Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 40




Tuy rằng bên này có Hướng Hứa làm ra đa, nhưng Cố Ninh vẫn không dám nới lỏng cảnh giác. Tay phải cô nắm chặt lấy dao, mắt, mũi, lỗ tai, thậm chí cả lỗ chân lông đều mở rộng, cảm nhận tất cả biến hóa xung quanh mình và những nguy hiểm tiềm ẩn.

Không cần cảm giác được sự căng chặt của Cố Ninh, những người khác cũng vô cùng cảnh giác.

Một hàng mười ba người không một ai nói chuyện, trên đường không có một bóng người, đi vài bước sẽ thấy một cỗ thi thể đã bị mặt trời làm cho thối rữa, già trẻ gái trai nằm la liệt trên đường. Mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ, thỉnh thoảng có một làn gió thổi qua khiến hàng cây hai bên đường vang lên những tiếng xào xạc, kèm với tiếng bước chân làm người ta muốn nín thở. Cả một thành phố tấp nập giờ đây đã biến thành một thành phố chết, giống như có hàng nghìn đôi mắt đang từ trên cao lạnh nhạt nhìn xuống bọn họ.

“Tới rồi.” Hướng Hứa vẫn luôn không nói gì đột nhiên nói.

Trong nháy mắt, mười ba người lập tức căng thẳng, nắm chặt dao trong tay mình.

Chỉ có Cố Ninh bình tĩnh hỏi: “Từ đâu?”

Hướng Hứa nói: “Hướng Tây có khoảng mười mấy con tang thi đang hướng tới đây, tốc độ rất chậm, ít nhất phải 5 phút nữa mới tới. Còn phía Đông, cách đây khoảng hai con phố có ba con tang thi đang tới… tốc độ rất nhanh!”

Cố Ninh ra lệnh: “Hướng Dật, Trình Minh, hai cậu bảo vệ Hướng Hứa! Những người khác chuẩn bị!”

Ngay khi cô dứt lời, phía Đông liền có ba con tang thi vọt tới, tốc độ di chuyển của chúng vô cùng nhanh, cơ hồ so với người bình thường còn nhanh hơn vài phần! Chúng lao ra từ một con hẻm từ phía Đông khiến bọn họ không kịp phản ứng.

Ngoại trừ Cố Ninh, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy một con tang thi chạy nhanh như vậy, hơn nữa càng ngày càng nhanh hơn, khiến bọn họ kinh hãi không thể giải thích được. Cố Ninh cũng cảm thấy sợ hãi, cô rất sợ chết, nhưng càng sợ, cô lại càng biết được bây giờ mình nhỏ bé, yếu ớt như thế nào. Cô muốn trở nên mạnh mẽ, trước khi làm được điều đó, cô phải ném sự sợ hãi ấy sang một bên.

Vì thế cô nắm chặt dao trong tay, lao về phía con tang thi gần mình nhất.

Cô không có bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào, cũng không có chiến thuật nào hết, mà chỉ có bản năng sinh tồn mà cô đã được tôi luyện qua vô số lần khi chiến đấu với tang thi.

Cô ngồi cúi người, tránh bị bàn tay tang thi tóm lấy, sau đó vung dao về phía đầu của con tang thi.

Theo động tác của Cố Ninh, mọi người bởi vì kinh hãi mà toàn thân cứng đờ cũng dần phản ứng lại, ngoại trừ Hướng Dật cùng Trình Minh được Cố Ninh giao bảo vệ Hướng Hứa ra, những người khác đều vội vàng chạy tới.

“Để tôi!!!” Đột nhiên có một tiếng quát lớn.

Những người khác đều bị dọa cho hoảng sợ, chỉ thấy cổ đạo trưởng thân mặc một bộ trường bào lao thẳng về phía tang thi đằng trước.

Một số binh lính còn thầm khen ngợi sự dũng cảm của ông.

Trình Minh hay đi cùng cổ đạo trưởng nhiều nhất cũng vô cùng ngạc nhiên, trước đây, nếu cổ đạo trưởng nhìn thấy tang thi, phản ứng đầu tiên của ông chính là chạy, chạy không thoát thì dứt khoát trốn phía sau mọi người chứ tuyệt đối không bao giờ làm gương cho mọi người như vậy. Đối với sự dũng cảm đột ngột của cổ đạo trưởng, cậu cảm thấy có chút nghi hoặc.

Nhưng mới chạy được vài bước, cổ đạo trưởng đã vấp phải một thi thể đang nằm trên mặt đất, lập tức cả người lảo đảo, liền quỳ rạp xuống đất, hai tay chống xuống có chút chật vật.

Những người đi phía sau ông đều há hốc mồm.

Tuy rằng bây giờ đang trong thời khắc căng thẳng, Trình Minh vẫn không nhịn được mỉm cười, dìu ông đứng lên kéo về phía Hướng Hứa.

Cổ đạo trưởng liên tục nói: “Lỗi kỹ thuật, chỉ lỗi kỹ thuật một chút thôi.”

Đằng kia, tang thi tuy rằng di chuyển rất nhanh, nhưng suy cho cùng cũng không có tư duy, Cố Ninh không phí quá nhiều sức lực liền giải quyết được một con. Nhìn thấy mọi người đằng sau đang vây lại tấn công hai con kia thì yên tâm đạp vỡ hộp sọ con tang thi cô vừa xử lý, đào ra được một viên tinh hạch trong suốt.

Cố Ninh hơi thất vọng, cô lau sạch sẽ vào áo của con tang thi kia rồi ném cho Hướng Hứa.

Hai con tang thi kia cũng được mọi người nhanh chóng xử lý, nhưng khiến bọn họ vui vẻ chính là trong đó có một viên tinh hạch màu xanh lam.

Trước khi đi, cô và Tam Ca đã thống nhất về việc người giết được tang thi thì tinh hạch sẽ thuộc về người đó.

Tuy nhiên, con tang thi vừa rồi được mọi người hợp lực giết chết nên không biết viên này được tính là của ai. Cuối cùng đành phải đưa cho Cố Ninh, để khi nào về sẽ chia lại sau.

Cố Ninh giao lại cho Hướng Hứa để cô bé giữ.

Sau đó, mọi người tiếp tục tiến về phía trước, tránh được một nhóm hơn một trăm con tang thi, trực tiếp đối mặt với hai mươi con tang thi khác. May là tất cả đều là tang thi bình thường, dáng đi lảo đảo, cứng nhắc nên không khó để giải quyết.

Cố Ninh nắm lấy tóc của một con tang thi nữ, sau đó kéo mạnh một cách thô bạo. Cô trực tiếp lôi nó trên mặt đất, tay trái nắm lấy con dao đâm chính xác vào hốc mắt của nó. Ngay lập tức cô lăn một vòng, khuỵu gối vung một dao chặt đứt chân của một con tang thi khác, nó gào lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Cố Ninh nhanh tay dùng dao chặt vào đầu nó, sau đó lại đứng dậy lao về phia một con khác.

Một con tang thi gầy gò cũng đang hướng về phía cô.

Cố Ninh không có chút mánh khóe nào, trực tiếp đâm thẳng một dao vào nó. Nhưng con tang thi thi kia lại thực sự duỗi tay ra nắm lấy con dao, dù cô có kéo mạnh đến thế nào, nó cũng không hề di chuyển! Trong lòng cô hơi kinh hãi, cô thấy con tang thi này di chuyển chậm chạp nên tưởng nó chỉ là một con tang thi bình thường, nhưng không ngờ nó lại khỏe như vậy. Tuy nhiên sức lực của cô cũng không nhỏ, dùng hết sức liền trực tiếp rút con dao ra khỏi lòng bàn tay con tang thi. Lòng bàn tay nó bị xẻ làm đôi, máu thịt lẫn lộn nhưng vẫn vô tri như trước, theo bản năng cắn về phía cô.

Cố Ninh cũng không hoảng loạn, biểu cảm bình tĩnh không có một gợn sóng, chỉ nắm chặt dao trong tay chém như bổ củi về con tang thi kia! Lúc này cô dùng hết sức và không cho nó cơ hội phản công mà cứ thế chém thẳng vào đỉnh đầu của nó. Cô cảm nhận rõ đầu của con tang thi này cứng hơn rất nhiều, so với những con khác, chúng cũng cứng, nhưng chỉ cứng hơn bình thường một chút mà thôi. Con dao trong tay cô sau nhiều lần giết tang thi đã không còn sắt bén nữa, thậm chí có chỗ còn bị cong lại, nhưng dưới lực chém của cô, nó không hề có bất kỳ sự trở ngại nào, bổ đôi đầu con tang thi kia ra làm hai.

Viên tinh hạch màu xanh lam trực tiếp lăn xuống đất.

Cố Ninh nhặt lên, cất vào túi.

Sau đó tiếp tục đi về phía một con tang thi khác.

Hướng Dật rút con dao vừa cắm vào hốc mắt của một con tang thi, nhưng không khỏi có chút im lặng khi nhìn thấy một màn kia của Cố Ninh.

Những con tang thi khó giải quyết đã được Cố Ninh xử lý nên những đám tang thi bình thường còn lại nhanh chóng được mọi người giải quyết một cách dễ dàng. Mà Trương Tiêu Bạch biểu hiện cũng rất tốt, cậu ta nhìn có vẻ trắng trẻo, dù cầm dao trong tay thoạt nhìn vô cùng thư sinh, nhưng nếu không tính Cố Ninh thì cậu ta chính là người giết tang thi nhanh nhất, chưa kể Cố Ninh còn biết tài thiện xạ của cậu ta cũng thuộc hàng giỏi nhất của Tam Ca.

Ngược lại, Hoàng Mộng Dao có vẻ vô cùng vất vả, tuy rằng cô nàng đã từng giết qua tang thi nhưng không khỏi cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy những con quái vật hình người này một lần nữa. Bàn tay vì dùng quá sức mà trở nên trắng bệch, khuôn mặt cô cũng trắng như tờ giấy, cô luôn cho rằng, chỉ cần mình giết tang thi thì mình có thể chiến thắng được nỗi sợ này nhưng chiến thắng một nỗi sợ dễ dàng đến thế sao? Nghĩ đến đây, cô liền nhìn sang phía Cố Ninh, cô ấy đang đá một con tang thi xuống đất, sau đó không do dự mà đâm mạnh vào đầu của nó, tiếp theo thì rút dao ra, xông thẳng vào mục tiêu tiếp theo.

Đột nhiên nhận ra ánh mắt của Hoàng Mộng Dao nên Cố Ninh liếc mắt nhìn về phía này. Ánh mắt của Hoàng Mộng Dao khẽ run lên, cô sợ hãi nhìn vào mắt Cố Ninh, cô nhìn mình sẽ thấy sự thất vọng hay trách móc ở đó. Nhưng không, không có gì hết, ánh mắt đó chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô, không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, không có thất vọng, không có trách móc, thậm chí là không có gì. Chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi quay đi, cũng không nhìn lại đây nữa.

Chỉ với một các liếc mắt này đã khiến Hoàng Mộng Dao tỉnh ngộ. Dù cô có cố gắng chăm sóc cho ba mẹ Cố Ninh tốt đến mức nào, cũng không làm cho Cố Ninh có thêm chút hảo cảm nào. Lúc này cô đã rõ, nếu hôm nay cô không làm tốt, thì chỉ sợ khi trở về, cô sẽ phải dọn ra khỏi ký túc xá…

Nghĩ đến khả năng này, Hoàng Mộng Dao lập tức cảm thấy cả người rét lạnh, sau đó gian nan bước về phía trước, hướng tới con tang thi gần cô nhất.

Liên tục chiến đấu hai trận mà không gặp nguy hiểm mà đã kết thúc, còn thu hoạch được hai viên tinh hạch có màu nên tình hình có vẻ thuận lợi. Nếu duy trì được tốc độ này, không cần đến 4 giờ 30 phút họ đã có thể quay trở về. Nghĩ đến đây, thần kinh căng thẳng của mọi người cũng dần được thả lỏng.

Nhưng Cố Ninh thì không như vậy.

Nghỉ ngơi một lúc, mọi người lại tiếp tục lên đường.

Trong lúc mọi người đang trầm mặc đi, bộ đàm đột ngột vang lên âm thanh, một giọng nói nhanh chóng truyền tới. Chủ nhân giọng nói dường như vừa chạy vừa nói: “Cố Ninh! Chúng tôi vừa đụng phải một con tang thi đen.”

Bên kia chỉ nói ngắn ngủi một câu rồi lập tức im bặt.

Trương Tiêu Bạch sắc mặt trắng bệch nói: “Là La Long…”

Câu nói kia của La Long, không cần nói nhiều mọi người đều đã hiểu.

Ngay sau đó, Cố Ninh mơ hồ nghe được tiếng súng từ xa truyền tới.

Một hàng mười ba người sắc mặt lập tức thay đối.

Nếu không phải trường hợp khẩn cấp thì không được nổ súng, đây chính là chỉ đạo của Tam Ca. Vậy nên có thể biết được, tình hình bây giờ nguy cấp đến mức nào.

Trương Tiêu Bạch hét vào bộ đàm: “La Long! Mấy người đang ở đâu? Có cần chi viện không?”

Tuy nhiên bên kia bộ đàm không hề có tiếng đáp lại.

Sắc mặt của mấy người lính lập tức trắng bệch.

Trương Tiêu Bạch nắm chặt bộ đàm một hồi, chỉ cảm thấy cả người bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi liền nhịn không được nhìn về phía Cố Ninh, mấy người lính còn lại cũng nhìn sang cô. Nhưng hiện tại bọn họ không biết tình huống bên đấy như thế nào, cũng không biết chi viện làm sao, chỉ khẳng định rằng bên đó đang vô cùng nguy hiểm. bọn họ thực sự không biết nên nói như thế nào với Cố Ninh… chưa kịp nói liền nghe thấy cô nói: “Đi thôi.”

Nhóm binh lính cùng mấy người Trình Minh đều cảm thấy vô cùng sửng sốt, nhìn về phía Cố Ninh, không biết nên đi về hướng nào.

“Hiện tại còn chưa đến 4 giờ 30 phút, chúng ta đi tìm bọn họ.” Cố Ninh nói xong câu đó liền dẫn đầu, vừa đi vừa chạy.

Mấy người Trình Minh đều có chút sửng sốt, sau khi phản ứng lại lập tức chạy theo Cố Ninh. Mấy người lính đều kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới, Cố Ninh lại sẵn sàng đi cứu viện… trong lòng không còn gì ngoài lòng biết ơn vô cùng.

Một hàng người đều nhanh chóng chạy tới hướng có tiếng súng.

“Hướng Hứa! Trước tiên định vị vị trí của mấy người Tam Ca!” Cố Ninh vừa chạy vừa hét lên với Hướng Hứa.

“Được.” Hướng Hứa tập trung tinh thần lực tản ra khắp nơi, sau đó giống như xúc tua nhanh chóng tràn tới nơi vang lên tiếng súng.

Tuy nhiên quá trình cứu viện của bọn họ không hề suôn sẻ.

Nửa đường liền gặp phải một tang thi triều quy mô nhỏ.

Cố Ninh lo lắng cho an toàn của đám người Tam Ca nên xuống tay không hề lưu tình, lập tức lấy súng ở bên hông, vừa chạy vừa bắn vào tang thi chạy tới. Kỹ năng bắn súng của Cố Ninh vô cùng chuẩn xác, trực tiếp bắn thẳng vào đầu tang thi! Trước khi con tang thi đó ngã xuống, cô đã nhanh chóng lao lên phía trước tay kia liền đem dao chém tới thắt lưng và bụng con tang thi bên cạnh. Ngay sau đó đạp lên xác tang thi, cả người bay lên, đá mạnh vào ngực một con khác, mạnh mẽ đá nó bay ra ngoài, lập tức va vào những con tang thi đang chạy tới phía sau. Trương Tiêu Bạch bị một màn đá chân của Cố Ninh làm cho cả kinh không nói được một lời, nhưng cũng không ngây người quá lâu mà nhanh chóng phản ứng lại, dùng dao giải quyết những con tang thi đang cố tiếp cận Cố Ninh từ phía sau.

Cổ đạo trưởng cuối cùng cũng tìm ra được phương pháp chiến đấu phù hợp với mình, vũ khí ông sử dụng là rìu. Ông sẽ thừa dịp Hướng Dật hấp dẫn tang thi, sau đó trực tiếp dùng rìu chém chúng.

Hướng Dật bất mãn nói: “Thần Côn! Sao ông lại cướp của tôi! Này tính là của ông hay của tôi?”

Đối với sự vô lễ của Hướng Dật, cổ đạo trưởng một chút tức giận cũng không có, rút rìu từ con tang thi đó ra, hắc hắc cười nói: “Năm năm, chúng ta chia đôi! Cậu không thấy chúng ta làm việc với nhau rất vui vẻ sao?”

Hướng Dật hừ một tiếng, nhưng cũng không phản bác.

Bọn họ lấy Hướng Hứa làm trung tâm nên chủ yếu là phòng thủ. Thỉnh thoảng Cố Ninh vẫn cố tình thả vài con tang thi qua đây để bọn họ đối phó, nhưng thật ra cũng giảm bớt không ít áp lực cho bọn họ.

Con tang thi cuối cùng bị Cố Ninh chạt đứt đầu, phịch một cái liền ngã xuống đất, xung quang lại một lần nữa trở nên yên tĩnh. Lúc bấy giờ bọn họ mới phát hiện, không biết từ khi nào mà tiếng súng mơ hồ truyền lại từ đằng xa đã ngừng lại…