Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 109




Cố Ninh gọi điện về cho mẹ Cố, Lục Gia Tử đúng thật chưa nói chuyện cô ở nước ngoài cho bà biết. Cô nói với bà rằng mình được nghỉ, đang đến Thanh Bình chơi cùng bạn bè. Mẹ Cố có chút lo lắng, dù sao thì lần trước con gái bà vì đi du lịch nên mới mất tích. Cố Ninh khuyên rất lâu, đảm bảo cùng bạn đi ra ngoài an toàn tuyệt đối mới trấn an được mẹ Cố.

“Đúng rồi! Tiểu Phương đang ở đây! Con có muốn nói chuyện với nó một chút không?” Mẹ Cố đột nhiên nói.

Cố Ninh kỳ quái hỏi: “Sao anh ấy lại ở nhà mình vậy?”

“Người ta thấy con rất lâu không về nhà nên cố ý đến đây thăm hai cái thân già này.” Mẹ Cố giọng ẩn ý nói: “Con đấy, nhìn xem người ta quan tâm như vậy…”

Cố Ninh vội đánh gãy lời bà: “Được rồi mẹ, mẹ đưa điện thoại cho anh ấy giúp con.”

Ở cách đó không xa, Phương Pháp nghe thấy mẹ Cố gọi Cố Ninh thì biết người gọi tới là cô, đôi đũa gắp cá không bỏ vào bát mà dừng trên không trung, lắng tai nghe cuộc đối thoại của hai người. Ba Cố nhìn cậu trai kẹp cổ cá đến nát nhừ, yên lặng lắc đầu. Phương Pháp chăm chú nghe, thầm nghĩ Cố Ninh thật là không có lương tâm, mình giúp cô ấy nhiều như vậy thế mà gần một tháng qua đến một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, nói mời anh ăn cơm cũng không thấy đâu, tâm trạng bỗng chốc trở nên phẫn uất. Khi nghe thấy tiếng mẹ Cố kêu anh đến nghe điện thoại, anh sững người một chút, sau đó lập tức buông đũa chạy tới.

Tiếng từ điện thoại phát ra: “Xin chào? Là Phương Pháp đúng không?” Đã rất lâu anh không nghe thấy giọng Cố Ninh. 

Vừa nghe thấy giọng của cô, Phương Pháp nhịn không được cong khóe môi, sau đó cảm thấy bản thân nghe thấy giọng của Cố Ninh mà cười thì quá kỳ lạ nên theo bản năng thu lại ý cười, hạ giọng nói: “Phải, là anh.”

“Phương Pháp, cảm ơn anh đã đến thăm ba mẹ tôi, gần đây anh vẫn khỏe chứ?” Cố Ninh rất ‘lễ phép’ chào hỏi. Trải qua thời gian chiến đấu cùng anh ở mạt thế khiến hai người đã rất quen thuộc nhau, nhưng vì ở thế giới này giao tình của cả hai không tính là thân thiết nên cô thật sự không biết phải chào hỏi thế nào, cuối cùng trở thành có chút gượng gạo.

Mà loại gượng gạo này giống như là hai người không quá thân quen.

Phương Pháp không cao hứng nói: “Không có gì, tiện đường đi ngang qua nên vào thăm hai bác một chút, cô chú còn mời anh ở lại dùng cơm. Em không cần cảm ơn.”

Cố Ninh nhận ra giọng điệu không mấy vui vẻ của Phương Pháp: “Bữa cơm của anh tôi không có ý định quỵt đâu, gần đây thật sự quá bận, chờ tôi quay lại Kim Vĩnh lập tức đãi anh đi ăn món ngon.”

Phương Pháp hừ một tiếng: “Lúc đó còn phải xem lịch trình anh thế nào, còn chưa biết có thể đi hay không đâu.”

Cố Ninh cười đáp: “Được, được.”

Phương Pháp đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, anh đè thấp giọng nói: “Cố Ninh, việc đó thành công rồi sao?”

Cố Ninh tức khắc hiểu ra, sau đó cười đáp một chữ: “Ừ.”

Phương Pháp khiếp sợ, trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Em… Em làm thế nào?”

Cố Ninh nhớ đến Phương Pháp đang ở nhà mình, nói: “Nói qua điện thoại không tiện, cuối tuần tôi về. Đến lúc đó chúng ta gặp mặt rồi nói.”

Phương Pháp nghĩ Cố Ninh không muốn cho ba mẹ Cố biết chuyện này nên lập tức đáp: “Được.”

“Vậy lần sau gặp.” Cố Ninh nói.

Phương Pháp vẫn là không nhịn được kéo kéo khóe miệng:  “Ừ, lần sau gặp.”

Cúp điện thoại, Phương Pháp còn có chút khiếp sợ. Đấy là Lữ Đoàn Năm Sao! Là Lữ Đoàn Năm Sao đó!

Mẹ Cố nhìn nhìn sắc mặt Phương Pháp kì lạ, hỏi: “Tiểu Phương, cháu có sao không? Ninh Ninh nói gì sao?”

Phương Pháp vội vàng đáp: “Không ạ, chúng cháu hẹn lần sau cô ấy về rồi hẹn nhau một bữa cơm.”

Mẹ Cố nghe vậy thì an tâm, vội nói: “Đúng rồi! Không cần hấp tấp! Cháu ăn cơm xong hẵng về.” Nói rồi gắp một miếng cá đặt vào bát của Phương Pháp, bà nhìn Phương Pháp nói ý thăm dò: “Tiểu Phương, cô hỏi cháu mấy vấn đề được không?”

Phương Pháp trả lời: “Dạ được, cô hỏi đi.”

Mẹ Cố cười cười, liếc ba Cố một cái, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Cháu đã có bạn gái chưa?”

Mặc dù ngày thường cảnh sát Phương tương đối cẩu thả, nhưng vì làm cảnh sát cần phải rèn luyện, trau dồi về tư duy và trí óc khá nhiều nên vừa nghe mẹ Cố hỏi vấn đề này liền biết chuyện mẹ Cố muốn nói tiếp theo. Người anh bỗng dưng không biết tại sao lại trở nên khẩn trương, cố gắng tự nhiên đáp: “Chưa ạ.”

Mẹ Cố nghe vậy ánh mắt sáng lên, sau đó hỏi tiếp: “Thế cháu thấy Ninh Ninh nhà chúng ta thế nào?”

Tim Phương Pháp bỗng đập kịch liệt, mặt anh đỏ bừng, nắm chiếc đũa trong tay cũng có chút cứng ngắc, cổ họng cũng bắt đầu kéo căng. Anh ho hai tiếng, làm bộ gắp cơm, một bên mơ hồ đáp: “Khá tốt ạ…”

Mẹ Cố đắc ý liếc nhìn ba Cố. Ông trừng mắt nhìn sang, đối diện với ánh mắt của vợ, nói: “Bà nói ít đi một chút.” Quay sang Phương Pháp vẻ mặt ôn hòa: “Cháu ăn nhiều vào, cô nấu ăn ngon lắm.”

Thời điểm Phương Pháp về, mẹ Cố cố ý đi cùng, tiễn xuống dưới lầu, khiến Phương Pháp cực kỳ ngượng ngùng. Xe đã đi xa mẹ Cố mới quay đầu lên nhà.

“Bà vừa làm cái gì? Sao lại mai mối con gái chúng ta?!” Ba Cố đối với chuyện vợ mình làm có chút bất mãn.

Mẹ Cố không vui nói: “Mai mối cái gì! Ông sao lại nói chuyện khó nghe như thế? Phương Pháp có ý tứ đó với Ninh Ninh nhà chúng ta, tôi chỉ hỗ trợ giúp đỡ một chút không được sao?”

“Phương Pháp thích Ninh Ninh. Vậy bà có hỏi xem Ninh Ninh có thích Phương Pháp không chưa? Bà làm thế không phải là làm khó Ninh Ninh à!” Ba Cố nói.

“Phương Pháp là chàng trai tốt! Lớn lên cao ráo, lại đẹp trai! Gia cảnh cũng tốt, giáo dưỡng cũng tốt, hơn nữa gia đình có thể dạy bảo lên một đứa trẻ như vậy, khẳng định cũng không quá tệ! Quan trọng là, nó thích Ninh Ninh!” Mẹ Cố nói lời này xong thoáng dừng một chút, sau đó mới nói: “Ông nhìn Ninh Ninh nhà chúng ta xem, thích người ta nhiều năm như vậy, nhưng người ta đâu có đáp lại, không nói thích mà cũng không nói không thích. Ninh Ninh cũng sắp hai mươi tư tuổi rồi, vất vả lắm mới bỏ được tên tiểu tử kia, tôi nhất định phải tìm một người yêu nó, chiều chuộng nó.”

Ba Cố kiên trì nói: “Dù sao bà vẫn phải tôn trọng ý kiến của Ninh Ninh. Phương Pháp là một chàng trai tốt, tôi cũng thích nó, nhưng quan trọng nhất vẫn là Ninh Ninh nhà mình có thích hay không. Bà đừng có biến khéo thành vụng!”

———-

8 giờ 30 phút tối tại sân bay Thanh Bình, máy bay của Lục Gia Tử hạ cánh.

Trương Kỳ lái xe đến sân bay đón anh ta, biểu cảm quái dị đi đến đã nói: “Cậu tìm thấy tung tích của Cố Ninh rồi sao không báo tôi một tiếng?! Có phải cậu cùng cô ấy lại xảy ra chuyện gì hay không? Từ tóc đến khí chất, tất cả đều thay đổi quá nhiều. Tôi suýt nữa thì không nhận ra, rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì? Sao cô ấy và một người đàn ông khác lại xuất hiện trong khách sạn? Tôi thấy thân phận của người đàn ông có vẻ không đơn giản…”

Trong xe, Lục Gia Tử nhắm mắt nói: “Cậu có thể để tôi yên tĩnh một chút không?” Từ sân bay đến khi vào xe Trương Ký cậu ta nói không ngừng, vốn trong lòng anh ta đã nóng nảy, bây giờ tâm tình càng không tốt.

Trương Ký cũng là kẻ biết thức thời, cậu ta nghiêng đầu thoáng quan sát biểu tình của Lục Gia Tử. Vẻ mặt này cậu ta mới nhìn thấy hai lần, lần đầu tiên là khi Cố Ninh mất tích, lần tiếp theo chính là bây giờ.

Trương Ký lái xe tới khách sạn, từ lúc nhìn thấy Cố Ninh và Quý Cửu Trạch là khoảng một tiếng trước, bọn họ đến nơi đã là 9 rưỡi.

Hai người đi đến trước quầy lễ tân, dò hỏi thông tin phòng của Cố Ninh.

Lễ tân từ chối, biểu thị không thể cung cấp thông tin riêng tư của khách hàng. Trương Ký quay sang hỏi ý Lục Gia Tử: “Nên làm gì tiếp theo đây? Chúng ta không thể gõ cửa từng phòng ở đây đâu.”

“Tôi gọi điện một lát.” Lục Gia Tử lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Cố Ninh.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không ở trong khu vực phủ sóng…”

Sao có thể? Đây là ý gì?

Lục Gia Tử ấn gọi lại nhiều lần vẫn xuất hiện giọng nói đó, kết quả không hề thay đổi.

“Sao vậy? Không gọi được?” Trương Ký hỏi. Lục Gia Tử không đáp chỉ cau mày vân vê di động.

“Không thì cậu về trước đi, tôi ở đây một tối, có chuyện gì mai lại nói?… Dù cho đúng là cậu có nhìn thấy Cố Ninh thuê chung phòng với một người đàn ông khác thì bây giờ cũng đâu thể làm được gì? 

“Cậu còn không phải bạn trai của Cố Ninh, lấy thân phận gì ở đây bắt gian? Có lý do sao?” Trương Kỳ nói.

Hai mày Lục Gia Tử càng cau lại, cầm di động đến ngồi trên sô pha trong đại sảnh nhìn sang Trương Ký nói: “Cậu về trước đi, có việc gì thì gọi.”

“Cậu như vậy là có ý gì?” Trương Ký kinh ngạc nhìn Lục Gia Tử: “Không phải cậu định ngồi đây chờ đến khi Cố Ninh ra đấy chứ?”

Lục Gia Tử không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt anh ta lập tức biết anh định làm gì.

Trương Ký bị anh ta làm cho tức giận, cười nói: “Cậu muốn làm gì? Nhìn cậu không giống kiểu người sẽ làm chuyện ngu ngốc này, hôm nay cậu đã gặp phải chuyện gì lớn nên điên rồi có phải hay không?!”

Lục Gia Tử mặc kệ cậu ta nói gì cũng không dao động.

Lúc này Cố Ninh không rảnh quan tâm đến Lục Gia Tử ở thế giới kia làm cái gì, cô hiện tại đang ở mạt thế, nhìn các dị năng giả xung quanh phòng hội nghị. Nửa tiếng trước, căn cứ triệu tập tất cả dị năng giả đến đây tham gia hội nghị khẩn cấp. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cô biết, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.