Mọi người ăn cơm chiều đơn giản rồi đánh răng rửa mặt, ai về phòng người nấy.
Mẹ Cố nằm trên giường thở ngắn than dài, hối hận đã không cho gia đinh Tưởng Nhạc Châu một bữa ăn.
Cố Ninh xoay người, làm bộ không nghe được gì, chỉ có ba Cố kiên nhẫn an ủi bà.
Ban ngày, cô đã tự mình luyện tập thuần thục sử dụng dị năng, với lượng dị năng của mình, cô cảm giác bây giờ cô không gần lại gần mục tiêu để tấn công, liệu cô có phải tốn thời gian công sức tìm cách vào được lữ đoàn Năm Sao để học cách đấu cận chiến nữa hay không? Thế giới bên này đã đủ mệt rồi, không muốn ở bên kia, mình có thể sống nhẹ nhàng một chút…
Chờ mọi người về bớt phòng, Cố Ninh trộm đi ra ngoài, vào trong phòng kho ở sân rồi tiến vào không gian.
Việc đầu tiên cô làm khi tiến vào không gian chính là đi đến phiến đá dị năng. Cô vừa đi gần đến bờ biển thì lập tức cảm thấy có điểm không thích hợp, cô kinh ngạc nhìn mực nước biển dị năng đã giảm xuống. Trước đó, cỏ trên bờ biển mọc ngay sát mặt nước, nhưng bây giờ đã bị rút đi khoảng 5 mét.
Đại dương này chính là năng lượng dị năng của cô, trong số hai dị năng của cô, dị năng hệ mộc ngược lại tiêu hao rất ít, còn dị năng hệ chữa trị lại tốn rất nhiều dị năng. Nếu đổi thành dị năng giả khác, chắc hẳn với lượng tiêu hao dị năng này sẽ khiến anh ta cạn kiệt dị năng nghiêm trọng. Cũng chính bởi vì cô ỷ vào mình có lượng dị năng khổng lồ nên căn bản không hề khống chế lượng dị năng tiêu thụ…
Nhưng cô nhớ lại lời Hướng Hứa nói, chỉ cần dị năng không bị cạn kiệt thì dưới mọi tình huống, dị năng sẽ phục hồi rất nhanh. Nhưng không biết dị năng của cô phục hồi chậm hơn mọi người hay không thể tự phục hồi… Nếu là ý thứ nhất thì còn tốt, còn nếu là ý sau thì sao? Nghĩ đến đây Cố Ninh không khỏi cảm thấy một trận mồ hôi lạnh.
Mặc dù trước mắt cô vẫn còn rất nhiều dị năng, nhưng nếu dị năng không thể tự mình phục hồi thì sớm hay muộn nó cũng sẽ sớm cạn kiệt, đừng nói đến việc dị năng hệ chữa khỏi còn tiêu tốn một lượng dị năng khổng lồ.
Cố Ninh ngồi ở bờ biển một lúc, cảm nhận năng lượng mạnh mẽ này, cô khó mà có thể tưởng tượng được nếu mình mất đi dị năng, chỉ mới nghĩ thoáng qua thôi, cô đã cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.
Cô lập tức muốn từ bỏ ý nghĩ không tham gia vào lữ đoàn Năm Sao nữa, nếu cô ỷ lại vào việc có dị năng, đến một ngày không sử dụng được nữa, liệu cô có trở nên vô dụng không?
Cô cẩn thận nhìn mặt nước, sau đó vạch một đường đánh dấu vị trí của dòng nước.
Lúc này cô mới mang theo bất an đi khỏi không gian.
Nhìn đồng hồ, bây giờ là 6 giờ 30 phút sáng.
Cô cởi bộ quần áo bẩn thỉu trên người mình, mặc lại quân phục, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi khoan khoái đi ra ngoài.
Một ngày huấn luyện tuy cô vẫn luôn duy trì trạng thái ổn định nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến dị năng trong không gian đến thất thần. May mà cô vốn ít nói nên mấy người Trương Tiểu Bạch cũng không có cảm thấy điều gì quá kỳ lạ.
Buổi tối khi trở về phòng, cô liền gấp gáp không chờ được tiến vào không gian một lần nữa, nhìn thấy dòng nước vẫn dừng lại ở vị trí ban sáng, không hề dâng lên. Cả một ngày mà dị năng của cô không khôi phục khiến cô cảm thấy trái tim mình như bị dội một gáo nước lạnh.
Dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng khi tận mắt nhìn thấy kết quả, Cố Ninh vẫn cảm thấy có chút hậm hực.
Cô ngồi ở bờ biển nghiên cứu cả buổi tối cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân.
Ngày hôm sau, Trương Tiểu Bạch nhìn ra cảm xúc của Cố Ninh đang đi xuống, còn tưởng là cô khẩn trương do ngày mai là ngày tuyển chọn thành viên của lữ đoàn Năm Sao nên cậu cùng Chung Húc thay phiên nhau ra động viên cô.
Cố Ninh cũng coi như là đã tỉnh táo lại, rốt cuộc thì dị năng cũng không đáng tin cậy, chỉ có năng lực chiến đấu mới có thể cứu mạng cô. Cố Ninh cảm thấy cô đi một vòng cuối cùng lại trở lại vạch xuất phát. Dị năng không thể phục hồi nê cô quyết định từ giờ trở đi sẽ ít sử dụng hơn, nếu không phải là trường hợp quan trọng thì không được lãng phí. Như kiểu cô có đầy tiền nhưng lại không dám tiêu, thực sự rất bực bội.
Huấn luyện hôm nay chỉ diễn ra nửa ngày.
Tam Ca nói bọn họ quyết định cho mọi người nghỉ nửa ngày để có thể điều chỉnh lại tâm trạng, ứng phó cho cuộc tuyển chọn ngày mai.
Ba người tuy rằng rất cao hứng nhưng trong đó còn có chút khẩn trương. Cố Ninh ngược lại là người tâm trạng nhẹ nhàng nhất trong ba người. Dù cô có chút cấp bách muốn lập tức tiến vào lữ đoàn Năm Sao nhưng hiện giờ cô đã có dị năng trong tay làm con át chủ bài, thời điểm quan trọng còn có thể sử dụng nó gian lận một chút. So với Trương Tiểu Bạch cùng Chung Húc vẫn là nắm chắc hơn.
Hai ngày liên tiếp Trần Căn cũng theo chân bọn họ huấn luyện. Cậu ta nhìn khoảng hai ba, hai tư tuổi, diện mạo thật thà, chất phát, tính cách vô cùng trầm ổn, nửa ngày cũng không nói một câu. Mấy hôm nay Trương Tiểu Bạch luôn đem cậu ta ra trêu đùa, cậu ta cũng không tức giận, không chút phản ứng nào với Trương Tiểu Bạch, ngược lại khiến Trương Tiểu Bạch cảm thấy nhàm chán.
Cố Ninh rất coi trọng cậu ta, chỉ là cô không biết lúc mạt thế xảy ra cậu ta có kịp chạy đi không.
Nửa ngày được nghỉ thì nửa ngày Trương Tiểu Bạch ríu rít nói chuyện, cuối cùng còn đòi ra tiệm net chơi game, còn mời cả Cố Ninh đi cùng, nói có thể kéo cô lên cấp. Nhưng cô tỏ vẻ không có hứng thú, muốn về nhà một chuyến.
Trương Tiểu Bạch nghe vậy lập tức muốn đến nhà Cố Ninh chơi: “Cố Ninh! Cho bọn anh đi cùng đi! Hay rủ cô chú đi ra hàng ăn một bữa tiệc lớn được không? Anh mời.”
Trương Tiểu Bạch ở mạt thế thường suốt ngày gọi một tiếng chú Cố, một tiếng dì Cố, trong lúc nhất thời cô cũng không cảm thấy có điều gì không thích hợp, chỉ là giấu không nói tình huống của ba mẹ mình cho cậu, nói là không tiện. Trương Tiểu Bạch lập tức nói: “Nói chúng ta là bạn đại học là được không phải sao? Nhìn anh vẫn còn trẻ trung lắm, vừa nhìn là biết ngay là sinh viên mới tốt nghiệp ra trường, còn Chung Húc hơi già thì có thể bảo là đàn anh khóa trên. Trần Căn thì sẽ là thầy huấn luyện quân sự ở đại học.”
Chung Húc cười ha hả, Cố Ninh cũng bị Trương Tiểu Bạch chọc cho vui vẻ, chỉ có Trần Căn là nghiêm túc nói: “Buổi chiều tôi bận mất rồi.”
Cố Ninh nói: “Hay là hai anh cứ giữ nguyên kế hoạch đi chơi game đi. Tôi về nhà một chuyến, buổi tối tôi sẽ về.” Một phần cô muốn lấy tiền về, hai là thuận tiện còn muốn tẩu tán mấy cái vòng vàng, thực sự không tiện dẫn theo người.
Chung Húc nói: “Chúng ta cùng đi xe đến đường Kim Môn, bọn anh sẽ đi dạo quanh đó.”
Vừa đúng lúc Trần Căn cũng muốn tới trung tâm thành phố, nên anh cũng vui vẻ đồng ý.
Bởi vì có bốn người nên Trương Tiểu Bạch mặt dày xin Tam Ca phê chuẩn cho bọn họ mượn một chiếc xe việt dã.
Bốn người một đường vừa đi vừa nói, lại thương lượng chiến thuật ngày mai sẽ chiến đấu thế nào ở buổi tuyển chọn., rất nhanh mọi người đã tới điểm cần đến.
Sau khi dừng xe ở bãi đỗ xe, bốn người trao đổi số điện thoại của nhau, đến khi nhìn thấy chiếc điện thoại cổ Nokia trong tay Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch còn khoa trương cảm thán, ngay cả Trần Căn cũng kinh ngạc nhìn cô. Cuối cùng mọi người thống nhất hẹn nhau ở đây lúc 7 giờ tối.
Cố Ninh vừa đi, Trương Tiểu Bạch nhịn không được nói: “Gia đình Cố Ninh khó khăn lắm sao? Tôi để ý thấy em ấy toàn mặc đồ thể thao, chưa bao giờ mặc đồ nào thục nữ cả. Cả cái điện thoại nữa, không phải là khai tử lâu rồi sao?”
Chung Húc mặt mũi thâm trầm, nói: “Về sau đừng nói chuyện này nữa, đừng để em ấy phải xấu hổ.”
Trương Tiểu Bạch liên tục gật đầu.
Trần Căn chào hỏi hai người bọn họ rồi đi về hướng khác.
Cố Ninh tùy tiện gọi một chiếc taxi, bây giờ cô cũng không quan tâm xe cộ thế nào, trước kia, nếu có thể đi xe buýt, cô sẽ tuyệt đối không đi taxi. Lúc ngồi trên xe cô định gọi điện cho Phương Pháp nhưng nghĩ thế nào lại thôi, cô quay sang hỏi bác tài: “Bác tài ơi, bác biết quanh đây có tiệm cầm đồ nào không?”
Nửa tiếng sau, taxi dừng lại, bác tài chỉ cửa tiệm đối diện đường nói: “Thấy không? Chính là cái tiệm có biển màu đỏ kia kìa.”
Cố Ninh cảm ơn bác tài sau đó xuống xe. Xuống xe xong cô cũng không lập tức đi vào tiệm cầm đồ mà tìm một nhà vệ sinh công cộng, từ trong không gian lấy ra mấy chục vòng cổ vàng được gói trong túi ni lông màu đen mới đi qua đường, tiến vào tiệm cầm đồ.
Nửa giờ sau, Cố Ninh từ tiệm cầm đồ đi ra, trong ba lô có thêm mấy xấp tiềm đỏ. Lúc ở tiệm cầm đồ, người ta báo giá bao nhiêu cô cũng không có ý kiến gì mà nhanh chóng ký giấy xác nhận, thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của cô. Hơn nữa, trước đó Phương Pháp cũng đã chuyển cho cô một khoản, hiện tại cô có gần mười vạn. Cô đeo theo ba lô, trước đó do vấn đề dị năng mà buồn bực không thôi, giờ đã vui vẻ hơn một chút.
Về đến nhà, cô chỉ thấy mỗi mẹ Cố, thấy cô đột nhiên về nhà mà không báo trước, mẹ Cố vừa sợ vừa mừng.
“Sao con về lại về sớm vậy?” Mẹ Cố hoảng hốt nói: “Không phải do có vấn đề gì ở chỗ làm chứ?”
Cố Ninh cười nói: “Không có. Hôm nay ông bà ngoại cậu bé tới, họ đưa nó ra ngoài chơi rồi. Bọn họ bảo con cứ thoải mái nghỉ ngơi nửa ngày. Bọn họ cực kỳ quý con.”
Mẹ Cố lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bà hỏi: “Con ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi.” Cố Ninh bán đống vòng cổ vàng kia xong thì có tạt qua tiệm cơm nhỏ càn quét chút, còn làm cho chủ quán khiếp sợ một phen.
Cố Ninh ngồi trên ghế sô pha, lấy tiền trong ba lô ra.
Nhìn thấy ba xấp tiền đỏ dày được để trên bàn, mẹ Cố hoảng sợ nói: “Con, con lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
Cố Ninh nói: “Nhà mình không phải đang thiếu nợ sao, con đã thử nói chuyện với gia đình chủ nhà xem họ có thể ứng trước cho con ba tháng tiền lương không, bởi vì họ rất quý con, còn có Phương Pháp đảm bảo nên họ đồng ý luôn. Mẹ cứ cầm trước số tiền này trả nợ đi, nếu không đủ thì để con xin thêm.”
Mẹ Cố vừa nghi ngờ vừa vui vẻ nói: “Cái này, ba mẹ cậu bé kia cũng thật tốt quá!” Mấy hôm nay có không ít cuộc gọi thúc giục bọn họ trả tiền, hôm qua lúc bà nằm trên giường cùng ba Cố còn đang lo lắng không biết lấy tiền đâu ra, mấy vạn trước mặt này chính là cứu mạng bọn họ. “Ba vạn này mẹ sẽ trả trước cho cậu mợ con một vạn, mợ con mấy ngày trước đã gọi điện giục rồi, con nói xem, hồi trước chị họ con đi công tác, phải tặng quà cho người ta, mượn nhà ta tận tám vạn tệ, mẹ cũng không đòi loạn lên như vậy. Đúng rồi, cậu mợ con nghe tin con về muốn mời nhà chúng ta ăn một bữa đấy. Chủ nhật này chúng ta đi một chuyến, tiện trả tiền luôn.”
Cố Ninh nghe thấy mẹ Cố nhắc đến nhà cậu mợ thì nụ cười trên mặt lập tức bị dập tắt, chỉ có lệ nói: “Đến lúc đấy rồi nói ạ. Mẹ cứ cất tiền đi trước đi.”
Mẹ Cố vui vẻ vội vàng cầm tiền cất vào phòng, vừa đi bà vừa nói: “Ninh Ninh, con nhớ đến cảm ơn Phương Pháp đã giới thiệu cho con một công việc tốt như vậy nhé!”
Cố Ninh đột nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ không ngủ trưa sao?”
Mẹ Cố nói: “Mẹ đang chuẩn bị ngủ trưa đây, ai biết được tự nhiên con lại về, làm sao mẹ ngủ được.”
Cố Ninh nói: “Con cũng muốn ngủ một lát, mẹ con mình ngủ chung nhé!”
Hai mẹ con nằm trên giường tâm sự rất lâu, mẹ Cố còn kể với Cố Ninh chuyện cây xương rồng đã chết ngoài ban công tự nhiên sống lại. Cô nghĩ một hồi rồi nghĩ có thể đấy chính là buổi tối khi cô mới thức tỉnh dị năng.
Nói chuyện được nửa tiếng thì mẹ Cố thiếp đi.
Cố Ninh lúc này mới làm chuyện chính sự.
Cô nắm lấy tay mẹ Cố, dị năng hệ chữa trị không ngừng trào ra, truyền vào cơ thể mẹ Cố, nhưng mẹ Cố không có cảm giác gì.
Tuy Cố Ninh biết dị năng của mình không thể hồi phục được nhưng cô vẫn cho mẹ Cố hết những gì có thể, không hề có ý định tiết kiệm, dị năng từ cơ thể cô không ngừng tuôn ra.
Khoảng nửa tiếng sau Cố Ninh mới buông tay mẹ Cố ra, hơi thở nặng nề của mẹ Cố cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cố Ninh cẩn thận đứng dậy, đi tới ban công, cô nhìn thấy cây xương rồng bị chết mà ban nãy mẹ Cố nói giờ xanh tươi mơn mởn thì cảm thán trước sự kỳ diệu của dị năng.
Mẹ Cố ngủ một giấc đến khi tỉnh lại thì thấy cả người nhẹ nhõm, trong người không một chút mệt mỏi nào, lúc gặp Cố Ninh còn cười bảo bà vừa ngủ dậy đã thoải mái hơn nhiều.
Không chờ ba Cố về cô đã ra ngoài.
6 giờ tối, bầu trời đã tối đen.
Cố Ninh vẫy đèn ngoài hành lang, thấy thời gian vẫn còn nhiều, Cố Ninh quyết định đi bộ một chút, tiện thể thường thức đường phố khác hoàn toàn so với mạt thế.
Tiểu khu nơi Cố Ninh ở bên này khá hẻo lánh, muốn ra đến đường cái phải đi xuyên qua một con hẻm nhỏ, cả con hẻm này phần lớn đường là không có đèn chiếu sáng. Ngày trước cô sợ bóng tối, buổi tối hầu như không dám đi qua con hẻm này nhưng hiện tại một chút cô cũng không sợ, trực tiếp đi xuyên qua.
Từ con hẻm đi ra ngoài, đi ngang qua đường lớn rồi rẽ sang con hẻm khác, đột nhiên có một bàn tay từ trong góc tối vươn ra, ngay cả Cố Ninh lúc bị anh ta kéo vào cũng không kịp có phản ứng, trực tiếp bị một bàn tay thô ráp chuẩn xác che miệng cô đẩy vào tường. Ánh mắt Cố Ninh ánh lên vẻ lạnh lẽo, cô định di chuyển nhưng dường như anh ta đã đoán trước được động tác của cô nên đã lấy chân mình đè chân cô lại. Cố Ninh định tiếp tục thì bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Suỵt.”