Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 42




“Chạy mau!”

Cùng với tiếng kêu kinh hãi của Hướng Hứa, Cố Ninh lập tức phản ứng lại, một tay kẹp Hướng Hứa vào nách chạy nhanh về phía trước.

Những người khác lúc đầu cũng không kịp phản ứng lại, nhưng theo bản năng thấy Cố Ninh chạy nên cũng lập tức chạy theo.

Trương Tiêu Bạch vừa chạy vừa quay lại xem chuyện gì đã xảy ra.

Liền thấy ở góc đường đằng sau lao ra hơn mười mấy người đang điên cuồng chạy về phía bọn họ. Trương Tiêu Bạch còn thấy người chạy trên cùng chính là Bạch Lang! Ngay sau đó là vô số tang thi đang chạy phía sau bọn họ, như sóng biển cuồn cuộn chuẩn bị nhấn chìm đám người đó.

Mặc dù Cố Ninh đang vác theo Hướng Hứa chạy nhưng lại là người chạy nhanh nhất. Hướng Hứa nặng mấy chục cân nhưng đối với Cố Ninh cũng không có quá nhiều trở ngại. Hướng Hứa bị Cố Ninh kẹp ở khuỷu tay, hai tay nắm chạy quần áo Cố Ninh, tinh thần lực cảm giác vẫn có người đang đi theo bọn họ thì sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.

“Chạy mau! Tang thi triều kìa!!!” Trương Tiêu Bạch kêu lên một tiếng sau đó cắn răng liều mạng chạy như điên.

Cổ đạo trưởng vừa chạy vừa mắng: “Cái đám khốn nạn! Bám như keo chó vậy, mãi không cắt được đuôi?”

Cách bọn họ khoảng 100 mét là Bạch Lang và nhóm của anh ta, thực sự theo hướng bọn họ chạy mà đuổi theo. Cố Ninh rẽ sang hướng khác bọn họ liền rẽ theo, mà tang thi phái sau cũng theo đó mà đuổi đén, xem ra là nhất định phải đuổi theo bọn Cố Ninh cô.

Cố Ninh lúc này không nghĩ ra biện pháp nào, thể lực của cô tốt, thậm chí có thể một đường chạy thẳng về điể tập kết nhưng những người khác không biết còn có thể kiên trì được bao lâu. Chạy chưa được 1 cây mà cổ đạo trưởng sắc mặt đã trắng bệch, không còn chạy được nữa mà như đang tản bộ, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng và Hoàng Mộng Dao cũng là cắn răng kiên trì mà chạy. Ngược lại mấy người lính thường xuyên được huấn luyện nên miễn cưỡng có thể duy trì được tốc độ. Nhưng sau một thời gian dài cạn kiệt sức lực, chỉ sợ khi đối mặt với tang thi chỉ còn có có thể nằm trên mặt đất mặc kệ chúng cắn xé.

Cố Ninh lúc này không khỏi nghĩ đến, nếu hiện tại chỉ có một mình, cô liền có thể tùy tiện tìm chỗ nào đó trốn tạm vào rồi vào tạm không gian, chờ đến khi đàn tang thi này phân tán, cô có thể trở ra, bình yên thoát khỏi hoàn cảnh nguy kịch này. Nhưng cô không thể nào có thể bỏ lại những người này mà chạy trốn một mình được, tuy rằng cô rất muốn nhưng không thể.

Cố Ninh chỉ có thể vừa chạy vừa nghĩ biện pháp thoát thân.

Vào đúng lúc này, Cố Ninh nghe thấy một giọng nói, sau đó là vài sợi dây thừng được ném từ trên cao xuống.

“Mau túm lấy sợi dây!”

Đây là một tòa nhà cao tầng, âm thanh được phát ra từ tầng hai, dây thừng cũng được ném xuống từ cửa sổ tầng hai, có vài thanh niên trẻ tuổi đứng đó hét lên với bọn họ. Chắn chắn là ném xuống để bọn họ leo lên.

Cố Ninh nhanh chóng chạy tới, chỉ do dự trong chốc lát liền nâng Hướng Hứa lên, nói: “Trèo lên.”

Hướng Hứa lập tức bám lấy dợi dây thừng, dùng cả tay và chân leo lên, có rất nhiều nút thắt trên dây thừng nên việc leo lên rất dễ dàng. Hơn nữa đối mặt với cái chết, Hướng Hứa leo lên rất nhanh.

Cố Ninh thấy Bạch Lang còn cách mình khoảng hai trăm mét và đám tang thi ở phía sau thì không chút do dự nhanh chóng nắm ấy dây thừng leo lên.

Theo sát phía sau cô là đám binh lính cũng đang liều mạng leo lên. Hiển nhiên bọn họ đã được huấn luyện qua nên rất nhanh đã leo lên được phía trên, thậm chí còn nhanh hơn Hướng Hứa. Chỉ trong vòng mười mấy giây đã bò được vào cửa sổ, còn duỗi tay kéo Hướng Hứa cùng Cố Ninh lên.

Cố Ninh từ cửa sổ tiến vào, tiếp theo đó là Hướng Dật, Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, ngay cả Hoàng Mộng Dao cũng cắn răng leo được lên. Chỉ còn cổ đạo trưởng, Cố Ninh vươn người ra cửa sổ chỉ thấy cổ đạo trưởng đang nắm lấy dây thừng cố gắng leo lên, ông đã chạy như điên gần hai cây số, tuổi cao, hơn nữa lại còn thường lười vận động nên thân thể đã sớm không cầm cự được. Ông bắt lấy được dây thừng tay lập tức run rẩy, chân truyền đến từng đợt tê dại, bò tới nửa đường liền không còn sức nữa. Cổ đạo trưởng mắt thấy Bạch Lang và đám tang thi kia sắp chay tới gần mình thì cảm thấy sợ hãi tột cùng, nghĩ trong sách viết cái gì mà vào thời điểm cận kề cái chết con người đều bộc phát sức mạnh to lớn, gạt người hết. Ông hiện tại chỉ cảm thấy tay chân rụng rời, tim như muốn nổ tung, cả người đều cảm thấy hít thở không thông, cũng không thấy sức mạnh tiềm tàng đâu cả.

Trình Minh thấy cổ đạo trưởng bất động ở đó tức khắc kêu to: “Đạo trưởng! Nhanh lên! Tang thi sắp tới rồi!”

Hướng Dật cũng hô: “Thần Côn! Nhanh lên! Ông ở đó niệm ‘Nam mô a dì đà phật’ cũng vô dụng.”

Nhưng dù bọn họ có la hét như thế nào, cổ đạo trưởng vẫn bất động ở đó.

Mấy người làm như lão tử không muốn leo lên vậy?! Cổ đạo trưởng trong lòng bi phẫn nghĩ, lại nói ‘Nam mô a dì đà phật’ nào đó chỉ là lừa gạt người khác. Nhưng hiện tại ngực ông đau đến mức không nói được lời nào nên không có sức đấu võ mồm với bọn họ. Ông chỉ còn sức bám chặt vào dây thừng để không bị rơi xuống đất.

Đám người Bạch Lang chỉ còn cách tầm một trăm mét không biết có phải là thấy được hy vọng hay không mà bạo phát tiềm năg, nháy mắt đã chạy tới đây, bắt lấy dây thừng khác leo lên. Mắt thấy đám người đã leo lên gần hết, cổ đạo trưởng quay đầu nhìn liền thấy tang thi đã đuổi đến ngay gần liền muốn cố gắng leo lên nhưng hai tay lại tê dại khiến ông không còn sức lực nữa. Nếu không phải sợ lưu lại ấn tượng là một người tham sống sợ chết trước mặt Cố Ninh, chỉ sợ bây giờ ông đã nước mắt nước mũi giàn giụa.

Cổ đạo trưởng nghe thấy tiếng thúc giục của mọi người, bi thương nghĩ, chẳng lẽ hôm nay ông sẽ chết ở đây sao? Sớm biết có ngày có kết cục này, thà rằng ngay từ khi mạt thế xảy ra, ông đã uống một liều thuốc ngủ cho rồi, ít nhất khi chết còn nguyên vẹn.

Không bằng bây giờ nói với bọn họ một tiếng, chờ khi nào mình ngã xuống thì cho mình vài phát đạn, miễn cho đang sống sờ sờ mà bị cắn cho đến chết. Cổ đạo trưởng bên này đang nghĩ miên man thì đột nhiên nghe thấy giọng nói bình tĩnh từ trên đầu truyền đến: “Nắm chặt lấy dây thừng!”

Cổ đạo trưởng nghĩ thầm, mình đã khấn thành khẩn đến như vậy, đến cuối chỉ cong biết cố hết sức bám vào dây thừng.

Sau đó, ông cảm thấy mình đang được nâng lên…

Cổ đạo trưởng không nhịn được nhìn lên liền thấy Cố Ninh đang nắm chặt dây thừng kéo ông lên.

Lập tức trong lòng cảm thấy mừng như điên!

Nhưng ông chưa mừng được hai dây thì đột nhiên ông bị kéo mạnh xuống một cái.

Trên đỉnh đầu liền truyền đến một trận kinh hô!

Ông cảm thấy khiếp sợ, dây thừng trong tay suýt nữa rơi ra, mồ hôi lạnh khắp người, nhịn không được cúi đầu nhìn. Đã không nhìn thì thôi, thấy rồi khiến ông tí nữa thì hồn bay phách lạc, chỉ thấy đầu bên kia của dây thừng bị một con tang thi túm lấy liều mạng kéo xuống. Bên cạnh còn có không ít tang thi đang duỗi dây túm lấy chân ông.

Cổ đạo trưởng sợ tới mức vội vàng co chân lên, ngẩn đầu liền thấy Cố Ninh ban nãy còn nắm chặt dây thừng, không kịp đề phòng đã bị kéo mạnh ra ngoài. Cả người thiếu chút nữa ngã khỏi cửa sổ. Hướng Dật cùng Trình Minh may phản xạ nhanh đã ôm lấy eo cô, tránh cho Cố Ninh khỏi bị kéo ra ngoài.

Một đầu Cố Ninh kéo, một đầu tang thi túm, hai bên đều không chịu buông tay. Điều đáng sợ chính là con tang thi lực lượng kia so với con lần trước Cố Ninh gặp mạnh hơn rất nhiều, thậm chí còn áp đảo cả cố. Mắt thấy dây thừng trong tay sắp tuột đi, Cố Ninh trán đã đầy mồ hôi, cổ đạo trưởng càng ngày càng hoảng sợ, chỉ dám bám chặt vào dây thừng chứ cũng không dám kêu. Cố Ninh đột nhiên hét lên: “Bám chặt vào!”

Cổ đạo trưởng không biết Cố Ninh muốn làm gì nhưng ông theo bản năng làm theo lời Cố Ninh, bám chặt lấy dây thừng. May mắn trên dây thừng có nút thắt nên ông nắm chặt lấy phía trên của nút thắt, ông vừa mới ổn định thì đột nhiên mình bị rơi xuống. Cổ đạo trưởng sợ tới mức kêu lên một tiếng, vừa ngửng đầu lên liền thấy Cố Ninh thả lỏng sợ dậy. Ông rơi xuống ngay đám tang thi, cách cánh tay chúng chỉ có mấy xăng-ti-mét! Ông chỉ cần thấp xuống chút nữa thì lập tức sẽ bị đám tang thi bắt lấy ngay! Ông cảm thấy một trận buồn tiểu dội lên người, thiếu chút nữa là không giữ được mà tiểu ra quần, thật là hủy hoại một đời thanh danh.

Cố Ninh xoay người, hông đang ở cửa sổ, sau đó nói với hai binh lính nhìn cường tráng nhất: “Thạch Lỗi! Thái Dũng! Ông chặt chân tôi!”

Thạch Lỗi, Thái Dũng không biết Cố Ninh định làm gì nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh ôm chặt cẳng chân cô.

“Ôm chặt! Ngàn vạn lần đừng buông! Cố Ninh dặn dò thêm một lần nữa, sau đó hít sâu một hơi, lộn người một vòng lao ra ngoài. Lập tức trừ bỏ cẳng chân thì toàn bộ người cô đều ở ngoài cửa sổ, lưng chạm vào tường.

Những người khác bị động tác nguy hiểm này của Cố Ninh làm cho kinh hãi, vội vàng ló đầu ra cửa sổ xem.

Trình Minh giúp Thạch Lỗi cùng Thái Dũng ôm chân Cố Ninh, sợ bọn họ ôm không chặt khiến cô rơi xuống, sắc mặt căng thẳng đến trắng bệch.

Cố Ninh quay người ra ngoài, đem tay với tới cổ đạo trưởng: “Mau, nắm lấy tay tôi!”

Cổ đạo trưởng khẩn trương nhìn đám tang thi đang cố gắng với tới chân mình, lúc này nghe thấy tiếng Cố Ninh, ngẩng đầu lên liền thấy Cố Ninh đang treo người bên cửa sổ, đang vươn tay ra với mình tức khắc cảm thấy không biết làm như thế nào cho phải, nhìn cặp mắt kia, ông không biết trong lòng mình có cảm giác gì, sau đó vươn tay ra bắt lấy tay Cố Ninh, chiều dài vừa chuẩn! Cố Ninh lập tức bắt được tay ông, ông cũng nắm chặt lại, cảm nhận được sức mạnh từ cô, trong lòng cổ đạo trưởng ổn định một chút, sau đó duỗi bàn tay còn lại ra bám chặt Cố Ninh.

Hai tay nắm chặt ấy nhau khiến cổ đạo trưởng vui sướng trong lòng, Cố Ninh dùng sức ở eo, đem cổ đạo trưởng kéo lên.

Nhưng ngay khi cổ đạo trưởng cảm thấy được hy vọng, chính lúc vui mừng như điên liền nhất thời quên mất chân mình chỉ còn cách cánh tay của đám tang thi chỉ có mấy xăng-ti-mét, đến lúc ông được Cố Ninh kéo lên theo bản năng thả chân xuống… Ngay lập tức chân ông đập phải thứ gì đó cưng cứng, cổ đạo trưởng còn sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn xuống thì thấy dưới chân mình chính là đầu của một con tang thi! Ông hoảng hốt kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng thu chân lại, nhưng ông vừa thu được một nửa liền không cử động được, cẳng chân bị một bàn tay mạnh mẽ bám chặt!

Cố Ninh căn bản đã nâng người lên thì đột nhiên bị một lực kéo mạnh lại. Cô không kịp đề phòng phía dưới lập tức lưng bị đập mạnh vào tường, xương sống truyền đến một cơn đau đớn khiến cô kêu lên một tiếng.

Ngay lúc này một tiếng kêu rõ ràng truyền tới cửa sổ khiến mọi người không khỏi cứng người lại.

Trình Minh thấy tim mình run rẩy theo.

“Cố Ninh, cô không sao chứ?” Trương Tiêu Bạch vội vàng hỏi, những người khác cũng không khỏi lo lắng.

Cố Ninh tuy rằng lưng cảm thấy đau nhức nhưng lực nắm tay cổ đạo trưởng không hề lỏng nửa phần, cũng không đáp lại câu hỏi của Trương Tiêu Bạch mà chỉ tăng thêm lực ở tay, cùng với con tang thi kia giằng co.

Cổ đạo trưởng nhịn không được run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi mà là xúc động.

Ông ngẩng đầu nhìn Cố Ninh, mang theo một chút áy náy, cảm động cùng khẩn thiết nói: “Cố Ninh, cô buông tay ra đi.”

Cố Ninh không trả ời ông, cũng không hề có ý định buông tay, nếu như lúc này cô buông tay, thì căn bản ngay ban nãy cô đã không lao người ra túm lấy ông.

Nếu cô đã túm được tay cổ đạo trưởng, cô tuyệt đối không buông tay, trừ khi cổ đạo trưởng bị những con tang thi phía dưới túm xuống.

Mấy con tang thi phía dưới hưng phấn gào thét, chỉ cần kéo được cổ đạo trưởng xuống dưới, chúng liền có thể ăn được một bữa máu tươi, dòng máu ấm áp, dễ chịu, tươi mới sẽ khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn…

Bên chỗ cửa sổ, mọi người đều không dám nói gì, nhìn thấy phía dưới toàn là tang thi làm bọn họ lạnh lẽo khắp người, Thạch Lỗi cùng Thái Dũng nhấp môi, ôm chặt chân Cố Ninh.

Cố Ninh mồ hôi chảy xuống khiến cho mái tóc vàng óng ướt nhẹp, thân thể cô bị cổ đạo trưởng lôi kéo cũng dần bị lay động, phía sau lưng bị cọ xát với bức tường tạo ra cảm giác bỏng rát. Tay cô vẫn như cũ nắm chặt lấy tay của cổ đạo trưởng, giống như được khảm lên nhau.

Đột nhiên, tiếng chốt an toàn vang lên.

Ngay sau đó là tiếng súng vang lên…

Một con tang đang túm chặt lấy cổ đạo trưởng liền xuất hiện một cái lỗ trên đầu, sau đó liền không một tiếng động ngã xuống đất, nhanh chóng bị đám tang thi đằng sau bao phủ.

Cố Ninh kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ thì thấy Bạch Lang đang hướng người về phí bên này, người ban nãy nổ súng chính là anh ta.

Cảm thấy được Cố Ninh đang nhìn mình, ánh mắt Bạch Lang xẹt qua một nụ cười ác ý, sau đó họng súng di chuyển, ngắm thẳng vào Cố Ninh. Cố Ninh trong lòng căng thẳng, tiếp đó cô liền thấy ánh mắt Bạch Lang lại hiện lên một nụ cười ác ý, lập tức cảm thấy yên lòng, cũng không tức giận mà bình tĩnh nhìn anh ta.

Dường như bị cái nhìn này của Cố Ninh làm cho hết thú vị, Bạch Lang bĩu môi, dời họng súng đi.

Ngay sau đó là mấy tiếng súng vang lên.

Bằng! Bằng! Bằng!

Những con tang thi đang với bàn tay tóm lấy cẳng chân của cổ đạo trưởng lần lượt ngã xuống, sau đó ông bất chấp tất cả dùng hết sức đá rớt những cánh tay còn lại đang bám vào mình, nhanh chóng rút chân lên. Những con tang thi chen tới phía sau cũng chỉ có thể phẫn nộ khua tay giữa không trung.

Cố Ninh thấy sức kéo ở bên kia đã được buông ỏng thì khẽ quát một tiếng, dùng sức gập bụng lại, động tác giống như đang ngồi dậy nhưng thực chất tay cô còn túm lấy một người hơn một trăm cân. Ngay lúc Cố Ninh ngồi dậy, lập tức hai bên trái phải cửa sổ đã có người với tay ra bắt được hai cánh tay của cổ đạo trưởng, giúp cô kéo ông lên.

Cổ đạo trưởng được kéo từ cửa sổ xuống thì cả người như con cá được vớt lên bờ, nằm liệt dưới đất thở hổn hển.

Cố Ninh cũng được Trương Tiêu Bạch cùng Trương Dương đỡ dựa vào tường, vừa rồi mạo hiểm nên không cảm thấy gì, lúc này an toàn rồi cô mới cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Sau đó cô không nhịn được nhìn thoáng qua Bạch Lang khẽ gật đầu cảm ơn, nếu không có phát súng vừa rồi của anh ta, có khi bây giừo cô vẫn còn đang bị treo ở ngoài kia.

Đứng bên cạnh anh ta là Ân Tang cùng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đằng sau còn có Bùi Kính và dị năng giả Nhan Ngọc, tổng cộng tất cả mười hai, mười ba người. Cố Ninh không cần hỏi cũng biết những người khác hẵn đã bị kẹt trong tang thi triều kia không kịp thoát ra.

Mấy binh lính còn ại cảm thấy có chút hổ thẹn, vừa rồi thực sự là chưa kịp phản ứng lại, hoảng hốt tới mức tất cả đều không nghĩ ra giúp cô như thế nào, khiến cho ai nấy đều đối với Bạch Lang sinh ra cảm xúc phức tạp.

Cổ đạo trưởng ban nãy còn nằm liệt trên mặt đất giờ đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó chạy bình lịch xuống cầu thang.

Mọi người đều bị động tác này của ông dọa sợ.

Một lát sau ông mới chậm rãi trèo lên, vẻ mặt xấu hổ nói: “Con người đều có ba gấp, con người đều có ba gấp…” Vừa đi hai chân ông còn vừa run lên, một chút cũng không nhận ra cái người vừa vèo một phát đã chạy đi, nhanh như chớp đã không thấy bộ dạng đâu.

Cố Ninh nghỉ một lúc sau đó đứng lên.

Nghe thấy tiếng tang thi vẫn không ngừng đập cửa ở bên dưới thì hơi nhíu mày.

“Yên tâm đi, chúng tôi đã chặn cửa phía dưới, chúng chắc chắc không thể lên đây được. Chờ chúng ta đi lên trên, bọn chúng không ngửi thấy mùi người nữa sẽ tự khắc bỏ đi thôi.” Người ném dây thừng xuống cho bọn cô là một cô gái thanh tú, lúc cười còn hiện lên hai cái má núm đồng tiền làm người khác cảm thấy thân thiết.

“Được rồi, tạm thời mấy người đã an toàn, trước tiên phải lên trên đã.” Trong đám người có một người đàn ông đột nhiên nói, ánh mắt thỉnh thoáng lại nhìn về súng trong tay bọn họ. Ba người còn lại đều mỉm cười nhìn bọn họ, thoạt nhìn đều hoan nghênh bọn họ đã đến.

Cố Ninh cùng Bạch Lang nhìn nhau, sau đó đi theo năm người kia đi lên tầng.

“Vừa rồi cảm ơn mọi người.” Mấy người binh lính nói với người đàn ông đang đi đầu.

“Không cần khách khí. Hiện tại đã là mạt thế, con người nên giúp đỡ lẫn nhau.” Người đàn ông kia nói.

“Lâu lắm rồi nơi này của chúng tôi không có xuất hiện người sống sót.” Cô gái có má núm đồng tiền rất tự nhiên khoác lấy cánh tay của Cố Ninh nói: “Vừa rồi cô thật là lợi hại nha!”

Cố Ninh như có như không ngửi được một mùi ô uế quanh đây, cô nghĩ đến nơi này có nhiều người, lại không được tắm rửa sạch sẽ nên mới có mùi hương này. Tuy rằng không thích bị người khác khoác tay nhưng vừa rồi cô còn được người ta cứu nên không dám đẩy cô ta ra, chỉ mỉm cười không trả lời.

Đi được một lúc họ lại nghỉ một lúc.

Đi hơn mười phút bọn họ mới tới nơi.

Tầng cao nhất là tầng bảy.

Làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, bọn họ có không ít đồng bạn.

Nhìn sơ qua, nơi này là một căn phòng lớn bao gồm cả già trẻ gái trai, tổng cộng cũng phải lên tới năm mươi, sáu mươi người.

Trên mặt đất rải rác quần áo cùng đồ vật giữ ấm, có chỗ chỉ có mấy cái chăn mỏng rải lên.

Đám người họ có người đứng, ngồi hoặc nằm, tất cả đều nhìn chằm chằm Cố Ninh và hơn hai mươi người bên này. Trong ánh mắt không hề giống đang nhìn một người sống chút nào, không một ai nói chuyện khiến cho người khác cảm thấy có chút hàn ý.

Cố Ninh quét mắt nhìn một vòng, khi nhìn những người này cô không hiểu tại sao lại cảm giác có điều gì đó không thích hợp, nhưng cụ thể là ở chỗ nào thì cô không thể nói được. Tóm lại, trong lòng có chút quái dị, còn cảm thấy lạnh lẽo khắp người…

——