Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 54




Cố Ninh nhìn Lục Gia Tử tiếp tục nói: “Nếu có thể, tôi nghĩ về sau chúng ta không nên gặp nhau nữa.”

Bình tĩnh, không chút trách cứ hay giận dỗi nào.

Không biết vì cái gì, nhìn Cố Ninh như vậy, Lục Gia Tử có cảm giác bất lực. Anh ta xoa xoa nơi giữa lông mày, vừa chút bực bội nhưng cũng mềm giọng nói với Cố Ninh: “Ninh Ninh, anh không biết ba tháng mất tích qua đã xảy ra chuyện gì. Anh nghĩ hôm nay anh không nên tới, em nên nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa…”

Cố Ninh bỗng nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Anh cùng Tưởng Du đã tiến triển đến mức nào rồi?”

Lục Gia Tử sửng sốt một lúc, lông mày đang nhăn lại thả lỏng, thần kinh căng chặt cũng chậm rãi thả lỏng. Anh ta có chút bất đắc dĩ cười cười nói: “Em vì điều này mà giận anh sao?” Không thể không nói, Lục Gia Tử lớn lên đẹp trai, chỉ cần cười thôi cũng khiến người khác có ảo giác được yêu chiều.

Anh ta thấy Cố Ninh không nói lời nào liền làm ra tư thế đầu hàng, giải thích: “Anh cùng cô ấy cái gì cũng không có. Năm ngoái sinh nhật em, anh có gặp một lần ở nhà em, em bảo anh đưa cô ấy về. Lúc đó cô ấy còn để lại cho anh số điện thoại, thỉnh thoảng có liên lạc vài lần nhưng đều hỏi anh một số thứ về công việc…”

“Lúc em mất tích, cô ấy là người thông báo cho anh, từ lúc đó cho đến bây giờ anh cũng không liên lạc gì với cô ấy. Thực ra cô ấy cũng có ý muốn làm quen với anh nhưng anh rất bận, không có thời gian yêu đương. Hơn nữa bây giờ cô ấy cũng không còn thích anh nữa, em không cần bởi vì một người không liên quan mà ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta. Nếu em không thích, về sau anh tuyệt đối không liên hệ…” Lục Gia Tử nói đến đây theo bản năng dừng lại, anh bỗng nhiên cau mày, sao anh lại giải thích? Là do anh không muốn Cố Ninh giận dỗi…

Cố Ninh nghiêm túc nói: “Tôi không quan tâm. Nếu hai người có thể ở bên nhau, tôi thật lòng chúc hai người vui vẻ. Tôi không nói đùa đâu, không phải do giận dỗi, Lục Gia Tử, tôi thực sự không thích anh.”

Cô chỉ thắc mắc, Lục Gia Tử cùng Tưởng Du chỉ gặp nhau duy nhất một lần ở sinh nhật mình mấy năm trước, sao có thể phát triển mối quan hệ nhanh như vậy.

Mà hiện tại cô cũng có kết quả rồi, ngay từ đầu Tưởng Du cũng đã vừa mắt Lục Gia Tử. Chị ta rõ ràng biết cô thích Lục Gia Tử nhiều năm, mà chị ta còn muốn tiến thêm một bước với anh. Nghĩ đến ngày xưa, chị ta luôn miệng nói tò mò chuyện cô yêu thầm Lục Gia Tử mà nói bóng nói gió tình hình của anh chính, hóa ra là trăm phương nghìn kế muốn lấy thêm tin tức từ miệng Cố Ninh cô.

Thực ra nếu hồi đó cô nhạy cảm hơn một chút, hẳn đã sớm cảnh giác, nhưng không biết là do thủ đoạn của Tưởng Du quá cao siêu hay là cô quá mức tin tưởng tình chị em thắm thiết với chị ta… Nếu không phải mạt thế xảy ra, hay hai người nắm tay nhau đứng trước mặt cô, thì cô chưa chắc đã tỉnh ngộ.

Nhưng lúc này nghe Lục Gia Tử nói anh ta hiện tại còn chưa phát triển thêm một bước với Tưởng Du. Sống lại lần nữa, Cố Ninh không có nửa điểm muốn trả thù, chia rẽ bọn họ. Đối với cô mà nói, Lục Gia Tử cùng Tưởng Du thực sự rất xứng đôi. Bây giờ cô chỉ mốn nâng cao thực lực để có thể sinh tồn ở mạt thế, thực sự cũng không có thời gian mà nghĩ đến trả thù. Chỉ cần bọn họ cách xa cô, đừng có chạy ra làm chướng mắt là tốt rồi.

Cố Ninh thậm chí còn nghĩ kỹ, chờ đến khi cô có tiền sẽ lập tức chuyển nhà, cách xa đám người ở nơi đây, tốt nhất là cả đời không liên hệ gì hết.

Lục Gia Tử trầm mặc thật lâu, sau đó anh ta nhìn chăm chú cây hoa quế phía sau Cố Ninh, thấy cô vừa quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ nói: “Bởi vì người đàn ông ngày hôm đó đưa em đi bệnh viện sao?”

Cố Ninh sửng sốt một lúc mới nhận ra người đàn ông anh ta nói là Phương Pháp, cô biết anh ta hiểu sai ý, do dự một lúc mới nói: “Không phải.” Cô không hy vọng sẽ mang lại phiền phức cho Phương Pháp.

Nhưng khoảng khắc do dự của Cố Ninh kia lại làm Lục Gia Tử hoài nghi, anh ta chau mày nói: “Anh biết em rất mệt, anh đã nghe dì nói em đang đi làm gia sư. Tuy rằng lương không tồi nhưng cũng không thể làm lâu dài được. Lần trước ở bệnh viện anh đã nói qua về vị trí trống…” Anh ta cũng không cho Cố Ninh cơ hội cự tuyệt, nói tiếp: “Em không cần ngay lập tức từ chối anh. Anh hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ, vì chú dì, em cũng phải tìm kiếm một công việc ổn định chứ. Nếu nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho anh.” Nói đến đây anh ta dừng lại một chút: “Ba anh đã biết tin em trở về liền bảo hy vọng anh đưa em qua chơi. Em cũng biết thân thể dạo này của ba anh không tốt, cũng không tiện đi lại. Chờ khi nào em có thời gian thì qua nhà anh nhé. Được rồi, em đi đi.”

Cố Ninh mở cổng đi vào, đến lời tạm biệt cũng lười nói với anh ta.

Đây là lần đầu tiên cô xoay người đi trước mặt Lục Gia Tử.

Cô đi được một lúc rồi Lục Gia Tử mới từ chỗ cây quế quay đi, sau đó lái xe dời đi.

“Con về rồi.” Cố Ninh vừa vào nhà đã được mẹ Cố nhiệt tình hỏi thăm: “Con vừa gặp Gia Tử dưới tầng sao?”

Cố Ninh ừm một tiếng rồi nằm phịch xuống ghế sô pha.

Mẹ Cố nói: “Mẹ nghe nói công ty bọn họ đang có một vị trí trống định để lại cho con, thằng bé đã nói với con chưa?”

“Thực ra con không định làm công việc đó.” Cố Ninh ngồi dậy từ ghế sô pha, nghiêm túc nói với ba mẹ Cố: “Ba, mẹ, bây giờ con không còn thích Lục Gia Tử nữa. Để tránh không gặp những phiền phức không cần thiết, sau này con cũng không muốn liên lạc gì với anh ta nữa. Còn nữa, công việc này con cảm thấy khá hài lòng, hơn nữa trong thời gian ngắn tương đối ổn định. Nhưng nếu có chỗ nào tốt hơn con sẽ lưu ý.”

Mẹ Cố sửng sốt, không nghĩ Cố Ninh sẽ nói vậy, thở dài nói: “Không thích thì không thích. Dù sao con những thích thằng bé nhiều năm như vậy, vậy mà nó cũng không nói có thích con hay không. Nếu thực sự nó thích con thì tụi con cũng đã thành đôi từ lâu rồi. Gia Tử tuy tốt nhưng con gái mẹ cũng không kém, con xem, cậu Phương Pháp kia cũng không tồi, lại còn nhiệt tình giới thiệu công việc gia sư cho con. Nếu hai người các con có thể thành đôi, kia cũng là duyên phận.”

Ba Cố đẩy đẩy mắt kính nói: “Con với Lục gia cũng ít qua lại đi, tuy rằng ba mẹ nó thích con, nhưng nếu con đã không còn thích người ta thì giữ khoảng cách với người ta. Miễn cho về sau lại gây ra phiền phức.”

Phản ứng của ba mẹ Cố nằm ngoài dự đoán của cô, làm cô không nhịn được nói: “Con luôn cho rằng ba mẹ muốn con với Lục Gia Tử thành đôi chứ.”

Mẹ Cố nói: “Thực ra cũng có chút hy vọng. Thằng bé lớn lên đẹp trai, bằng cấp cũng cao. Bây giờ sự nghiệp thành công, ba mẹ nó còn thích con như vậy, về sau có lấy nhau con cũng không phải về quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Nhưng cái gì hoàn hảo quá cũng không tốt, ba con luôn thấy tâm tư nó quá sâu, không thể nhìn thấy được tâm gan. Con thích nó nhưng chắc gì nó đã thích con, ba mẹ sợ con bị tổn thương. Trước kia chúng ta không nói bởi vì thấy con thích nó như vậy, sợ nói con cũng không nghe. Hiện tại con không thích nó nữa lại khiến chúng ta thở phào nhẹ nhôm.” Bà nói xong liền chuyển chủ đề sang Phương Pháp: “Nhưng Tiểu Phương nhìn qua có vẻ là người hiền lành, nói năng dễ nghe, cười lên cũng rất đẹp trai! Nhìn qua thôi đã khiến người khác yêu quý. Con nên thử suy nghĩ thêm về nó.”

Cố Ninh bất đắc dĩ đứng dậy vừa đi vào phòng, nói: “Cái gì mà suy nghĩ thêm chứ, anh ấy không thích con. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều.” Nói xong cô liền vào phòng.

Mẹ Cố không phục: “Sao lại không thích? Không thích mà thằng bé suốt ngày chạy sang nhà chúng ta sao? Mẹ thấy Tiểu Phương rất tốt. Nếu nó mà trở thành con rể mẹ, ngày nào mẹ cũng muốn mang nó ra ngoài khoe.”

Ba Cố bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục xem TV.

Trong phòng Cố Ninh vẫn nghe thấy tiếng mẹ Cố nói chuyện, phòng ngủ cô là không gian riêng của cô, Lục Gia Tử hay Phương Pháp gì đó cô đều ném hết ra sau đầu mà đi tới bàn làm việc mở cái máy tính đã hơn ba tháng chưa chạm tới, gõ “Lữ đoàn Năm Sao” trên thanh tìm kiếm.

Cô tìm thử thì hiện ra ít nhất cũng phải mười mấy trang liên quan, xem thử thì đều là tên địa phương, cửa hàng đá quý hay tên hội nhóm, thậm chí còn có cả đồ chơi ngôi sao linh tinh, căn bản là hề có thông tin về thứ cô đang tìm kiếm.

Cô cũng không hy vọng lắm về việc có thể tìm được, chỉ thử tìm xem có chút tin tức nào không thôi, cô cũng đoán trước là không có nhưng vẫn thấy hơi thất vọng.

Lúc này bên kia mới là buổi tối, cô còn khá nhiều thời gian bên này. Cố Ninh ngoài ý muốn phát hiện bây giờ mình cũng không có gì để làm, từ lúc trọng sinh cô vẫn luôn trong tâm thế cấp bách, cô đã quên đi cảnh sinh hoạt của người bình thường rồi nên có cảm giác không quen.

Cô dựa lưng vào ghế trong chốc lát, sau đó lên mạng tìm kiếm vũ khí lạnh.

Bài đầu tiên cô tìm được là một gian hàng quảng cáo bán vũ khí lạnh.

Bài thứ hai cũng là vũ khí lạnh.

Cô mở trang Tieba ra.

Bên trong là một đống các bài đăng bán hàng, cô nhanh chóng xem lướt qua thì không thấy thì mình đang tìm, đang định đóng cửa sổ giao diện thì cô thấy có bài đăng ghi: ‘Bộ sưu tập cá nhân, ai có khả năng giám định và thưởng thức thì mời vào’.

Con chuột định nhấn vào nút X liền dừng lại, bấm vào bài đăng đó.

Đập vào mắt là bài giới thiệu của chủ nhà, nói rằng chỗ anh ta có nhiều đao kiếm rất lợi hại.

Phía dưới là nơi đăng đồ bán.

Liên tiếp hơn chục bức ảnh.

Phần lớn là đao kiếm, còn có mấy vũ khí có hình thù kỳ lạ.

Cuối cùng, chủ nhà bắt đầu kể tình hình tài chính của mình dạo gần đây có chút vấn đề nên mới quyết định bán đống đồ này với giá rẻ, nếu có ý muốn mua thì liên hệ với anh ta, dưới cùng còn để lại phương thức để liên lạc.

Phía dưới cũng toàn bình luận của chủ nhà.

Như kiểu có ai không? Thực sự không có ai muốn sao? Chỉ trong hôm nay thôi nếu không sẽ phải hối hận.

Nhưng dường như mọi người đều cảm thấy không có hứng thú, chỉ có vài người để lại bình luận khen đẹp đẽ linh tinh.

Sau đó chủ nhà cũng không còn xuất hiện nữa.

Cố Ninh để ý thời gian đăng lên đã là nửa tháng trước.

Cô kéo con chuột xem hết tất cả các bức ảnh do chủ nhà chụp, nhìn trúng cái đao thứ ba trong đó, chuôi của hai con đao này được gắn liền với nhau, có thể dùng chung hoặc tách rời ra để sử dụng. Chủ nhà còn ghi con đao này cực kỳ sắc bén, lướt nhẹ như gió, lực sát thương vô cùng mạnh.

Cô nhìn lên chỗ phương thức liên lạc, sau đó gửi thư qua hòm thư của chủ nhà.