Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 36




Khi Cố Ninh nhận thấy có thứ gì đó đang hướng về mình thì lập tức trong lòng cảm thấy bất ổn, cả người dựng hết tóc gáy.

Đó là một con tang thi chó mày đen tuyền. Nó không giống con tang thi chó săn lần trước mà chỉ là một con chó bình thường. Nó có một lỗ lớn ở bụng, khiến cho dạ dày, ruột già, ruột non rơi xuống, kéo lê dưới mặt đất, tạo thành một cái nút màu xám khổng lồ. Nó lại dường như không hề biết điều đó, từ trong bóng tối lao ra như một tia chớp, nếu không phải nhờ vào giác quan nhạy bén cùng phản ứng nhanh nhạy, e rằng cô đã bị nó cắn cho một phát!

Cố Ninh không rảnh để nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra ngoài cổng trường, bây giờ cô chỉ hết sức chăm chú nhìn con tang thi chó kia, nó không cho cô có cơ hội lấy súng ở sau lưng, may mà trong tay cô còn có dao.

Không chờ Cố Ninh có cơ hội, con tang thi kia liền lao đến cô một lần nữa! Tốc độ của nó cực nhanh, nơi đây không gian khá hẹp khiến nó trở nên có lợi thế hơn. Hơn nữa trừ khi bắn thẳng vào đầu hoặc chặt đứt đầu, bằng không tấn công vào các bộ phận khác căn bản đều không có tác dụng. Cô như bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể miễn cưỡng né tránh, căn bản không hề có cơ hội để phản kích.

May mà trong phòng còn có bàn ghế ngăn lại, con tang thi này lại không có trí thông minh, chỉ có bản năng thèm khát con mồi nên cô dựa vào những chướng ngại vật này khiến cho trong thời gian ngắn cả hai đều không làm được gì nhau.

Nếu con tang thi kia mà có trí lực, chỉ sợ lúc này đã bị Cố Ninh tránh né mà tức giận.

Nhưng Cố Ninh lúc này cũng không hề kiên nhẫn, cô còn đang lo lắng phía cổng trường trước mắt, tiếng súng dày đặc cùng tiếng hét chói tai không ngừng vang lên.

Ba mẹ cô còn đang ở khu ký túc xá, nếu cổng chính bị phá hủy… Cố Ninh không dám nghĩ tiếp.

Thu lại suy nghĩ, nhìn con chó tang thi kia đang nhảy qua bàn lao về phía mình, Cố Ninh không định né tránh mà chờ con tang thi kia nhảy lên liền lập tức đạp mạnh lên cái bàn bên cạnh, bay trúng vào bụng nó! Cố Ninh một kích đắc thủ, cũng không kịp vui mừng, lại nhấc chân lên, tiếp tục đá thêm một cái bàn nữa vào người con tang thi!

Cái đá này của cô dùng toàn lực nên con tnag thi kia bị đạp mạnh vào tường, nó còn đang định giãy giụa thoát ra thì Cố Ninh lập tức nhảy lên, lấy người mình ép xuống không cho nó nhúc nhích. Cô không do dự lấy dao đâm thẳng vào đầu con tang thi, cô còn nhớ rõ Tam Ca từng bảo, con tang thi chó săn trước kia dù bị bắn vào đầu vẫn không hề hấn gì nên cô cũng không dám thiếu cảnh giác, trực tiếp đem đầu con tang thi kia bổ làm đôi.

Nữa thân dưới của nó liền theo khe hở của bàn rơi xuống đất, không hề nhúc nhích.

Còn cái đầu thì lăn trên bàn.

Cố Ninh lập tức dung dao chém đầu con tang thi chó kia ra làm hai sau đó dùng mũi dao kiểm tra đầu nó, nửa này không có… lại tìm ở nửa bên kia, rốt cuộc mũi dao chạm vào một vật cứng nhỏ. Cô không nhịn được vui mừng, mũi dao liền hiện rõ hình dáng của viên ngọc giữa đám thịt hôi thối của con chó kia. Đó là một vineen ngọc màu trắng tinh. Cố Ninh cũng không quan tâm đến việc bị bẩn, lập tức nhặt viên ngọc còn dính đầy máu ấy lau sạch, lộ ra màu trắng thuần khiết và hoàn mỹ ban đầu. Nhưng có cũng không có thời gian thưởng thức kỹ, chỉ đem nó cất vào túi. Sau đó liền cầm súng chạy ra ngoài.

Ngay khi cô vừa chạy ra thì chạm mặt với một con tang thi nữ đang lao tới. Đạn trong súng chỉ có hữu hạn nên cô không muốn dùng, trực tiếp dùng đầu súng đâm thẳng! Vừa rút súng ra cô liền nhanh chóng tút dao bên hông cắm vào đầu con tnag thi. Động tác rút dao này khi nào rảnh cô đều luyện tập nên vô cùng thuần thục, mà bây giờ sức lực của cô vô cùng lớn, nếu đổi lại là một cô gái bình thường, sợ rằng một dao này cắm vào đầu tang thi, dùng cả hai tay cũng không thể làm được.

Mà cô chỉ cần làm ba động tá: rút dao, giơ tay, đâm xuống đã có thể giết chết tang thi, khiến nó không thể động đậy được nữa. Tất cả điều này điều nhờ sức mạnh phi thường cùng với vô số lần vào sinh ra tử luyện tập của cô mà thành.

Cố Ninh lúc này mới có thời gian quan sát tình hình bên ngoài. Ngay khi cô nhận thức được tình hình thì lập tức chạy vào phòng khóa cửa lại, sau đó, mở hé cửa quan sát.

Cổng trường hiện giờ chật kín tang thi, những con tang thi ở trong cùng đang dùng hết sức với tay thò qua cánh cổng sắt, từ trong cổ họng phát ra những âm thanh hưng phấn, phải có đến hai, ba trăm con đang liều mạng chui vào.

Đổi diện cồng trường là một con đường rộng rãi, xung quanh có không ít con tang thi đang không ngừng tiến về phái này. Có thể là do máu của con tang thi chó kia đã át hết mùi của cô nên dù Cố Ninh mở cửa, lại có rất nhiều tang thi tiến lại đây nhưng không có con nào phát hiện ra nơi đây có một người sống.

Tiếng súng liên tiếp vang lên, từng hành tang thi bị bắn ngã xuống đất, nhưng ngay sau đó lại thêm hàng chục con tang thi khác tiếp tục tiến lên.

Nếu chỉ là một con tang thi thì không đủ làm mọi người quá sợ hãi, nhưng đây là một đám tang thi, mấy chục con tang thi động tác nhanh nhẹn cố hắng trèo qua cổng sắt khiến cho ai nấy đều khiếp sợ.

Cổng sắt càng ngày càng có nhiều tang thi bao vây.

Ổ khóa lớn treo trên cổng sắt lắc lư, như có thể gẫy bất cứ lúc nào.

Hầu hết các phát súng đều nhắm vào những con tang thi đang cố trèo qua cổng sắt.

Nhưng bởi vì trước mạt thế mọi người không có cơ hội để sử dụng súng nên đa phần kỹ năng bắn súng đều không quá tốt. Thường thì vài phát súng bắn ra, nếu không trượt thì cũng chỉ bắn vào những bộ phận không quan trọng của tang thi. Mà trên cơ bản thì những người có thể bắn trúng những con tang thi di chuyển nhanh nhẹn đó trong ba phát súng đều là binh lính của Tam Ca.

Cố Ninh nhìn thấy những con tang thi đang cố gắng trèo lên cánh cổng sắt, chúng vô cùng linh hoạt khác hẳn với những con tang thi trước đây cô từng đối mặt, khiến cho mọi người cảm thấy ớn lạnh cùng tuyệt vọng.

Cô nghe thấy tiếng súng vang lên không ngừng, nhưng phải qua vài phát súng htif những con tang thi đang leo lên cổng sắt đó mới bị bắn chết, thậm chí có những con đã leo lên đến đỉnh rồi mới bị bắn hạ! Cô trong lòng run sợ, nếu một con tang thi lọt được vào đây thì những người bên trong tay không tấc sắt cũng như khả năng phòng vệ, bao gồm cả ba mẹ cô đều sẽ gặp nguy hiểm.

Tin tốt duy nhất là tường xung quanh trường đã được xây lên đủ cao, mặc dù có những con tang thi cố gắng leo qua nhưng đều vô ích.

Tiệm cơm nhỏ nhỏ này có tất cả ba tầng, tầng một được làm thàng tiệm cơm, hai tầng trên là khu nhà ở. Cố Ninh không chần chừ, vác súng vòng ra cửa sau tìm cầu thang rồi chạy lên tầng trên.

Liên tục có những con tang thi nhanh nhẹn leo được lên, gần như đã bao trùm lên toàn bộ cửa sắt, cảm giác dày đặc này khiến cho mọi người đều sởn tóc gáy. Hơn nữa, còn có rất nhiều con đã bò lên trên cao rồi mới bị bắn gục.

Ngoài ra còn có một số con tang thi đang đánh vào cánh cổng phụ nhỏ, cánh cửa phụ không đủ vững chắc để chịu được những va chạm lớn nên Bạch Lang lập tức kêu hơn chục người đến dùng thân chặn cửa. Sau đó sắc mặt thập phần khó coi nhìn kẻ đầu sỏ dẫn đàn tang thi tới.

Đó chính nhóm hơn mười người dùng một lượng lớn vật tư để đổi lấy chỗ ngủ trong ký túc xá đêm hôm qua.

Nửa giờ trước, bọn họ từ bên ngoài vội vàng chạy vào điểm tập kết, không quá mười phút sau, tang thi liền chặn kín cổng trường.

Lúc này bọn họ đã bị Bạch Lang cho người bao vây.

Ân Tang đứng chung một chỗ với người đàn ông đeo kính, mặc áo sơ mi, ánh mắt như có viên đạn, nếu có thể biến viên đạn đó thành thực thể, chỉ sợ đám người đó đã chết từ lâu rồi.

“Nếu có Cố Ninh cùng Tam Ca ở đây thì tốt rồi.” Trình Minh cau mày nhìn cổng trường đã bị tang thi bao vây, nói.

Trình Minh cùng cổ đạo trưởng chạy ra xem tình hình còn Tạ Hồng Vũ cùng Hoàng Mộng Dao ở lại ký túc xá chăm sóc ba mẹ Cố.

Lúc này hầu như mọi người đều ở trong nhà, nghe tháy tiếng súng vang lên bên ngoài thì đều khẩn trương chờ đợi. Chờ đợi chiến thắng hoặc bị tang thi xông tới xâu xé.

Nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ người tò mò đi ra ngoài xem xét tình hình.

Cố Ninh nhanh chóng chạy lên tầng cao nhất, nơi đây cách cổng trường tầm 300 mét. Cô tìm được điểm đứng thì lập tức chĩa súng về đám tang thi đang cố gắng trèo lên cổng sắt. Sau đó bóp cò…

Bằng!

Một viên đạn chuẩn xác bắn xuyên qua đầu một con tang thi.

Cố Ninh bên này có tiếng súng vang lên, tuy rằng âm thanh to nhưng vì bên kia tiếng súng dầy đặc nên không ai chú ý đến bên này. Ngay cả những con tang thi có thính giác nhạy bén cũng không bị thu hút mà vẫn như cũ hướng tới phía cổng trường.

Cố Ninh tiếp tục nhắm bắn mục tiêu tiếp theo.

Bình quân cứ năm giây cô lại bắn ra một phát súng.

Mười phát bắn thì có ít nhất tám phát bắn trúng mục tiêu.

Nhóm người bắn súng bên trong cổng có chút khó hiểu, làm thế nào mà tự nhiên tỷ lệ bắn trúng tang thi của bọn họ lại cao lên nhiều như vậy. Tang thi từ trên cổng sắt rơi xuống giữa đám tang thi trong đàn khiến bọn chúng ngã liên tục. Nhưng đmas tang thi này nhưu vô tận, giết một đám lại xuất hiện một đám khác.

Nhưng cánh cổng sắt vừa rồi còn có đầy tang thi đang bò lên bây giờ lại được quét sạch trong phút chốc khiến mọi người lập tức chú ý.

Người đàn ông đeo kính, mặc áo sơ mi liền nhận ra một con tang thi bị ngã xuống đất nhưng trên mặt không hề có một lỗ đạn nào, mà là bị bắn ở phía sau.

Anh ta nhanh chóng quan sát xung quang, nhìn thấy chếch nơi đây có một toà nhà ba tầng thì trầm giọng nói: “Tòa nhà đối diện có người.”

Đứng bên cạnh anh ta là Ân Tang, cô ta liền ngẩng đầu nhìn theo nơi anh ta chỉ, quả nhiên nhìn thấy một cô gái đang cầm súng, kinh ngạc nói: “Là cô ấy?!”

Mái tóc vàng của Cố Ninh thực sự quá nổi bật, rất khó dể không nhận ra cô.

Cô không biết mình đã bị phát hiện, mà cũng không hề quan tâm, chỉ tập trung nhắm bắn, sau đó bóp cò, viên đạn bay ra liền xuyên qua đầu một con tang thi khác.

Càng ngày càng có nhiều người nhận ra cô.

“Cổ đạo trưởng! Ông xem! Cố Ninh kìa!”Trình Minh kích động chỉ vào toàn nhà ba tầng phía đối diện.

Cổ đạo trường híp mặt lại liền nhìn thấy mái tóc màu vàng nổi bật trong gió, lập tức xác nhận là Cố Ninh.

Ở điểm tập kết này, tên tuổi của Cố Ninh không được nhiều người biết đến, nhưng mái tóc màu vàng đặc trưng của cô thì không ai là không biết.

Tức khắc gây ra một trận kinh hô.

Bạch Lang nhìn thoáng qua nóc nhà phía đối diện, sau khi bắn chết một con tang thì quay sang nói với đám người Bùi Kính: “Tí nữa mở cửa rồi tống những người này ra ngoài!”

Nhan Ngọc vẫn luôn đứng cạnh Bùi Kính nhịn không được tức giận quát: “Không bằng anh chết trước đi!” Cô ta vừa quát ra câu này thì cũng đồng thời giơ tay hướng về phía Bạch Lang.

Bùi Kính bên cạnh không kịp ngăn cản, biến sắc quát: “Nhan Ngọc!”

Ngay thời điểm cô ta giơ tay ra, một quả cầu lửa to bằng quả bóng bỗng nhiên xuất hiện trong không khí! Ngọn lửa rực cháy, trong nháy mắt khi quả cầu xuất hiện, nhiệt độ xung quanh liền tăng lên vài độ! Vốn dĩ tiếng quát của Nhan Ngọc đã hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người, bây giờ lại còn xuất hiện một quả cầu lửa nên càng làm cho mọi người khiếp sợ! Theo động tác của cô ta, quả cầu lửa kia lập tức bay ra ngoài, hướng thẳng về phía Bạch Lang đang đứng.

Ánh mắt mọi người đều hướng về đây, mà quả cầu lửa kia theo động tác của cô ta bay qua với tốc độ cực nhanh, khiến cho mọi người cảm thán một trận!

Cố Ninh đứng trên nóc nhà ba tầng đối diện nên có thể thấy hết được tình hình phía bên kia. Cô nhìn thấy rõ ràng cô gái kia có thể tạo ra một quả cầu lửa giữa không trung, sau đó ném ra ngoài. Toàn bộ sự việc khiến cô khiếp sợ, quên cả việc bắn súng!

Quả cầu kia bay đi với tốc độ vô cùng nhanh, chớp mắt đã tới gần Bạch Lang.

“Bạch Lang! Cẩn thận!” Ân Tang cùng với người đàn ông mặc đồng thời kêu lên.

Cố Ninh cũng không nhịn được cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Bạch Lang nhìn chằm chằm quả cầu lửa đang bay tới, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt không có chút hoảng sợ nào, cũng không hề có ý định né tránh. Anh ta giơ tay nhắm bắn về phía quả cầu kia, ‘bằng, bằng, bằng’! Vài tiếng súng vang lên. Quả cầu kia nhìn có vẻ đáng sợ nhưng khi bị súng bắn vào liền chia năm sẻ bảy, lập tức tan ra trong không khí.

Bạch Lang đi về phía trước, họng súng nhắm về phía Nhan Ngọc. Anh ta thậm chí còn mang theo chút ý cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng lạnh lẽo: “Tiếc quá, cô lại là người phải chết trước mất rồi.”

Ngay lập tức có vô số họng súng hướng về Nhan Ngọc cùng nhóm của cô ta, vừa rồi bọn họ còn đang vui vẻ xem kịch hay, lúc này thì lại đều sợ hãi ra mặt. Chỉ có mấy binh lính của Tam Ca vẫn đang tiếp tục bắn tang thi ngoài cổng.

Tình thế chuyển biến bất ngờ!

Nhan Ngọc bị nhiều họng súng như vậy hướng vào mình liền sợ hãi. Cô ta không thể nghĩ rằng quả cầu lửa của cô ta có thể bị một khẩu súng bắn nát! Mà dưới nhiều họng súng như vậy, cô ta cũng không dám bắn ra quả cầu thứ hai.

“Từ từ! Đừng nổ súng!” Lúc này Bùi Kính đột nhiên lên tiếng, đồng thời giơ hai tay làm động tác đầu hàng.

Anh ta nhìn chằm chằm Bạch Lang, nói: “Chỉ cần không giết cô ấy, tôi sẽ nói cho mấy người bí mật về quả cầu lửa!”

“Được, đề nghị rất hay.” Bạch Lang gật gật đầu, nhưng súng trong tay vẫn không hề buông xuống: “Nhưng đợi đến khi kẻ chướng mặt này chết rồi hãng nói.” Sau đó anh ta định bóp cò.

“Bạch Lang.” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đè bàn tay cầm súng của Bạch Lang xuống, đẩy mắt kính liếc Nhan Ngọc một cái rồi nói: “Giữ cô ta lại để đối phó với đám tang thi cũng được.”

Bạch Lang nhìn đám tang thi chật cứng ngoài cổng sắt, đôi mắt khẽ nhíu lại.

Bùi Kính thấy thế liền lập tức nói: “Chúng tôi có thể giúp anh xử lý đám tang thi bên ngoài.”

Đôi mắt Bạch Lang hơi nhếch lên, trong ánh mắt hiện lên sự châm chọc: “Giúp tôi?”

Bùi Kính nghĩ dù gì thì tang thi cũng là do bọn họ kéo đến, đành phải lựa lời: “Tóm lại đám tang thi này chúng tôi sẽ giải quyết, ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ nói cho anh những gì anh muốn biết.”

Bạch Lang cuối cùng cũng nở một nụ cười mãn nguyện, nói với những binh lính vân còn đang tiếp tục bắn tang thi: “Có nghe thấy không? Tang thi giao cho bọn họ, tiết kiệm cho Tam Ca các người ít đạn.”

Những binh lính đó nghe xong lập tức dừng bắn.

Cố Ninh tuy rằng thính giác vô cùng nhạy bén nhưng do nơi này quá xa nên cô không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ nghe thấy tiếng súng đã dừng lại. Đang thắc mắc trong lòng thì cô thấy Nhan Ngọc không tình nguyện đi đến phái trước, giơ tay ra, trong nháy mắt liền tọa ra hai quả cầu lửa, ném về phía cổng sắt.

Theo hướng cô ta ném, quả cầu lửa vẽ ra một đường cong rồi đáo thẳng xuống đám tang thi đang cố gắng tiến vào trong.

Vừa chạm vào đám tang thi thì quả cầu lửa nổ tung, đốt cháy quần áo trên người chúng.

Nhan Ngọc liên tiếp bắn ra khoảng hai mươi quả cầu lửa, ném vào các vị trí khác nhau, sắc mặt cô ta tái nhợt, như mất hết sức lực, cuối cùng không thể bắn thêm được quả cầu nào nữa.

Nhưng hai mươi quả cầu này cũng đủ rồi.

Chưa đến ba phút sau, đám chay lan rộng ra, kèm theo đó là mùi cháy khét cùng hư thối của những con tang thi kia. Bên ngoài cánh cổng sắt là ánh lửa cùng tiếng gào thét của tang thi.

Cố ninh đặt khẩu súng đang cầm trên tay xuống, nhìn đám tang thi gào thét trong làn lửa bốc khói dày đẵ, nhất thời không biết phải làm sao.