Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 34




Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại liền quay trở lại ký túc xá, đem toàn bộ vật tư nhét vào ba lô, đối với mọi người chỉ nói là mình muốn ra ngoài tìm vật tư cho mùa đông này, cũng uyển chuyển từ chối ý định đi cùng của người khác. Sau đó cầm theo mấy chục vòng cổ bằng vàng được giấu trong ba lô đi.

“Thật không hiểu Cố Ninh, suốt ngày thần thần bí bí. Mấy người nói xem tại sao cô ta lại to gan như vậy chứ? Một mình dám chạy loạn bên ngoài.” Cổ đạo trưởng đứng trên ban công nhìn bóng dáng dần đi xa của Cố Ninh, lẩm bẩm.

“Đại khái là cho chúng ta đi cùng chính là đang kéo chân chị ấy.” Hoàng Mộng Dao đi qua, ném lại câu đấy rồi vào phòng của ba mẹ Cố.

Cổ đạo trưởng tức giận nhìn theo bóng Hoàng Mộng Dao, nói: “Ai? Tiểu Hoàng, ngươi nói chuyện khó nghe khê. Chúng ta sao có thể kéo chân Cố Ninh được? Các ngươi nói xem, chúng ta kéo chân cô ta sao?”

Trình Minh: “…”

Tạ Hồng Vũ: “…”

Cố Ninh trở lại không gian cũng không lập tức trở lại thế giới bên kia mà đi đến trước bờ biển màu xanh lục.

Như Hướng Hứa nói, bên trong cơ thể cô bé có một cái hồ màu trắng, cũng là do viên ngọc kia gây ra sao?

Cô ngồi xổm xuống, tháo miếng gạt trên tay ra. Sáng nay cô mới phát hiện ra vết thương trên tay cô đã hoàn toàn khép lại, ngay cả chỉ trên tay cũng đã tiêu gần hết. Cô đưa tay vào làn nước, cảm thấy một trận mát lạnh lan tỏa trong cơ thể, từng giọt nước len qua từng kẽ tay, trong suốt như ngọc thạch, so với viên ngọc màu xanh lục kia thì trong hơn nhiều.

Cô nhìn ra xa, núi non xanh biếc, trùng trùng điệp điệp, bên trong còn có thác nước chọc trời. Cô rất muốn qua đó xem thử. 

Ý nghĩ này vừa mới này lên trong đầu cô thì lập tức không gian trở nên vặn vẹo, sau đó cô liền biến mất.

Thoáng chốc bên tai Cố Ninh chỉ có tiếng gió phần phật, trong giây lát, tiếng gió bên tai biến mất, thay vào đó là tiếng thác chảy. Cô đứng trên vách đá, có vài giọt nước bắn lên người, nhìn hồ nước trước mặt mình thì không thể tưởng tượng được, bên tai còn vang lên tiếng thác nước.

Cô đã phát hiện một sự thật, ở không gian này, cô có thể tùy ý di chuyển.

Cố Ninh hít sâu một hơi, ngước mắt liếc nhìn đỉnh núi phía xa, thoáng suy nghĩ, không gian lại biến dạng, tiếng nước ầm ầm bên tai biến mất. Cô mở mắt ra, liền thấy mình đang đứng trên ngọn cây cao nhất đỉnh núi, cành cây cách mặt đất khoảng 30, 40 mét. Cố Ninh có chút sợ hãi, vội vàng ôm lấy thân cây bên cạnh mới ổn định lại, lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được. Gió thổi qua làm rối tung mái tóc ngắn màu vàng óng của cô. Những chiếc lá đung đưa theo gió, tạo ra âm thanh xào xạc. Cố Ninh đứng trên cây nhìn xuống, mọi thứ đều ở trong tầm mắt, lúc này, biển xanh tựa như một viên ngọc bích khổng lồ gắn vào núi non tươi tốt trong mắt cô, lung linh tỏa ra ánh sáng chói mắt, đẹp đến nao lòng. 

Đây là lần đầu trong trong đời, cô nhìn thấy khung cảnh đẹp đến như vậy. Bên tai là tiếng gió thì thầm khiến tâm trạng cô cũng trở nên thông suốt hơn.

Bóng dáng Cố Ninh thoắt ẩn thoắt hiện giữa những ngọn núi, chỉ trong một khắc, liền xuất hiện ở một chỗ khác. Cố Ninh cảm thấy gió vù vù lướt qua bên tai, cô chưa trải qua cảm giác này bao giờ, tự do và vô cùng thoải mái, thật tuyệt. Đây là thế giới chỉ thuộc về riêng cô.

Tuy nhiên, sau khi vui vẻ một hồi, Cố Ninh cũng nhớ ra mình còn có một nhiệm vụ quan trọng đang chờ mình giải quyết.

Trở lại thế giới bên kia, bây giờ là 8 giờ 30 phút sáng, ba Cố đã đến trường dạy. Ăn sáng xong, việc đầu tiên Cố Ninh làm chính là gọi điện cho Phương Pháp.

Mà ở trong sở cảnh sát, Phương Pháp chán nản nằm trên mặt bàn, thỉnh thoảng lại nhìn màn hình điện thoại trong tay, có chút nôn nóng.

Lão Lý cầm cốc nước đi qua, liếc anh ta một cái rồi nói: “Đang chờ điện thoại của ai à?”

Phương Pháp lập tức nói: “Chờ điện thoại? Cháu đâu có chờ ai.”

Lão Lý tò mò hỏi: “Bạn gái sao?”

“Chú nói linh tinh gì vậy!”

Ngay sau khi Phương Pháp nói thì điện thoại trên bàn rung lên bần bật.

Phương Pháp không chút do dự cầm lấy điện thoại, cũng không thèm để ý đến ai gọi, lập tức nói: “Cố Ninh?”

Cố Ninh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Phương Pháp gọi tên mình thì hơi sửng sốt, sau đó nói: “Sao anh biết là tôi?”

Giọng nói lạnh lẽo đặc trưng của Cố Ninh từ điện thoại truyền đến anh, khiến anh lắp bắp nói: “À… Anh thấy số lạ nên đoán chắc chỉ có em gọi.”

“À.” Cố Ninh dừng một chút nói: “Anh đang vội sao?”

Phương Pháp liếc thấy khuôn mặt như cười như không của lão Lý, ho khan mấy tiếng, nói: “Khụ, không sao. Có chuyện gì hả?”

“Ừ, có chút việc cần nhờ anh, tiện thể trả tiền luôn.”

Phương Pháp liếc liếc lão Lý đang hóng hớt bên cạnh, nói: “Được, có chuyện gì?”

“Không tiện nói qua điện thoại.”, Cố Ninh nói: “Tôi đi tới sở cảnh sát của anh có tiện không?”

Phương Pháp lại liếc lão Lý một cái, nói: “Không sao, em cứ đến đi.”

“Được, chờ tôi một lát.” Cố Ninh nói xong liền dập máy.

Phương Pháp buông máy, lườm lão Lý: “Lão Lý, sao chú tự nhiên trở nên hóng hớt vậy?”

“Cố Ninh… có phải cô gái chúng ta tìm thấy ở trên phố đưa về sao? Có chuyện gì? Hôm qua cậu đến nhà thăm cô ấy liền nảy sinh tình cảm?” Lão Lý nói đù.

Phương Pháp nói: “Chú nói linh tinh gì vậy, cô ấy đến trả tiền cháu.”

Bên kia, Cố Ninh vừa dập máy liền thấy ánh mắt lấp lánh ánh sao của mẹ Cố.

“Là điện thoại của Tiểu Phương sao?” Mẹ Cố tò mò hỏi.

Cố Ninh bình tĩnh nói: “Vâng, con tìm anh ta có chút việc.”

“Đúng rồi, hôm nay con đi phỏng vấn, chắc sẽ không ăn trưa ở nhà. Mẹ không phải chờ con đâu.”

“Con định mặc đồ này đi ra ngoài á?” Mẹ Cố nhìn Cố Ninh một thân là bộ đồ thể dục màu đen thì nói: “Con thay sang cái váy trắng mới mua đi.”

“Không cần đâu, cũng đâu phải đi hẹn hò.” Cố Ninh trở lại lấy ba lô đeo lên lưng, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Con mang cái túi to như vậy làm gì?” Mẹ Cố từ trong phòng đuổi theo cô. Nhưng cũng chỉ có thể thấy bóng dáng cô đã xuống cầu thang, tức khắc thở ngắn than dài nói: “Sao càng ngày càng không để ý đến hình tượng của mình vậy?”

Không bao lâu, Cố Ninh mặc một thân đồ thể dục màu đen, chân đi đôi giày thể thao, lưng đeo ba lô đứng trước sở cảnh sát.

“Em mặc gì vậy? Chuẩn bị đi leo núi sao?” Phương Pháp nhìn cô từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi.

Cố Ninh gật đầu chào mọi người trong sở cảnh sát, sau đó nói với Phương Pháp: “Có thể ra ngoài nói chuyện không?”

“Được, đi thôi.” Phương Pháp liền dẫn cô ra ngoài.

“Tôi đến chủ yếu là nhờ anh một số việc.” Cố Ninh lấy từ ba lô ra mổ cái bọc màu đen.

Phương Pháp duỗi tay nhận lấy, lập tức cảm giác tay bị trùng xuống liền hỏi: “Thứ gì vậy?” Anh vừa nói vừa mở bọc đồ, đến khi nhìn thấy mấy chục cái vòng cổ vàng liền kinh ngạc: “Đây là…” 

“Vàng.” Cố Ninh nói: “Hiện tại tôi không có tiền mặt, muốn hỏi anh xem có biết nơi nào quanh đây có thể bán thứ này để đổi sang tiền mặt không.” Không đợi Phương Pháp hỏi thêm, cô bình tĩnh nói: “Tôi đảm bảo, tôi có được chỗ vàng này hoàn toàn là hợp pháp, tuyệt đối không phải do trộm cắp mà có được. Nếu không tôi cũng sẽ không tìm đến cảnh sát để phi tang.”

Thấy Cố Ninh nói cũng đúng nên Phương Phương không còn lời để nói.

Cố Ninh nói tiếp: “Chỉ khi bán được những thứ này, tôi mới có tiền để trả cho anh.”

Phương Pháp cảm thấy như mình đang bị uy hiếp.

“Cho nên nhờ hết ở anh.” Cố Ninh thành khẩn nói.

Phương Pháp đáp: “Cho nên, em đến tìm anh chính là chuyện này?”

Cố Ninh nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nói: “Ừm… Anh có biết lữ đoàn Năm Sao không?”

Sau đó, biểu cảm trên mặt anh đã cho cô câu trả lời.

“Sao em biết đến lữ đoàn Năm Sao?” Phương Pháp kinh ngạc nhìn cô.

“Tôi có người quen trong quân đội, là chú tôi. Chú ấy nói cho tôi biết.” Cố Ninh nói.

“… Đây là bí mật quốc gia.”

“… Quên đi, coi như tôi chưa nói gì?”

“Nhưng sao em lại đột nhiên lại hỏi vấn đề này?” Phương Pháp hỏi.

“Tôi định tham gia thử.” Cố Ninh bình tĩnh nói.

“???”

“Tôi nói với ba mẹ là đi phỏng vấn làm gia sư, nhưng tôi sợ họ sẽ lo lắng cho sự an toàn của tôi nên tôi đã nói là anh đã giới thiệu cho tôi vị trí này. Vậy nên khi họ hỏi, anh có thể nói dối giúp tôi không?”

“… Khoan, em nói em muốn thử? Thử cái gì?” Phương Pháp có chút bối rối.

“Tôi muốn thử tham gia xem có thể vào lữ đoàn Năm Sao không.” Cố Ninh lặp lại lần nữa, đối với phản ứng của Phương Pháp cũng không thấy quá kỳ cục. Thực sự cô bây giờ không đặc biệt hơn những người khác, mà anh cũng không biết cô đã trải qua những gì ở mạt thế.

Phương Pháp hít sâu một hơi: “Em nói đùa gì vậy?”

Cố Ninh không định nói tiếp với anh về lữ đoàn Năm Sao nữa, nói: “Đến lúc đó sẽ biết tôi nói đùa hay không thôi. Tóm lại, hy vọng anh có thể ứng phó với ba mẹ của tôi.”

Phương Pháp nhìn sâu vào mắt Cố Ninh, sau đó có chút nản lòng nói: “Dù anh đang không biết em đang nói gì, như đang say vậy, nhưng anh lại có chút tin tưởng…”

Cố Ninh cười cười, nói: “Vậy xin anh.”

Phương Pháp nhìn cô rồi lái xe đi.

Nhìn cái bao màu đen trong tay, anh bất đắc dĩ thở dài, cô gái này, anh quen còn chưa tới một tuần, gặp mặt chưa tới ba lần. Nhưng cảm giác Cố Ninh mang lại cho anh vô cùng quen thuộc, đến mức anh không thể cự tuyệt cô.

Cô còn nói mình đang chuẩn bị tham gia lữ đoàn Năm Sao?!

Đùa sao? Năm đó anh còn ở quân đội còn bị lữ đoàn Năm Sao đó ngược cho thê thảm. Chẳng lẽ cô có sức mạnh siêu nhiên gì đó mà giấu diếm?

Hai tiếng sau cô mới tới địa chỉ mà Tam Ca cho.

Sau khi trả một đống tiền taxi, tiền trong người cô không còn bao nhiêu. Nhưng đây là khoản chi khó tránh khỏi.

Thế giới kia mỗi ngày đều biến hóa, cô cần nhanh chóng khiến cho bản thân mình càng ngày càng cường đại.

Về vấn đề tiền bạc, cô nghĩ đây chỉ là phương án tạm thời, chờ bán được mấy cái vòng cổ vàng kia, chắc cũng kiếm được mấy vạn.

Nghĩ đến đây, Cố Ninh mới thấy nhẹ lòng.

Binh lính canh cửa thấy cô xuống xe liền lập tức quan sát.

Nơi này nằm ở vị trí hẻo lánh, ngày thường rất hiếm khi có người tới, huống chi còn là con gái.

“Tôi tới tìm Tam Ca, tôi vừa gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói tôi chờ ở đây.” Cố Ninh mỉm cười nói chuyện với mấy người canh gác.

Cô ở trên xe đã mượn điện thoại của tài xế gọi điện cho Tam Ca.

Lúc này chắc hẳn anh đang trên đường tới đây.

Quả nhiên, không bao lâu, Tam Ca một thân quân trang từ cửa đang vội vàng chạy tới.

Cô đang nói chuyện với người canh gác, đôi mắt Tam Ca sắc bén quan sát Cố Ninh từ trên xuống dưới, anh so với anh ở mạt thế khí phách và hăng hái hơn nhiều.

Anh mang theo nghi ngờ hỏi: “Cô là Cố Ninh?” Hiển nhiên Cố Ninh đang đứng trước mặt anh khác hoàn toàn so với hình tượng mà anh đang nghĩ tới. Cô mặc một bộ đồ thể thao cùng một cái ba lô đứng nơi đó, nhìn không khác gì một cô gái bình thường. Hơn nữa khi nhìn thấy mái tóc vàng của cô khiến Tam Ca có chút nhíu mày.

Cố Ninh cười nói: “Đúng vậy, tôi chính là Cố Ninh.”

“Đưa tay cho tôi xem.” Tam Ca nói.

Cố Ninh liền thành thật vươn tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên.

Đối lập với bàn tay trái mềm mại, bàn tay phải của cô thô sạn hơn nhiều, là dấu vết do thời gian dài sử dụng dao. Nhưng thứ Tam Ca chủ yếu xem là vị trí khớp ngón trỏ thứ nhất gần miệng hổ, không nhìn thấy vết chai khiến anh ta nhíu mày, hỏi: “Cô có xác định đã từng sử dụng súng trước đây? Bắn súng thay vì bị súng bắn?”

Cố Ninh cũng không giải thích, chỉ nói: “Nếu đã đến nơi này rồi, Tam Ca anh cũng đã đến đây, việc gì phải lãng phí thời gian như vậy?”

“Đi theo tôi.” Tam Ca cũng không nói với những lời vô nghĩa, chào hỏi với binh lính canh cửa rồi đưa Cố Ninh vào.

“Cô nghe tin về lữ đoàn Năm Sao ở đâu?” Tam Ca hỏi.

“Đương nhiên là người cho tôi thông tin về anh.” Cố Ninh nói.

“Tôi hy vọng cô đừng có làm lãng phí thời gian của tôi.” Tác phong, thái đô của nah giống hệt như những gì cô thấy anh ở trước công căn nhà có con chó săn tang thi, nếu như là lần đầu tiên gặp anh, có lẽ cô còn có chút thấp thỏm. Nhưng trong lòng cô rất rõ, sau khi Tam Ca thấy ‘màn biểu diễn’ của cô, anh khẳng định sẽ ‘thân thiện’ hơn với hơn rất nhiều.

“Hy vọng là vậy.” Cố Ninh khiêm tốn nói. Đương nhiên, cô vẫn có phần tự tin, chủ yếu là nhờ có Tam Ca.

Cố Ninh đi sau Tam, khoảng 10 phút sau mới đến được sân thể dục, binh lính đang huấn luyện đều nhịn không được tò mò nhìn tới.

Tam Ca vẫy tay với người giám sát trên sân tập: “Triệu Thạc! Lại đây!”

Tiểu đội trưởng nghe tên mình liền hướng bên này chạy chậm tới, sau khi nghiêm túc làm tư thế chào với Tam Ca thì mới liếc mắt nhìn Cố Ninh hỏi: “Đại đội trưởng, có chuyện gì?”

Tam Ca nói: “Gọi bốn người Trương Tiểu Bạch, Triệt Kiệt, Chung Húc và Trâu Minh đến đây cho tôi.”

Tiểu đội trưởng kia nghe xong thì sửng sốt, nhưng vẫn tuân lệnh: “Vâng.”

Sau đó anh ta chạy qua đội ngũ, hô: “Trương Tiểu Bạch! Triệt Kiệt! Chung Húc! Trâu Minh! Bước ra khỏi hàng!”

Rồi mang theo bốn người vừa được gọi tên chạy bộ lại đây.

Cố Ninh đã gặp qua  Trương Tiểu Bạch. Nhưng Trương Tiểu Bạch của hiện tại so với anh ở mạt thế rõ ràng là trắng hơn, khuôn mặt còn mang nét ngây thơ, ánh mắt sáng ngời. Thoạt nhìn không giống một binh sĩ chút nào, mà giống một sinh viên đại học hơn.

Người tên Triệu Kiệt cô cũng có chút ấn tượng, anh ta đã chết trên xe quân sự lúc mọi người đang chạy trốn.

Mà Chung Húc cùng Trâu Minh, cô chưa từng nghe qua, cô không biết hai người họ có nằm trong số hơn hai mươi người sống sót hay không.

Hầu hết những binh lính đang tò mò nhìn về phía này đều chết khi mạt thế diễn ra.

Cố Ninh kiềm chế, cố gắng xua tan đi nỗi buồn đang dâng lên.

Bốn người này cũng đang đánh giá Cố Ninh.

Trương Tiểu Bạch tỏ ra rất trắng trợn, đôi mắt không chút che dấu nhìn chằm chằm đánh giá cô.

“Đây là ba người có kỹ năng bắn súng đứng đầu trong ba lần liên tiếp. Nếu cô có thể chiến thắng bọn họ thì mới có tư cách tham gia vào lữ đoàn Năm Sao.”

Bốn binh sĩ đối diện đều kinh ngạc. Có ý gì vậy? Cô đến đây để khiêu khích bọn họ sao?

“Đi thôi, bây giờ đi tới trường bắn.”

Dọc đường, ba người còn lại đều không có ý định nói chuyện với Cố Ninh, chỉ có Trương Tiểu Bạch muốn tiếp chuyện với cô nhưng đều bị cô lạnh lùng cự tuyệt, nên anh ta không dám bắt chuyện nữa.

Mấy người Tam Ca bước đi rất nhanh, nhưng Cố Ninh thoạt nhìn vui vẻ, thoải mái chứ không hề bị bỏ lại phía sau.

Cách từ xa họ đã nghe thấy tiếng súng vang lên liên tục.

Trương Tiểu Bạch vừa đi vừa nói: “Tam Ca, hình như đại đội Hai đang sử dụng sân tập.”

Tam Ca cười lạnh một tiếng, nói: “Vừa đúng lúc. Không phải năm nay bên họ kiếm được một tân binh rất tài năng sao. Mọi người cùng học hỏi lẫn nhau.”

Trương Tiểu Bạch cùng ba người nhìn nhau một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng áp lực.

Cố Ninh trong tình huống này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể đi theo Tam Ca.

Khu vực tập bắn là một bãi đất trống, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng súng. Khi bọn họ tới gần thì buổi tập đã kết thúc, người lính phụ trách chạy lên kiểm tra, sau đó hào hứng nói: “Báo cáo đại đội trưởng, mười phát trúng mục tiêu, mười phát mười điểm, tổng cộng 100 điểm!”

Đại đội trưởng đội Hai bình thường ít nói, ít cười giờ lại vui vẻ ra mặt, ôm lấy người binh lính kia nói: “Tốt, không tồi! Địch Tuấn, giờ cậu càng ngày càng ổn định, nếu giữ vững được tình trạng này thì kiểu gì cũng có thể tham gia được lữ đoàn Năm Sao. Chắc chắn đánh bại được đại đội Ba.”

“Đại đội trưởng, Tam Ca đang đứng ở kia.” Có binh lính nhỏ giọng nhắc nhở.

Đại đội trưởng đội Hai lúc này mới phát hiện Tam Ca đang đứng cùng bốn người lính có trình độ thiện xạ tốt nhất trong đội ở đằng xa, ở giữa còn có một cô gái tóc vàng. Vẻ tươi cười của anh ta không thay đổi, cũng không vì vừa nói xấu sau lưng người ta mà xấu hổ, nói với Tam Ca: “Lão Tạ! Đứng thất thần ở đó làm gì, lại đây đi!”

Đội Hai có tầm mấy chục người, tất cả đều tò mò đánh giá Cố Ninh, trong lòng thầm suy đoán thân phận của cô.

Cố Ninh coi như không thấy, đi theo Tam Ca đi về phía trước.

Tam Ca đưa cô lên phía trước, nói với đại đội trưởng đội Hai: “Lại đây, lão Trương, giới thiệu với cậu một chút, đây là cháu gái tôi.” Xong quay lại Cố Ninh nói: “Cố Ninh, đây là Nhị Ca.”

Cố Ninh trong lòng không nhịn được nhớ lại cảnh Tam Ca giới thiệu mình trước mặt Vương Kế Trung, có chút buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc chào Nhị Ca: “Xin chào Nhị Ca.”

Trương Nhảy Quốc nói: “Lão Tạ, anh quên nội quy trong quân đội sao. Sao có thể tùy tiện dẫn người lạ vào, lại còn là một cô gái. Nếu biết chuyện này, kiểu gì cũng sẽ bị trừng phạt.”

Tam Ca nói: “Bị cháu gái quấn lấy nên không còn cách nào. Vừa lúc tôi không có việc gì nên mang đến chỗ tập bắn.”

Trương Nhảy Quốc nhìn Cố Ninh mấy lần, nói: “Không tồi, cô gái nhỏ này còn có thể bắn súng? Trước kia đã sờ qua  súng chưa?”

Cố Ninh liếc nhìn Tam Ca, cười nói: “Đã từng sờ qua, nhưng không biết có bắn chuẩn không.”

Trương Nhảy Quốc nói: “Là cháu gái của lão Tạ, chắc chắc không thể kém được. Địch Tuấn, cậu đưa súng cho cô bé này thử xem.”

“Được.” Địch Tuấn liền đưa súng cho cô.

Trương Nhảy Quốc lại đột nhiên nói: “À, đầu tiên cậu nên mở chốt an toàn cho em ấy chứ!”

Đại đội Hai liền cười phá lên.

Cố Ninh nhận lấy súng, thuần thục mở chốt an toàn, sau đó mỉm cười với Địch Tuấn, nói: “Không cần, cảm ơn.”

Tiếp đó cô đi đến vị trí bắn, học theo người ban nãy nằm bò xuống đất.

Trương Nhảy Quốc nhìn tư thế Cố Ninh nằm rạp xuống đất không nhịn được cười tươi: “Này, lão Tạ! Cậu tốt xấu gì cũng phải dạy cháu gái tư thế bắn chứ!”

Cố Ninh không rảnh quan tâm, chuyên tâm nhắm thẳng vào bia 100 mét.

Kỳ thực, thị lực của con người với mục tiêu 100 mét về cơ bản không nhìn thấy rõ. Tuy nhiên, trong mắt Cố Ninh, mọi thứ đều rất rõ ràng.

Đại đội Hai ồn ào, náo nhiệt, có người còn chỉ trỏ bình luận. Tam Ca thì nín thở chờ đợi.

Cố Ninh nhìn chằm chằm vào mục tiêu cách đó 100 mét, như thể đang ngắm vào đầu tang thi, bóp cò súng.

Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!——

Tiếng súng vang lên liên tiếp không ngừng.

Liên tiếp mười phát.

Khoảng cách không đến một giây.

Cùng với tiếng súng nổ, đám binh lính của đại đội Hai trở nên im lặng.

“Để tôi đi xem!” Trương Tiểu Bạch nói xong liền chạy ra bia ngắm, ngửa đầu nghiêm túc nhìn lại vài lần, không tin vào mắt mình.

Sau đó vội vàng chạy về.

Trên mặt cậu ta có chút kỳ quái, nhìn Cố Ninh vài lần, báo cáo với Tam Ca.

Đại đội Hai đều vây quanh đây, biểu cảm trên mặt nhẹ nhõm, còn có ý xem kịch hay, thậm chí còn có người ồn ào nói: “Cô gái, bắn không trúng cũng là điều bình thường. Không phải khóc, chúng tôi đều là đàn ông, cũng không có khăn giấy cho cô chùi đâu!”

Câu đùa ác ý lập tức khiến đại đội Hai cười vang.

Mấy người Tam Ca chỉ tập trung tinh thần nhìn Trương Tiểu Bạch, chờ cậu ta công bố kết quả.

Chỉ thấy biểu cảm trên mặt Trương Tiểu Bạch vô cùng quái dị, không biết là do quá kích động hay do quá thất vọng nữa.

Nhưng trong mắt của mấy người đại đội Hai, chính là ý sau.

Cố Ninh đứng lên, đưa súng cho Địch Tuấn, còn lịch sự cảm ơn. Sau đó, gật đầu với Tam Ca một cái khiến sắc mặt anh ta mới thả lỏng đôi chút.

“Báo cáo hai vị đại đội trưởng!” Trương Tiểu Bạch trên mặt không nén được kích động, nói: “Mười phát trúng mục tiêu, mười phát mười điểm!”

Câu nói này vừa nói ra liền khiến đám binh lính đại đội Hai chuẩn bị chế giễu cô ngẩn hết cả người, Trương Nhảy Quốc ngây ngốc, còn mấy người Tam Ca cũng đơ tại chỗ.

Cả khu vực tập bắn lâm vào im lặng.

Sau đó bỗng nhiên phát ra một trận cười to!

Cố Ninh đang đứng cạnh Tam Ca cũng phải giật mình.

Tam Ca mạnh mẽ vỗ vai Trương Nhảy Quốc, cười to: “Ha ha, lão Trương, quên không nói với cậu, Cố Ninh không chỉ là cháu gái tôi, mà là người lần này tôi chuẩn bị để đề cử vào lữ đoàn Năm Sao.”