Hội nghị lâu hơn so với Thất ca nói rất nhiều.
Cố Ninh phải chờ đến ba tiếng đồng hồ, không những thế mà còn có từng đợt người đến tham quan “quái vật” là cô. Bây giờ đã là 1 rưỡi chiều, cô chưa ăn gì từ sáng, sau khi hạ cánh ở sân bay, cô và Quý Cửu Trạch đã đi thẳng tới đây nên cô đã đói từ lâu. Cô cũng muốn lên tầng 18 ăn gì đó một chút, nhưng nghĩ đến Quý Cửu Trạch cũng như mình, có lẽ cũng chưa ăn, còn phải họp trong kia nên giờ cô lên ăn cũng không ổn.
Đợi thêm mười phút, vừa nghe thấy tiếng kéo ghế và tiếng bước chân, cô liền biết cuộc họp đã kết thúc, vội vàng đứng dậy.
Một người đàn ông trung niên nói chuyện với người bên cạnh: “Trước khi đến đây tôi đã đặt một bàn ở quán rượu gần đây, mọi người cùng qua ăn chút đi.”
Mọi người đều đồng ý, chỉ có Quý Cửu Trạch nói: “Tôi không đi đâu, tôi có hẹn rồi.” Anh vừa nói vừa nhìn về phía Cố Ninh mới đứng dậy.
Ai nấy đều kinh ngạc nhìn Cố Ninh.
Thất ca cười haha, kéo Cố Ninh đến gần Quý Cửu Trạch và nói với anh: “Không phải hẹn với em ấy sao, đi cùng nhau là được.”
Trừ Quý Cửu Trạch và Thất ca, ở đây đều là những nhân vật tầm bốn mươi, năm mươi tuổi. Tuy rằng tất cả đều mặc thường phục nhưng vừa nhìn là biết khí chất không hề đơn giản, chỉ sợ đều là lãnh đạo quan trọng. Cố Ninh cũng không dám nói lung tung, dùng ánh mắt hỏi ý kiến Quý Cửu Trạch.
Quý Cửu Trạch hỏi: “Cô ăn gì chưa?”
Cố Ninh đáp: “Chưa.”
Đi đằng trước là một người đàn ông trung niên cao lớn, hoà nhã nói: “Vậy đi cùng đi, giờ cũng qua giờ ăn rồi. Mọi người đều đang đói, đừng làm chậm trễ thời gian.” Ông còn cười hiền lành với Cố Ninh khiến cô cũng vội vã mỉm cười lại.
Thất ca nói với Cố Ninh: “Không cần khẩn trương, chỉ là một bữa ăn gia đình thôi. Đều là người nhà cả.” Anh ấy cười nhìn Quý Cửu Trạch.
Quý Cửu Trạch giống như tượng Phật vậy, không một chút gợn sóng phản ứng lại.
Sau khi ngồi xuống, người đàn ông trung niên hoà nhã kia ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh là Thất ca, sau đó là Quý Cửu Trạch. Cô ngồi cạnh Quý Cửu Trạch.
Bởi vì đã hẹn trước nên đồ ăn lên rất nhanh.
Bữa ăn này cũng không nghiêm túc như cô tưởng tượng. Mọi người như những người bình thường khác, hỏi thăm về gia đình nhau, còn kể về kế hoạch đi du lịch nước ngoài của bản thân.
Cố Ninh cảm thấy không quá gò bó. Sau khi ăn hết một bát cơm, cô nhìn người phục vụ đứng ở góc phòng, người phục vụ cũng rất nhanh nhẹn, nhanh chóng bước tới và đem cho cô một bát cơm mới.
Cô lại tiếp tục ăn cơm, toàn bộ bữa ăn, chỉ có cô và Quý Cửu Trạch là nghiêm túc ăn. Họ không thấy người đàn ông trung niên ngồi ở chính giữa đang mỉm cười hài lòng nhìn Cố Ninh.
Cố Ning đói dã man, thậm chí là ăn thêm đến bát thứ ba. Ánh mắt người phục vụ nhìn cô có vẻ không đúng nữa, rõ ràng ngồi cạnh cô là hai anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, vậy mà cô gái này dường như không có ý định dừng lại. Làm gì có cô gái nào ăn đến bốn bát cơm đâu cơ chứ, thậm chí nhiều người đàn ông còn không ăn khoẻ được như vậy, mà cô còn ăn rất nhiều thức ăn khác nữa.
Ngay khi đặt bát cơm lên bàn, mặt bàn chỉ còn một miếng cá. Cô có một thói quen, trừ khi ở nhà, cô không bao giờ gắp miếng cuối cùng trên đĩa, tránh việc người khác cũng muốn ăn. Khi cô cìn đang chần chừ, Quý Cửu Trạch mặt không biến sắc gắp miếng cá cuối cùng vào bát cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô kiểu: “Có chuyện gì sao?”. Cô cũng không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, cảm thấy lần này mình cùng Quý Cửu Trạch ra ngoài, mối quan hệ có vẻ tốt hơn rất nhiều.
“Cô gái, cô tên là gì?” Trước khi đi, người lãnh đạo kia hoà ái hỏi.
Cố Ninh đáp: “Cố Ninh. Cố trong chiếu cố, Ninh trong yếu đuối.”
Lãnh đạo cười nói: “Được, Cố Ninh. Lần sau gặp lại.”
Cố Ninh gật đầu cười: “Vâng, ngài đi thong thả.”
Lãnh đạo cười gật đầu với cô, sau đó liếc Quý Cửu Trạch một cái nói: “Chúng tôi đi đây.”
Tiễn mọi người xong, Cố Ninh cũng thả lỏng người.
Thất ca ném chìa khoá cho Quý Cửu Trạch nói: “Tôi không tiễn hai người nữa.”
Quý Cửu Trạch lái xe quay lại đây, Cố Ninh ngồi vào chỗ phó lái, xe chậm rãi rời khỏi trụ sở của Lữ đoàn Năm sao.
“Có khả năng tôi còn chậm trễ mấy ngày bên này, cô muốn về Kim Vĩnh hay ở lại chờ tôi rồi về chung?” Quý Cửu Trạch lái được một đoạn thì tuỳ ý nói.
Cố Ninh không hề do dự nói: “Tôi chắc sẽ về Kim Vĩnh trước.” Ở cùng Quý Cửu Trạch luôn khiến cô cảm thấy lo lắng vì sợ bị phát hiện, về Kim Vĩnh cũng thuận tiện hơn.
Quý Cửu Trạch tựa hồ có chút kinh ngạc, sau đó nói: “Được.”
Trong xe cũng trở nên yên tĩnh.
Cố Ninh nhạy bén cảm nhận được sự lạnh lẽo sau câu nói của Quý Cửu Trạch.
Cô nhìn trộm anh môt cái, tuy rằng bình thường mặt anh luôn vô cảm nhưng sao hôm nay cô thấy anh có vẻ đang không hài lòng? Chẳng lẽ anh hy vọng cô sẽ ở lại chờ? Cố Ninh vẫn luôn cẩn trọng trong mối quan hệ giữa mình và Quý Cửu Trạch, vô thức coi anh là cấp trên của mình, vì vậy lúc này, cô cảm thấy mình nên hỏi ý kiến của cấp trên: “Vậy… tôi ở lại chờ anh?”
Quý Cửu Trạch nói: “Nếu cô muốn về, tôi sẽ sắp xếp vé máy bay cho.”
Cô lập tức ngầm hiểu: “Không cần, tôi thấy tôi nên về cùng anh thì hơn.” Đúng lúc, cô có thể mượn cơ hội này để ngắm thủ đô phồn hoa khi mạt thế chưa đến.
Không khí trong xe cũng dễ chịu hơn hẳn.
Cô nhẹ nhàng thở phào một cái.
Quý Cửu Trạch lúc này thoải mái hơn hỏi: “Buổi tối cô muốn ăn gì?”
Vừa mới ăn trưa xong, nhanh như vậy đã muốn bàn bữa tối ăn gì rồi sao? Không phải quá sớm không?
Cố Ninh trong lòng chửi thầm, nói: “Món nào cũng được.”
Xe dừng lại ở trước Bách hoá Thế kỷ.
Quý Cửu Trạch bước xuống xe trước, sau đó vòng sang mở cửa cho Cố Ninh: “Xuống đi.”
“Gì vậy?” Cố Ninh kinh ngạc xuống xe.
Quý Cửu Trạch đáp: “Mua quần áo.”
Cố Ninh lúc này mới nhận ra, ngoài cô ra hầu hết mọi người đều đang mặc áo khoác dày, một số người còn quàng khăn khít mít, thậm chí còn có người thở ra khói. Trong khi đó cô vẫn mặc bộ quần áo thể thao trong nhà.
Quý Cửu Trạch tự nhiên chạm nhẹ vào mu bàn tay cô, chỉ là một cái chạm nhẹ, vô cùng ngắn ngủi. Sau đó anh kinh ngạc nói: “Sao tay cô lạnh vậy, không thấy lại sao?”
Cố Ninh chỉ muốn nói, từ sau khi bị tang thi cắn, ngay cả khi trời nóng hừng hực, cơ thể cô vẫn luôn lạnh lẽo như vậy, không có một chút ấm áp nào. Nếu không phải còn có trái tim đang đập trong lồng ngưc, cô còn tưởng mình đã chết rồi. Nếu không phải bảo vệ cơ thể khỏi bị tang thi làm cho bị thương, cô thậm chí còn có thể mặc áo cộc tay.
Có lẽ vì trời lạnh mà Cố Ninh lại mặc áo quá mỏng, hoặc có thể là do Quý Cửu Trạch quá nổi bật, hoặc cũng có thể do hai người họ đứng với nhau tạo thành một tổ hợp quá kỳ lạ nên có rất nhiều người tò mò nhìn về phía họ. Còn có vài cô gái ăn mặc thời trang quay ra cười với họ, chủ yếu là với Quý Cửu Trạch.
Cố Ninh ngoan ngoãn đi theo anh vào Bách hoá Thế kỷ, cô cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình hơi giống mấy cảnh trong phim Hàn Quốc mà cô từng thích trước đây. Cô không thể không ngừng nghĩ đến cảnh cô bước ra khỏi phòng thử đồ với từng bộ đồ khác nhau, sau đó Quý Cửu Trạch không lắc đầu thì sẽ xua tay, đến cuối cùng, cô mặc một bộ đồ siêu cấp xinh đẹp đi ra, ánh mắt Quý Cửu Trạch sáng lên, lộ ra vẻ kinh diễm… Cố Ninh bị cảnh tưởng mình tưởng tượng chọc cười, tự nhiên cười ra tiếng, còn khiến Quý Cửu Trạch kinh ngạc nhìn qua.
Nhưng thực tế là, nửa giờ sau cô đi ra ngoài với một chiếc áo lông dài đến gối màu hồng phấn, bên cạnh là Quý Cửu Trạch với hai cái túi khác. Sắc mặt Cố Ninh có chút… xấu hổ. Chiếc áo màu hồng phấn này… trước kia còn tâm hồn thiếu nữ cô còn không dám thử, hơn nữa Quý Cửu Trạch không thấy chiếc áo này quá dày sao? Cô thực sự không lạnh đến vậy, giống y như một con chim cánh cụt màu hồng. Quý Cửu Trạch còn đánh giá là vô cùng đáng yêu. Đáng yêu?! Cố Ninh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ được khen là đáng yêu, hơn nữa còn là từ miệng của Quý Cửu Trạch…
Nhưng vì không muốn làm phụ lòng Quý Cửu Trạch, cô chỉ có thể mặc chiếc áo hồng phấn “dễ thương” này.
Trang Thần còn nói, Quý Cửu Trạch cực kỳ thích mua nhà, cơ hồ anh có bất động sản ở khắp nơi trên đất nước, theo thông tin cô nghe được, riêng ở Thủ đô anh đã có đến hơn sáu căn nhà.
Biệt thự ba tầng gần Cốc Lân chiếm diện tích vô cùng lớn, dù chỉ có ba tầng nhưng còn xa xỉ lắp thêm một cái thang máy trong suốt, từ cửa sổ phòng ngủ còn có thể nhìn thấy một khu vườn rộng lớn.
Phòng ngủ còn lớn hơn cả phòng khách nhà cô.
Nghĩ đến đây, Cố Ninh tự nhiên cảm thấy mình cũng nên mua nhà cho ba mẹ. Nhà cô chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng ngủ với phòng khách không khác nhau nhiều lắm, thêm một phòng bếp và một nhà vệ sinh, tổng diện tích chưa đến sáu mươi mét vuông. Phòng khách chỉ để một cái ghế sô pha, một cái bàn và một cái tủ tivi đã cảm thấy vô cùng chật chội. Dù với mức lương hiện tại của cô đủ để mua một căn nhà tốt ở Kim Vĩnh, nhưng làm sao cô giải thích được với ba mẹ?
Hoặc là lại nói dối, lấy Quý Cửu Trạch ra làm lý do thoái thác, bảo là cô được một nhà đầu tư giàu có mời làm việc, được trả lương rất cao, còn được phân cho một căn nhà? Này cũng quá khoa trương rồi, nói vậy có khi họ lại nghĩ rằng cô được đại gia nào đó bao nuôi. Nói thật cũng không được, mẹ Cố hay nghĩ nhiều, chỉ sợ ngày nào cũng lo nghĩ cho cô, ngược lại cũng không tốt.
Cố Ninh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cách nào để có thể quang minh chính đại mua nhà cho ba mẹ. Trước thì không có tiền, giờ có tiền thì lại không tiêu được, thật phiền!
Quý Cửu Trạch sau khi đưa cô đến đây thì nhận được cuộc gọi rồi vội vàng đi luôn.
Cô do dự một lúc rồi cuối cùng cũng không thay chiếc áo lông vũ trên người ra, cầm thẻ của Quý Cửu Trạch rồi quyết định đi dạo phố.
Cô gọi một chiếc taxi, khi được hỏi đi đâu, cô không quen đường ở đây nên bảo đi chỗ nào nhộn nhịp một chút, chỗ nào cũng được.
Tài xế vui mừng nói: “Nhìn cô không giống người địa phương, cũng không giống đi du lịch, là tới thăm người thân sao?”
Cố Ninh chỉ mỉm cười.
Tài xế thấy cô không tiếp lời, cảm thấy cô gái này có chút lạnh lùng thì cũng thức thời, chỉ quay lên tiếp tục lái xe.
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, trên đường chỗ nào cũng có rất nhiều người qua lại. Cô còn mua một que hồ lô trên đường, vừa ăn vừa chậm rãi đi dạo trong đám đông. Cô nghiêm túc quan sát những người xung quanh, nhìn thấy nụ cười và ánh mắt hạnh phúc trên mặt của bọn họ, cũng có người mang khuôn mặt u sầu, nhưng có lẽ chỉ là một số vấn đề nhỏ trong cuộc sống. Có lẽ, khi nhìn thấy cảnh tượng của mạt thế, họ sẽ thấy những vấn đề này không còn đáng để họ lo lắng. Người lớn nắm tay trẻ con, trẻ con vui đùa món đồ chơi mà chúng được mua trên đường. Đám đông ồn áo và náo nhiệt, đây là cảnh tượng cô sẽ không bao giờ thấy ở thế giới bên kia nên cô vô cùng thưởng thức khoảng khắc này.
“Cố Ninh?!” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau Cố Ninh.
Cô dừng chân, quay lại nhìn.
Cô lập tức thấy một cặp mắt kinh ngạc nhìn mình. Trình Minh len qua đám đông chạy về phía cô, vừa vẫy tay vừa phấn khích nói: “Chị Cố Ninh.”
Cậu không dễ dàng gì có thể đi qua phía cô. Cậu mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh lam, ánh mắt sáng ngời, phấn khích nói: “Chị Cố Ninh, thực sự là chị sao! Em còn tưởng em nhìn nhầm.”
Cô cũng kinh ngạc nhìn cậu: “Trình Minh? Sao cậu lại ở đây?”
Giọng điệu của cô tự nhiên, cũng rất thân thiện, đặc biệt là cô còn nhớ tên của cậu.
Trình Minh cao hứng hơn nói: “Tháng trước em mới tới Thủ đô, đang thực tập ở một công ty. Hôm nay được nghỉ nên tới đây.”
“Trình Minh! Cậu chạy đi đâu vậy!” Một gương mặt cùng giọng nói quen thuộc từ trong đám đông đi ra, cô gái có chút oán hận nhìn Trình Minh.
Trình Minh sợ cô hiểu nhầm thì vội vàng giới thiệu: “Chị, đây là bạn học của em, hiện tại đang thực tập cùng công ty. Hoàng Mộng Dao, đây là đàn chị học cùng trường chúng ta.”
Cố Ninh đã quen nhìn Hoàng Mộng Dao một đầu tóc ngắn lộn xộn, hiện tại thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài có chút không quen, nhưng vẫn thân thiện mỉm cười nói: “Xin chào, Mộng Dao.”
Hoàng Mộng Dao sửng sốt, vốn dĩ còn có chút không kiên nhẫn cũng hoà hoãn lại. Cô cảm thấy ngừoi đàn chị này… có chút quen thuộc, chẳng lẽ là do ánh mắt chị ấy nhìn mình? Hoàng Mộng Dao không biết nhưng cũng không tự chủ cười đáp: “Xin chào, đàn chị.”
“Chị, dạo này chị khoẻ không?” Trình Minh hỏi. Sau khi biết tin Cố Ninh đã trở lại, cậu có đến gần nhà Cố Ninh một lần, thấy cô ra khỏi nhà nhưng cậu không đủ dũng cảm để ra chào hỏi cô. Nhưng anh đã thấy tóc cô đã trở thành màu vàng kim, vì vậy khi thấy cô với mái tóc màu vàng kim trong dòng người, cậu đã thử gọi, không ngờ lại đúng. Cô nhìn có vẻ… rất tốt.
Cố Ninh mỉm cười nói: “Tôi khoẻ.”
Trình Minh hỏi: “Hiện tại chị cũng đang làm việc ở đây sao?”
“Không, tôi đi với bạn tới đây có việc, mấy ngày nữa sẽ trở về Kim Vĩnh.” Cô cười nói: “Trở về Kim Vĩnh, tôi sẽ mời hai người một bữa.”
Trình Minh nghe câu trước còn đang thấy thất vọng, nghe được câu sau như lập tức sống lại: “Thật sao?” Cậu lại ngượng ngùng nói: “Chị cho em xin số điện thoại đi, chờ khi nào thực tập xong em sẽ tìm chị.”
Hoàng Mộng Dao lặng lẽ lấy máy ra, cũng định lưu lại.
Cố Ninh đọc ra một dãy số.
Trình Minh gọi qua, điện thoại trong túi cô vang lên.
Hoàng Mộng Dao nhịn không được nói: “Đàn chị, giờ này chị vẫn còn dùng cái điện thoại cổ Nokia đấy sao?” Cô ấy dừng lại, xấu hổ bồi thêm một câu: “À… thật ngầu.”
Cố Ninh chỉ cười, không để bụng.
Bởi vì Hoàng Mộng Dao còn có chuyện cần Trình Minh làm nên hai người đều cáo biệt cô, sau đó cũng biến mất trong đám đông.
Cô nhìn hai người họ chậm rãi biến mất giữa dòng người thì trong lòng có hàng vạn dòng cảm xúc.
Cô vừa ăn vừa chậm rãi đi từ đầu đường cho đến cuối đường, đi một lúc đã qua hai giờ, cô vứt rác trong tay vào thùng rác rồi đi vào một siêu thị.
Đến khi cô xách đồ về đến nhà đã là 5 rưỡi chiều.
Cô đang trong bếp xử lý cá thì đột nhiên lại cảm thấy tim tự nhiên đập dồn dập. Cô không nhịn được duỗi tay ôm ngực, cảm giác này làm cô nhớ tới lần mình bị thực vật biến dị ở thế giới mạt thế công kích khiến mình tổn thất trầm trọng…
Cô không chút do dự, thậm chí còn không rửa tay sạch sẽ mà chuyển đến không gian, sau đó trở lại mạt thế.
Mạt thế hiện tại đang là 3 giờ sáng, cô ngay lập tức xuất hiện trong phòng. Trong phòng là một mảng yên tĩnh, cô quay đầu nhìn trên giường thì thấy ba mẹ đang an tĩnh ngủ. Cô không nhịn được thở dài nhẹ nhõm, không ngừng vỗ ngực xoa dịu cơn đau tim vừa rồi. Nhưng ngay vào giây tiếp thoe, từ chỗ quản lý phát ra tiếng súng làm trái tim Cố Ninh lại một lần nữa thắt lại.