai có thể đe dọa được Cố Ninh. Chỉ cần chúng ta không làm gì khoa trương quá là được, không cần thiết làm đến trông gà hoá cuốc.”

Những người khác ngẫm lại sức chiến đấu của Cố Ninh, thần kinh đang căng chặt cũng hơi thả lỏng đôi chút.

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện thì trước cổng xuất hiện ba chiếc xe.

Trên xe có một nhóm người đi xuống, nam nữ có đủ, toát lên vẻ phong trần vừa đứng trước cổng căn cứ vừa cười nói.

Đi đầu là một người đàn ông tiến tới cửa đăng ký, nói với nhân viên công tác: “Chúng tôi muốn vào căn cứ, trình tự thế nào?”

Nhân viên công tác lười biếng nhìn anh ta một cái rồi hỏi: “Có dị năng giả không?”

Người đàn ông cười nói: “Có, mười ba người.”