Những dây leo này tạm thời bị dị năng phá huỷ nên trong thời gian ngắn không thể tái sinh.
Những người khác cẩn thận gỡ bỏ những cái kén được quấn bởi dây leo trên tường, nhanh chóng dùng dao gỡ ra.
Bên cạnh là thi thể của một người lính và bốn đứa trẻ. Đều là những người bị kéo đi lúc hỗn loạn mà mọi người không cứu kịp. Mỗi một cái kén được mở ra thì lòng người đều co thắt. Lúc này bầu trời đen kịt còn lất phất mưa như khóc tang cho những linh hồn khốn khổ.
Cao Duyệt quỳ trên mặt đất và hô hấp nhân tạo cho từng đứa trẻ mong chúng có thể sống lại nhưng chỉ là phí công. Chỉ có thể thất vọng nhìn thân thể của chúng được nước mưa lạnh lẽo gột rửa.
Chỉ còn lại cái kén cuối cùng.
Bàn tay của Phương Pháp không khắc chế được mà bắt đầu run rẩy.
Sau đó anh bị Trình Minh đẩy sang một bên cầm con dao trên tay, bắt đầu nhanh chóng cắt dây leo.
Khi sắc mặt tái nhợt của Ngô Sâm từ trong dây leo lộ ra. Trình Minh không tự chủ được mà run cả tay. Phương Pháp đứng gần nhất thấy người cuối cùng không phải Cố Ninh thì hai chân không khỏi nhũn ra, thoáng cái ngồi phịch xuống bùn, sắc mặt trắng bệch.
Hoà Hoà cùng Tả Hữu vội vàng chạy tới, ôm lấy Ngô Sâm mặt trắng bệch mà bắt đầu khóc.
Mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng khóc của hai đứa trẻ và tiếng hạt mưa rơi trên người. Mặt ai cũng đầy nước không biết là nước mắt hay nước mưa.
Đột nhiên, một tiếng ho dữ dội đột nhiên vang lên! Mọi người đều sững sờ.
Cao Duyệt là người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng đẩy Hoà Hoà và Tả Hữu đang choáng váng sang một bên. Cô đẩy hết dây leo quấn trên người Ngô Sâm ra. Cậu bé ho một lúc lâu rồi mới bình phục lại, sau đó chậm rãi mở mắt, trong tay vẫn còn nắm chặt con dao. Trên người tất cả đều là máu của dây leo cậu nhóc cắt ra.
Thì ra sau khi bị trói, cậu bé đã kịp cầm con dao trong tay rạch một lỗ nhỏ để thông khí nên mới không bị ngạt thở mà chết.
Hoà Hoà và Tả Hữu thấy Ngô Sâm còn sống vừa khóc vừa cười.
Cao Duyệt nhanh chóng cõng Ngô Sâm lên xe.
Sau khi kiểm tra kỹ xung quanh vẫn không có dấu vết nào của Cố Ninh.
Gốc của dây leo cũng bị đào lên.
Không thể hình dung được hình ảnh khi đào hết gốc rễ của dây leo lên, chúng mọc lên từ trái tim của một cô gái. Thi thể cô gái như vẫn còn sống, máu thịt vẫn còn, hai mắt nhắm nghiền. Đây chính là cô gái trong bức ảnh chụp gia đình ba người.
Cổ đạo trưởng vẻ mặt thương cảm: “Thật là nghiệp chướng.” Trong miệng còn đọc tụng kinh siêu sinh.
Lo lắng rằng xác của người lính và những đứa trẻ sẽ bị những thực vật biến dị khác ăn mất, mọi người chỉ có thể để Hoàng Mộng Dao châm lửa thiêu thi thể tại chỗ, sau đó nhặt chút tro cốt cất vào bình suối nước khoáng mang lên xe.
Còn tro cốt của cô bé đó họ đem chôn cùng ba mẹ của cô. Hi vọng dưới đó bọn họ có thể gặp lại nhau.
Trở lại xe mọi người đều ướt đẫm, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Nhiều ngày như vậy cũng không có người chết, hôm nay chỉ qua một giờ đã chết mất năm người. Một người trong đó còn là binh sĩ đã từng sống chung với họ, Vương Dương. Còn có bốn đứa trẻ có nụ cười ngây thơ nữa…
Cố Ninh còn chưa rõ sống chết thế nào.
Bầu không khí trầm buồn bao trùm tất cả khiến mọi người cảm thấy khó mà thở nổi.
Ba mẹ Cố Ninh, còn có Cao Duyệt, Hồng tỷ và những đứa trẻ khác bị doạ cho sợ hãi đều đang trên một chiếc xe khác.
Bọn họ không dám đem tin tức của Cố Ninh báo cho ba mẹ cô.
Cổ đạo trưởng nhìn những người khác trong xe đột nhiên nói lời kì quái: “Tại sao mọi người lại có bộ dáng như Cố Ninh đã chết rồi như thế?”
Tất cả đều bị lời nói của ông hấp dẫn chú ý.
Cổ đạo trưởng nói: “Có phải mọi người đã quên sự việc trong căn phòng dưới hầm Quảng trường Mười Một rồi không?”
Lời nói của ông khiến cả đám người Trình Minh, Tam Ca đều chấn động. Có lẽ bọn họ đã bị rối bời bởi những sinh mệnh đang còn tràn đầy sức sống giờ lại biến thành những thi thể lạnh lẽo nên mới mất đi khả năng suy nghĩ. Đúng là quan tâm quá lại dễ bị loạn. Những lời này của Cổ đạo trưởng lúc này như cảnh tỉnh bọn họ, lập tức nhớ tới chuyện mà ông vừa nói.
Cố Ninh đột nhiên mất tích cũng không phải lần đầu tiên. Từ lần tại tầng hầm ở Quảng trường Mười Một đã xảy ra rồi! Sau mấy tiếng thì Cố Ninh lại xuất hiện ở tầng hầm đó. Cũng không phải Cố Ninh gặp nguy hiểm gì mà khả năng là do không gian thần bí kia!
Nghĩ thông vấn đề này, trên mặt mấy người Tam Ca đều lập tức tươi tỉnh mà gần như vui muốn điên cả lên.
Nhưng ngoài những người chứng kiến Cố Ninh lần đó biến mất thì Phương Pháp hoàn toàn không biết Cổ đạo trưởng đang nói gì. Nhưng nhìn biểu tình trên mặt mọi người anh dường như cũng ý thức được có chuyển biến vội vã hỏi Cổ đạo trưởng: “Đạo trưởng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Pháp tốt bụng và luôn tôn trọng Cổ đạo trưởng, tuy mới quen không lâu nhưng quan hệ hai người cũng không kém. Lúc này thấy vẻ mặt anh khẩn thiết chắc là vô cùng lo lắng cho an nguy của Cố Ninh nên ông lặng lẽ nuốt xuống thói quen thừa nước đục thả câu của mình, đem sự việc ngày đó nói rõ ràng và ngắn gọn lại một lần.
“Chuyện ngày đó xảy ra như thế nào những người ở đây đều biết. Cố Ninh dặn chúng tôi giữ bí mật cho nên bây giờ nói cho cậu thì cậu cũng đừng nói với ai.”
Phương Pháp căn bản không để ý điều này mà vội vàng xác định: “Nói cách khác, Cố Ninh hiện tại có thể là đang ở trong không gian kia?”
“Đúng vậy.” Cổ đạo trưởng gật đầu nói: “Cậu cũng nói cửa phòng Cố Ninh được khoá từ bên trong mà. Tức là Cố Ninh chưa ra khỏi cửa. Huống hồ hôm nay mặc dù nguy hiểm nhưng dây leo biến dị cũng không phải quá lợi hại. Chúng ta còn có thể thoát ra từ đó, lấy thực lực của Cố Ninh tại sao lại có thể bị nhốt lại. Tôi chắc đến mười phần là cô ấy cũng giống như hôm đó trong khi ngủ thì bất giác mà được đưa vào trong không gian.”
Lời nói của Cổ đạo trưởng khá hợp lý. Vốn còn đang lo lắng cho Cố Ninh lúc này ai cũng đều giãn được lông mày rồi.
Cổ đạo trưởng nói tiếp: “Mọi người nên thay quần áo ướt ra đi, tránh để bị cảm. Trước cứ yên tâm ở trong xe một đêm, sáng mai không chừng Cố Ninh sẽ trở về.” Ông tiếp tục sai La Long: “Tiểu Long, cậu qua bên kia nói với thầy Cố một tiếng, tránh để bọn họ lo lắng.”
“Tại sao lại là tôi đi.” La Long thuận miệng oán trách một câu, cũng nhanh chóng từ chỗ ngồi chạy vào trong mưa lên một chiếc xe khác báo tin.
Nghe xong phân tích của Cổ đạo trưởng, vẻ mặt của ai nấy đều được thả lỏng. Thật sự khó mà tưởng tượng được nếu Cố Ninh xảy ra chuyện gì thì bọn họ biết nói thế nào với thầy Cố. Hơn nữa bọn họ lúc này với phát hiện, Cố Ninh trong đội ngũ của bọn họ đã giữ một vị trí vô cùng quan trọng. Khi bọn họ ý thức được Cố Ninh gặp nạn liền có ý nghĩ đầu tiên là xong rồi. Trong lúc vô tình họ đã dựa dẫm vào cô. Cố Ninh càng giống như linh hồn của đội ngũ này.
Trương Dương bỗng nhiên nói: “Nếu như Cố Ninh ở đây nói không chừng không có nhiều người chết như vậy.”
Anh ta vốn muốn nói nếu có Cố Ninh ở đây những người đó không chừng có thể cứu lại được.
Tam Ca bỗng thay đổi sắc mặt, biểu tình trở nên nghiêm túc nói: “Loại lời nói này sau khi Cố Ninh trở về thì đừng nhắc lại.”
Mọi người đều không phải kẻ ngốc, đều hiểu Tam ca nói vậy là có ý gì.
Đây vốn không phải là lỗi của Cố Ninh. Tam Ca chính là sợ Cố Ninh sau khi trở lại liền đem trách nhiệm đó đổ lên vai mình. Nếu như ngay cả bọn họ đều cho rằng lời nói đó là đúng thì tâm tình của Cố Ninh sẽ càng thêm khó chịu.
Trương Dương tự biết mình lỡ lời liền vội vã mím môi im lặng.
Tam Ca cũng không phê bình nữa mà nói: “Mọi người thay đồ xong liền ngủ. Trình Minh, Trương Dương tối nay khổ cực một chút cùng tôi gác đêm. Trương Tiểu Bạch cùng Chung Húc nhanh ngủ đi, đến nửa đêm dậy thay ca.”
Lúc này mưa đã nhỏ hơn, chỉ hơi lất phất. Ba người thay quần áo rồi mang theo chăn lên nóc xe. Tam Ca làm cho bọn họ một cái lồng đất để che mưa.
Ba người ngồi trên mui xe đều theo bản năng mà nhìn nóc nhà bên kia, nghĩ đến cảnh Cố Ninh sẽ từ bên trong mà đi ra.
Tam Ca trong lòng có chút áy náy. Gần đây cuộc sống có chút an ổn nên ý thức nguy cơ của anh đã bị phai nhạt nhiều. Giống như buổi tối hôm nay, nếu không có La Long báo động trước chỉ sợ người chết còn nhiều hơn. Nếu trước đó anh để nhiều người gác đêm hơn thì khả năng dây leo biến dị vừa bò vào cửa sổ đã bị phát hiện.
Trình Minh đột nhiên nhìn nóc nhà bên kia nói: “Hiện tại thậm chí đến những thứ này đều biến dị thành thứ ăn thịt người. Mọi người nói xem sau này thế giới sẽ biến thành cái dạng gì đây?”
Trương Dương chỉ biết siết chặt khẩu súng trong tay không biết phải nói gì.
Tam Ca cũng im lặng, chỉ là nhìn căn nhà trong bóng tối ánh mắt lần đầu tiên có chút mê mang. Giống như lời nói của Trình Minh, đến dây leo đều đã biến dị đến mức muốn ăn thịt người thì thế giới này cuối cùng sẽ biến thành cái dạng quỷ quái gì? Con người đến cùng có thoát khỏi số mệnh bị diệt vong hay không?
Đối với tất cả điều đó, Cố Ninh đang ở một thế giới khác không hề hay biết gì. Khi bọn họ đang cùng dây leo biến dị liều mạng mà đấu tranh thì cô lại ở một nơi tuyệt đối an toàn, thoải mái mà cảm nhận bữa sáng. Nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ, tâm hồm đều như thanh tĩnh lại.
Mà ở mạt thế lại là bóng đêm vô tận.