Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 127




Trang Thần lắng nghe ý kiến của mọi người, cho tạm dừng đội bắn súng mà thay đó là một tiểu đội năm người thay phiên nhau công kích, so với tiếng súng vang thì đỡ ồn hơn rất nhiều, như vậy cũng giúp tránh hấp dẫn thêm nhiều tang thi lại gần.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tam Ca sắc mặt nghiêm trọng nói: “Chỉ dựa vào dị năng giả ở đây, sợ không có khả năng giết được nhiều tang thi đến vậy.”

Nếu là tang thi bình thường thì còn có thể bàn bạc, nhưng lần này còn có không ít tang thi biến dị lẫn tang thi tiến hoá.

Cố Ninh đột nhiên hỏi: “Chủ nhiệm Chúng, từ khi căn cứ thành lập đến nay đã xuất hiện tình huống nào như thế này chưa?”

Chủ nhiệm Chung đáp: “Chưa từng, nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện vài trăm con nhưng cũng rất nhanh chóng được giải quyết. Nhiều như hôm nay thì chưa từng có.”

Cố Ninh không nói lời, lần này cô không chỉ treo lên tường vây mà trực tiếp trèo lên trên đài quan sát cao gần 20m, đứng trên đây nhìn khiến nơi này càng thêm trống trải. Gió lạnh đầu mùa thỏi qua khiến cô ngoài ý muốn cảm thấy lạnh lẽo. Trong lòng cô cảm thấy bất an, nhìn xuống dưới nơi rậm rạp tang thi là cảm giác lạ thường mãnh liệt. Đám tang thi này chắc chắn không phải là do du đãng mà tới đây, với số lượng tang thi như vậy, hơn nữa còn vô vàng từ đằng xa tiến tới như có một cái gì đó thu hút chúng tới. Trong căn cứ cũng không có nhiều người để hấp dẫn chúng đến vậy, nhất định có thứ gì đó điều khiến chúng… Cô nắm lấy lan can phóng ánh mắt ra xa, khắp nơi đều là tang thi, ba tuyến đường chính cùng với vài nhánh nhỏ để ra ngoài đều chen đầy tang thi, không có chỗ nào là không có tang thi… từ từ…

Trong lòng Cố Ninh đột nhiên nhảy dựng, sau đó chậm rãi nhìn lại một lần nữa tuyến đường chính ở giữa, nơi đó có bóng dáng một con tang thi thấp bé, đó là một đứa trẻ, nhìn qua thì không có gì nhưng ở giữa một bầy tang thi đang lao đầu về phía trước cùng tiếng gào hưng phấn thì vô cùng nối bật. Khác với những con tang thi khác, nó chỉ đứng yên bất động, cúi đầu đứng ở đó, càng kì lạ là những con tang thi phía sau khi đến gần nó đều tự động  sang hai bên, tạo thành một vòng tròn nhỏ không ai dám tiến gần.

“Cô bé” mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, tóc rồi tung, nhìn dáng vấp có vẻ mới tầm mười tuổi, bởi vì cúi đầu nên cô không thể nhìn được mặt nó. Nhưng cơ thể nó nhỏ bé, đứng giữa một bầy tang thi nếu không quan sát kỹ thì rất khó nhận ra, nếu không phải do cô nhạy bén thì căn bản cũng chưa chắc phát hiện ra điều khả nghi.

Cố Ninh lúc này trong lòng cũng có một suy nghĩ vẩn vơ, nếu thực sự có thứ gì đó đang điều khiển đám tang thi dưới kia, liệu có phải “cô bé” đó?

Ngay lúc cô vừa phát giác ra điều này thì “cô bé” vốn dĩ đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt xám xuyên thẳng từ đằng xa hướng về phía cô trên đài quan sát… bốn mắt nhìn nhau, cô cảm thấy mọi thì quay cuồng…

“Nhìn như cô ấy vừa phát hiện ra chuyện gì đó.” Dịch Thiếu Khanh đột nhiên ngửa đầu nhìn Cố Ninh đang ở trên đài quan sát nói.

Tất cả mọi người đang thảo luận ở phía dưới đều đồng thời nhìn lên đài quan sát.

“Từ từ… cô ấy đang làm gì vậy?” Trang Thần nhíu mày, bất an nhìn Cố Ninh ở trên đài.

Lúc này Cố Ninh đang đứng trên đài quan sát vươn người ra, tựa hồ như muốn bò hẳn ra ngoài. Nhưng phía dưới đài cao làm 20 mét, nếu cô còn bò ra nữa sẽ trực tiếp ngã xuống.

“Cô ấy đang làm gì vậy?” Dịch Thiếu Khanh buồn bực nói, không hiểu cô đang muốn làm gì.

“Không đúng…” Phương Pháp đột nhiên nhìn ra phía xa, muốn trèo lên đài quan sát xem rốt cuộc đang có chuyện gì.

Chủ nhiệm Chung đột nhiên lớn giọng: “Hình như cô ấy định nhảy xuống…”

Lời vừa dứt, mọi người đều kinh hãi.

“Cố Ninh! Em đang làm gì vậy? Chú ý an toàn!” Tam Ca hét lớn.

Nhưng dường như Cố Ninh không nghe thấy, cũng không đáp lại, vẫn vươn hơn nửa người ra ngoài lan can! Mọi người đều cảm thấy có điểm không thích hợp, sắc mặt lập tức thay đổi, lớn giọng gọi cô, mong cô đáp lại nhưng cô như như không nghe được gì mà vẫn như cũ vươn người ra ngoài lan can.

Nếu bây giờ có ai đứng trước mặt Cố Ninh sẽ thấy ánh mắt cô lúc này giống như bị bị kín bởi một lớp sương mù, đồng tử giãn ra không có tiêu cự, biểu cảm cũng dại ra. Cô nắm lấy lan can, ý đồ như muốn nhảy xuống, mà lúc này cô đã sắp thành công, hơn phân nửa người đã ngã ra ngoài, chỉ cần cô buông tay là sẽ lập tức rơi xuống.

“Không… Cố Ninh! Đừng!” Nhóm Tam Ca cùng Trang Thần khi thấy cảnh này đều vừa hét vừa chạy lại.

“ĐM! Cố Ninh, cô đừng nghĩ quẩn như vây!” Trương Tiểu Bạch nhìn Cố Ninh như kiểu không còn thiết sống nữa thì nhanh chóng trèo lên hét lớn. Trình Minh cũng chạy lên phía trước.

Bên kia, mấy tiểu đội dị năng đang công kích tang thi cũng không nhịn được ngửa đầu lên, vừa nhìn thấy một màn này thì kinh hồn bạt vía. Trương Ký theo bản năng cũng đi đến.

Phương Pháp đã trèo lên được phân nữa, đang cắn răng liều mạng trèo lên.

Ngay khi Phương Pháp chỉ còn một bước nữa thì Cố Ninh buông lỏng tay nắm lan can, cả người rơi hẳn ra ngoài.

Phương Pháp lao người ra ngoài lan can, duỗi tay muốn bắt lấy tay cô nhưng chỉ bắt được không khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô từ lan can rơi xuống.

Tam Ca cùng Trang Thần ngẩng lên thì thấy Cố Ninh đang rơi từ đài quan sát xuống! Một khắc này khiến tim ai nấy đều như ngừng đập! Tiếng hét ngập ứ trong cổ họng, không ai lên tiếng.

Ngay khi Cố Ninh buông tay, tinh thần lực điều khiển cô cũng dừng lại, ý thức khôi phục trong nháy mắt làm cảm giác không trọng lực khi đang rơi xuống khiến lông tơ trên người cô dựng đứng. Theo bản năng, cô giơ tay ra bắt lấy thứ gì đó để không rơi xuống nữa, cả người cô đập mạnh vào tường, cảm giác đau đớn lan ra làm cô kêu rên một tiếng. Ngón tay bám chặt vào ván sắt, cơ thể treo giữa không trung 10m lắc lư một lúc mới dừng lại được, khi cô nhìn xuống tức khắc cảm thấy toàn thân là mồ hôi lạnh, vội vàng với tay còn lại bám chặt ván sắt.

“A!” Phía dưới nhìn thấy Cố Ninh đột nhiên bắt được ván sắt thì cũng kinh ngạc kêu lên.

“Cố Ninh! Cố lên! Tôi tới đây!” Trình Minh vốn dĩ đã sợ tới mức chân mềm nhũn quỳ ở cầu thang, chỉ có Trương Tiểu Bạch trơ mắt nhìn cô rơi xuống, lúc này thấy cô bắt được ván sắt thì tức khắc kéo Trình Minh lên quát: “Trình Minh! Mau đứng lên! Cố Ninh đang bám vào kia kìa!” Trình Minh nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên, nhin thấy Cố Ninh đang vắt vẻo ở gần chỗ mình thì vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng trèo thục mạng lên trên. Phương Pháp cũng nhìn thấy tình cảnh hiện tại của cô thì cũng vội vàng chạy xuống.

“Cố Ninh, để tôi bắt lấy cô trước, đừng có buông tay, đợi tôi nắm chắc một chút!” Trương Tiểu Bạch khẩn trương một tay bám vào ván sắt, một tay bắt lấy Cố Ninh, cô buông một tay, nắm lấy tay Trương Tiểu Bạch. Trình Minh cũng nhảy ra ngoiaf lan can, một tay bắt lấy tay còn lại của Cố Ninh. Hai người đồng loạt dùng sức kéo cô lên. Phương Pháp đứng ở bên trong bế ngang cô, đưa cô vào bên trong.

Bốn người nằm liệt bên trong, sợ tới mức mặt không còn một giọt máu, hai chân nhũn ra, ban nãy một thân mồ hôi lạnh giờ bị gió thổi khiến ai nấy đều rùng mình.

“Cố Ninh, cô không sao chứ?” Một đống người từ bên dưới chạy lên, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.

Cô theo bản năng lắc đầu, sau đó nghe thấy Tam Ca rống lên: “Cố ninh, ban nãy em định làm cái mẹ gì vậy! Thiếu chút nữa bệnh tim của lão tử phát tác rồi! Không đâu tự nhiên lại chơi nhảy lầu!” 

Trang Thần kinh ngạc nhìn thoáng qua Tam Ca, sau đó nói với cô: “Cố Ninh, ban nãy có chuyện gì vậy?”

Ban đầu cô còn hoang mang, sau đó nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, lúc ấy con tang thi kia ngẩng đầu lên, cô thấy rõ cặp mắt xám xịt của nó, như một vực sâu không đáy… khi cô nhìn vào cặp mắt kia, tự nhiên mọi thứ trở nên quay cuồng, chờ đến khi khôi phục ý thức thì cũng là lúc cô nhảy xuống khỏi đài quan sát… Con tang thi kia có thể làm mình đánh mất ý thức, hơn nữa còn có thể điều khiến cô! Cô càng khẳng định con chính con tang thi đó đã điều khiển mọi thứ! Phải giết chết nó!

Cô đột nhiên đứng lên chạy ra phía đài quan sát.

Mọi người tưởng cô lại nổi điên, hoảng sợ tiến lên ngăn cản. Phương Pháp nhào lên ôm lấy chân cô: “Cố Ninh, cô định làm gì vậy!”

Những người khác cũng vây quanh kiềm cô lại, tư thế như coi cô là bệnh nhân tâm thần. Cô nhanh chóng trả lời: “Có thứ gì đó đang điều khiến đám tang thi dưới! Ban nãy tôi đã tìm thấy nó nhưng không cẩn thận bị nó khống chế, đánh mất ý thức! Chúng ta phải giải quyết nó trước, phải nhanh chóng tìm ra nó!”

Lời Cố Ninh nói ra khiến mọi người ai nấy đều chấn động, cái gì mà điều khiển tang thi? Còn có thể điều khiển người?!

Cô tránh thoát khỏi họ, trèo lên đài quan sát, những người khác thấy vậy cũng vội vàng lên theo.

Cô ở trên đài quan sát nhìn ra xa mới phát hiện ra nơi con tang thi kia đứng… không thấy… nơi này không thấy… nơi đó cũng không thấy… không còn thấy nó nữa!

Ánh mắt cô không ngừng tìm kiếm trong đám tang thi, trước sau đều không thấy bóng dáng con tang thi đó…

“Nó ẩn nấp rồi.” Sắc mặt cô tái nhợt, nói với Trang Thần bên cạnh: “Chúng ta phải tìm ra nó.” Cô nhìn xuống dưới tấm lưới sắt sắp bị xé rách cùng với đám tang thi rậm rạp nói: “Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.”