Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường

Chương 46: "Cô Có Bị Ngu Không Vậy?"




Chiếc áo sơ mi xanh thường ngày đã được đổi sang màu xám, vẻ mặt mệt mỏi vì gấp rút chấm bài thi tất cả các môn cho cả khối mười để nhanh chóng phát đề. Cho dù được nghỉ ngơi vẫn không cảm thấy thoải mái hơn là bao, vì sau vụ đó còn phải lên kế hoạch và tiếp tay vào việc trang trí lại sân trường.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp 10B cấp chồn, Đặng Bảo Tuấn, vừa mới bước tới tuổi ba mươi bốn, nhờ cái lũ bề ngoài là chồn con nhỏ nhắn nhưng bên trong lửng mật giang hồ kia mà hiện giờ vẫn còn độc thân.

Đặng Bảo Tuấn mệt mỏi xoa quầng thâm dưới đáy mắt, nếu không phải lớp hiện tại có rút rắc rối hơn mấy nhiệm kỳ trước thì anh đã không mệt đến thế này rồi. Nhìn lại chiến tích thầm lặng của lớp mình, Đặng Bảo Tuấn không biết nên vui hay nên buồn.

Tiếng thở dài vang vọng khắp phòng giáo vụ, thu hút sự chú ý của các thầy cô khác.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp 10C báo, Lê Trọng Phước, tình trạng cũng không tốt hơn Đặng Bảo Tuấn là bao. Ngồi bên cạnh nhìn qua, trông như oán hồn với vẻ mặt trắng bệch và đôi mắt thâm đen sì.

"Thầy Tuấn, thầy làm sao đấy?"

Đặng Bảo Tuấn đối mặt với sắc mặt dọa người đấy, không đề phòng mà bị dọa sợ, kinh hãi nói: "Thầy làm tôi sợ đấy."

"Thầy tự soi gương chưa?" Lê Trọng Phước đáp lại.

Đặng Bảo Tuấn nghĩ hiện tại chính mình cũng có bộ dạng giống vậy, lại tiếp tục thở dài, nhìn một đống tài liệu trên bàn than thở: "Tôi đang rầu mấy đứa lớp tôi, chúng nó chỉ thiếu ít điểm để giữ lại cấp chồn, chắcsẽ không làm gì quá đáng trong trận này."

"Thầy chắc chưa? Chứ tôi thấy tụi nhỏ lớp thầy hại mấy đứa nhỏ lớp tôi hơi bị thảm rồi đấy." Lê Trọng Phước đưa cặp mắt hình viên đạn hướng về giáo viên của đám lửng mật, báo còn hơn lớp mình kia.

"Tôi không chắc." Lời này là thật lòng, Đặng Bảo Tuấn thật sự không nắm bắt được ý định của đám nhỏ lớp mình.

Cuộc thi cuối kỳ một chỉ là một miếng mồi để lừa gạt học sinh rơi vào trận đấu thêm điểm này. Nói đúng hơn, miếng mồi đó là để lừa gạt một học sinh trong lớp chồn.

Đặng Bảo Tuấn nhớ tới đứa học sinh rắc rối nhất lớp mình, Đinh Phương Thanh, dạ dày liền đau.

Đứa nhỏ đó rất thông minh, song song với đó là tính đa nghi và thận trọng. Các giáo viên đã lợi dụng tính đa nghi đó đưa ra mồi nhử, khiến đứa nhỏ đó nghi ngờ và đưa ra phán đoán sai lầm, mục đích là lôi kéo lớp chồn vào cuộc thi thêm điểm này. Kế hoạch này nhằm loại bỏ những người không liên quan ra và cũng là một gợi ý nhỏ đầy thiện tâm của nhà trường dành cho sấp nhỏ đang rơi vào cái bẫy mà lớp chồn đã giăng ra.

Mọi bí mật dù che giấu kỹ lưỡng đến đâu rồi cũng sẽ bị phơi bày, vấn đề là sấp nhỏ đó có nhận ra hay không thôi. Dù không can thiệp vào việc học sinh đấu đá, nhưng cũng không thể làm ngơ việc lũ trẻ sa vào bẫy một cách dễ dàng rồi bị vùi dập tập thể như vậy được.

Đặng Bảo Tuấn lại thở dài làm Lê Trọng Phước ngồi bên cạnh khó chịu ngó sang.

"Thầy đừng thở dài nữa, làm tôi sắp đứt hơi theo rồi nè."

"Trong lớp có một đứa trẻ tài giỏi vượt tầm kiểm soát, áp lực này thầy không hiểu đâu." Thầy Tuấn lại than thở.

"Thầy đang chọc điên tôi đấy à?"

Đúng lúc này, hai giáo viên của hai lớp đứng đầu bước tới, ngồi bên cạnh Đặng Bảo Tuấn tươi cười. Vui vẻ khi người gặp họa, họ còn cao hứng tự rót cho mình tách cà phê rồi ngồi thưởng thức.

Vì lớp của mình có đủ điểm vượt qua kỳ thi, nên Lý Cẩm Giang và Hồ Duy Tùng rất thoải mái tận hưởng hai ngày không đi dạy của mình.

Lớp sư tử của Hồ Duy Tùng vừa đủ điểm vượt qua nên chính thầy vui còn hơn tết tới, phải biết nếu không đủ điểm thì ngoài việc trang trí sân trường thành địa hình hợp mắt hiệu trưởng, sau đó còn phải làm giám khảo coi thi rồi lại sửa sân trường về trạng thái ban đầu. Trên đời chẳng ai muốn mình phải tăng ca không lương vào ngày nghỉ đâu, trừ mấy cha cuồng việc, mà có khi mấy chả còn chẳng ham làm.

Lý Cẩm Giang thì khỏi phải nói tới, lớp rồng của cô luôn đứng nhất, dù không được điểm tối đa thì chắc chắn vẫn dư điểm để qua môn. Không có gánh nặng cùng áp lực.

Nhìn hai người trốn thoát khỏi móng vuốt phải tăng ca không lương, Đặng Bảo Tuấn có chút ganh tị. Nếu mấy đứa nhỏ lớp mình trực diện đánh nhau thì đỡ biết mấy, đằng này âm thầm đâm sau lưng, mắc hại anh phải vò đầu bứt tóc đi tìm hiểu kế hoạch của bọn nhỏ là gì rồi lại vắt óc tìm cách để gợi ý nhỏ cho đám nhỏ khác biết. Mệt muốn đứt hơi.

Lý Cẩm Giang nhâm nhi tách cà phê, mỉm cười nói: "Làm sao đấy thầy Tuấn? Con bé lớp anh lại bày trò gì nữa à?"

Đặng Bảo Tuấn ôm trán, nhỏ giọng đáp lại: "Còn không có đâu, ít nhất là hiện tại thôi."

Lý Cẩm Giang vui vẻ, nhớ tới dáng vẻ nhỏ bé của Đinh Phương Thanh lúc lớp sáu, lon ton chạy đông chạy tây tìm kiếm tin tức, lại không biết là vô tình hay cố ý lạc vào trường cấp ba vào ngày hôm đó, cô vô thức mỉm cười: "Tiếc lắm đấy nha, tôi đã nhắm chuẩn lớp của con bé từ lâu lắm rồi, vậy mà lại lọt vào tay của anh."

Đặng Bảo Tuấn tâm tình xuống dốc do mấy ngày không ngủ đủ giấc, nghe vậy thì quay sang chân thành nói: "Nếu được thì tôi cũng muốn gửi con bé đó cho cô lắm."

Hồ Duy Tùng ngồi nghe nãy giờ cũng thò đầu lại gần: "Thú thật, con bé có gì đáng sợ lắm à? Nếu tôi nhớ không lầm thì con bé chỉ cao có nhiêu đây." Vừa nói, Hồ Duy Tùng vừa đưa tay ước lượng chiều cao của Đinh Phương Thanh giữa không trung.

"Bé bé lùn lùn trông vô hại lắm."

Vừa nói xong, nhận thấy ba cặp ánh mắt hướng về phía mình, Hồ Duy Tùng cảm thấy khó chịu. Ánh nhìn của bọn họ hiện rõ sự thương hại hướng về phía anh mà không rõ lí do, Đặng Bảo Tuấn chủ nhiệm lớp chồn và Lý Cẩm Giang người đầu tiên gặp Đinh Phương Thanh thì không nói đi, nhưng tại sao lại có cả Lê Trọng Phước của lớp báo nữa.

"Gì vậy? Ánh mắt đó là sao?"

Cả ba cùng đồng thanh: "Không có gì."

Câu trả lời hời hợt càng khiến Hồ Duy Tùng khó chịu. Đây có tính là bị cô lập ở nơi làm không?

Còn chưa đợi Hồ Duy Tùng lên tiếng hỏi chi tiết, Lý Cẩm Giang theo thói quen lắc nhẹ ly cà phê trong tay như thể đó là rượu, ánh mắt đăm chiêu.

"Thú thật, con bé trông vô hại thật, nhưng mà nha, kể từ lần đầu tôi gặp con bé hồi năm lớp sáu ấy, trông con bé như có vấn đề về tâm lý vậy. Không phải chửi mắng gì đâu, là nói thật đó."

Trong số các giáo viên ở đây, người biết Đinh Phương Thanh sớm nhất ngoài hiệu trưởng và chủ nhiệm cấp hai ra thì đó chính là Lý Cẩm Giang. Vào ngày nắng nóng của bốn năm trước, đứng trên khu vực cầu thang của lớp mười một nhìn xuống dưới sân, cô bắt gặp thân ảnh nhỏ bé mặc đồng phục trường cấp hai đi lon ton khắp nơi dưới sân trường, rất dễ thương. Đó là một cô bé tóc cột đuôi ngựa, chân ngắn ngủn hùng hổ bước đi, lông nhông dưới sân trường mấy vòng, theo mỗi bước chân thì cái chùm tóc đuôi ngựa sau đầu lại lắc lư theo trông rất buồn cười.

Vì trông thú vị, nên Lý Cẩm Giang đã dõi mắt theo dõi cô bé nhỏ lạc chân tới thế giới mới này. Và cũng vì thế, Lý Cẩm Giang đã nhìn thấy bộ mặt khác của con bé, điều đó đã khiến cô sững sờ.

Đặng Bảo Tuấn lần đầu nghe thấy chuyện này, không lên tiếng gì, dù sao đó cũng là học sinh của anh, anh không muốn bình phẩm về học sinh của mình khi chưa biết rõ mọi việc.

Hồ Duy Tùng nghe vậy khó lòng tin tưởng. Dù sao cũng đã nhìn thấy Đinh Phương Thanh mấy lần rồi, con bé không giống như mắc vấn đề tâm lý như Lý Cẩm Giang nói. Nói đúng hơn thì có phần tăng động và hòa đồng. Sáng nào chẳng nghe tiếng con bé rượt bạn cùng lớp chạy năm vòng quanh sân trường, nên mắc vấn đề tâm lý phải là đám bạn cùng lớp với con bé mới đúng.

Nhớ tới ánh mắt thương hại của ba người này nhìn mình, Hồ Duy Tùng quyết định vẫn nghe theo linh cảm của mình, tin rằng Đinh Phương Thanh là một bé chihuahua vô hại.

Nhìn vẻ mặt của Hồ Duy Tùng, ba vị giáo viên lại hướng ánh nhìn thương hại về anh một lần nữa. Thà tin hiệu trưởng sẽ đổi tên trường về lại tên chính thức còn hơn là đi tin Đinh Phương Thanh vô hại. Đáng thương thay kẻ không biết Đinh Phương Thanh đã làm những trò gì.

* * *

Đầu tuần sau kỳ thi cuối kỳ một, may thay những gì tôi lo sợ đã không đến. Cả lớp của tôi hoàn toàn trong trạng thái một trăm phần trăm sức mạnh chiến đấu.

Trừ một người.

Lý Mỹ Tâm rên rỉ ở hàng thứ nhất, đứng ở hàng thứ ba là tôi đây mà vẫn nghe thấy rõ tiếng rên rỉ ấy.

"Sao bà xui vậy, cả lớp không ai bị mà có mỗi bà bị đau cơ."

"Tôi có biết đâu, chắc do tôi ít tập thể dục, rồi bắt chạy mấy tiếng nên đau mới bị cơ, đau quá đi à."

Nhìn Lý Mỹ Tâm, tôi nhớ tới chai nước mà anh đưa hôm qua bị cô nàng ném đi thì hiểu ra mọi chuyện. Anh tôi cũng tinh tế mà, ít nhất thì không có đầu độc chúng tôi.

Sáu lớp khối 10 đầy đủ tập họp dưới sân trường. Sáu lớp đứng ngang nhau, mỗi lớp ba hàng dài xếp theo số thứ tự. Trên tay cầm một khẩu súng ngắn đồ chơi với hộp đạn đựng nước thứ lấp lánh. Mỗi lớp đều cầm súng có màu sắc khác nhau. Thỏ màu trắng, rắn màu vàng lục, chồn nửa trắng trên nửa đen dưới, báo thì vàng đốm đen, sư tử nâu bạc, rồng vàng kim.

Trên mỗi cây súng đều có khắc biểu tượng tượng trưng của mỗi lớp, là hình con vật.

Chỉ sau ba ngày, khuôn viên trường thay đổi đến chóng mặt khiến Cao Chí Kiệt kinh ngạc không nói nên lời, đôi mắt liên tục đảo nhìn xung quanh.

Mê cung hoa hồng và cả sân trường hoa lệ đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng sân rộng lớn trống trải. Tôi biết sân trường rộng, nhưng không nghĩ nó lại rộng đến mức này. Chỉ tính mê cung hoa hồng là đủ rộng tới mức phải đi lạc rồi, bây giờ còn thêm cái sân hoa lệ lớn hơn mê cung một chút, cộng thêm sân trường chính nữa, trông không khác gì sân vận động cả.

Tuy vậy, nhìn từ bên ngoài vào trường của tôi chỉ trông như mấy ngôi trường bình thường ở sát đường lớn thôi. Là có sự can thiệp nào đó từ sức mạnh kỳ quái gì đó của mấy giáo viên, khiến cho bên trong ngôi trường lớn hơn vẻ ngoài của nó rất nhiều lần.

Hai tòa nhà đã từng là lớp học trở thành khán đài, ngồi ở nơi đó ngoài học sinh của khối mười một và mười hai ra, còn có vài lớp trung học được đặc cách tới xem trận thi đấu.

Cao Chí Kiệt là ma mới, vừa nhìn thấy khung cảnh sân trường trống trải đã sững người hồi lâu ở trước cổng trường, nếu không phải tôi kéo cậu ta vào trường thì có lẽ cậu ta đã đứng đó cho tới giờ ra về.

Tôi đã sớm biết ngôi trường này như thế nào, bây giờ trong lòng chỉ tràn ngập sự nghi ngờ.

Dù sao chỉ là một trận đấu kiếm thêm điểm, tại sao phải làm tới mức này. Nhất là khi có cả khán giả tới xem, còn có cả lớp cấp hai nữa. Đây là đang muốn ám chỉ về cái gì, và ám chỉ cho ai vậy?

Trong khi còn đang chìm vào suy nghĩ, Trịnh Ái Linh đứng ở bên cạnh huých nhẹ vào tay của tôi, ra hiệu tôi nhìn ra sau lưng. Nhìn theo hướng Trịnh Ái Linh ám chỉ, không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì miệng tôi cũng mém bật ra câu chửi thề.

Mấy cái máy bay đồ chơi nhỏ bay lơ lửng trên không, treo bên dưới còn có một tấm giấy trắng trang trí nơ bướm cực kỳ bắt mắt đang bay phấp phới theo gió, bên trên còn viết một dòng chữ đỏ tươi chói lóa.

"Lớp đứng bét sẽ trừ mười điểm thứ hạng, mặc váy cô tiên hồng và đặt tên lớp trưởng làm tên trường."

Tôi không kiềm chế được biểu cảm mà trợn to mắt. Không hổ xứng danh vị hiệu trưởng tính nết lên xuống thất thường, mạch não khó nắm bắt của trường tôi. Chỉ một cái hình phạt cũng đủ khiến cả sáu lớp khối mười đồng loạt khinh bỉ.

Có điên mới đi mặc váy cô tiên hồng một tuần. Đó là còn chưa biết bộ đồ đó có bị lão hiệu trưởng biến tấu gì nữa không đấy.

Trịnh Ái Linh khoanh tay trước ngực, phì cười: "Ê bà, tui muốn thấy đám con trai lớp mình mặc váy cô tiên hồng bay nhảy khắp trường á."

"Tôi cũng muốn thấy, nhưng nếu vậy thì tụi mình cũng phải mặc giống vậy luôn đấy bà."

Nghe vậy, Trịnh Ái Linh tặc lưỡi: "Chậc, tui thấy tui mặc cũng đẹp, tui cũng muốn thấy Diễm An mặc nữa, nhưng mà bị trừ tận mười điểm nên thôi dẹp đi, ừm."

Nói xong, Trịnh Ái Linh quay đầu đứng xếp hàng ngay ngắn. Tôi không có ý kiến gì về việc Trịnh Ái Linh tự nhận việc nhỏ mặc đồ cô tiên màu hồng cũng đẹp, vì nhỏ xinh thật. Theo kiểu dễ thương đi tới đâu cũng có thể gây chú ý ấy.

Nhìn dòng chữ ghi hình phạt cho việc xếp bét đó, tôi cũng quyết định lờ nó đi. Dù sao thì theo như kế hoạch đã định trước, lớp chúng tôi sẽ lấy đủ điểm để giữ lại cấp chồn.

Nếu để ý kỹ sẽ thấy, có một lớp màn mỏng trong suốt bao phủ cả ngôi trường, đôi khi vì sự phản xạ ánh sáng mà lóe lên trong một khoảnh khắc, thật sự rất khó để nhận biết nó đang ở đó. Nếu không phải đứa trẻ của nhà trường thì sẽ không nhìn thấy được nó. Dưới đôi mắt của tôi, lớp màn mỏng ấy hiện rõ ràng là một vòng sáng màu vàng nhạt trong suốt bao phủ cả ngôi trường, như một lớp che mắt người ngoài để họ không chú ý tới sự thay đổi của ngôi trường này. Hôm nay, lớp màn ấy lại dày hơn so với mọi khi.

Thầy Hoàng dạy văn chờ đợi đúng giờ mới từ từ đứng dậy, giải thích luật của cuộc thi thêm điểm lần này.

Thứ nhất, chỉ phép sử dụng vũ khí của nhà trường cho phép mà không được mang theo bất cứ món đồ nào gây sát thương trực tiếp hoặc gián tiếp lên người khác.

Thứ hai, được phép đả thương người khác, nhưng không được đi quá giới hạn.

Thứ ba, khi bị dính sơn sẽ lập tức bị loại, không được tấn công hay nói chuyện với người khác mà hãy rời khỏi khu vực thi đấu, nếu có ai vi phạm thì cả lớp mất quyền thi đấu.

Thứ tư, nếu bắn trúng đồng đội, cả người bắn và người bị bắn sẽ lập tức bị loại.

Thứ năm, mỗi năm phút sẽ kiểm tra sự hiện diện một lần. Mỗi người cần xuất hiện trước mặt người khác bất kể địch hay đồng minh để được xác nhận bản thân còn sống.

Thứ sáu, thứ hạng sẽ được tính theo điểm hạ gục, lớp nào loại bỏ được nhiều người nhất sẽ chiến thắng.

Thứ bảy, có những họp quà nằm rải rác ở trong khu vực thi đấu, nếu nhặt được, vị trí của kẻ địch sẽ được đánh dấu. Số lượng có giới hạn, hãy sử dụng khôn ngoan.

Thứ tám, tổng thời gian mà các em có là bốn tiếng. Nếu thời gian đã hết mà trận đấu vẫn chưa kết thúc, điểm sẽ được tính theo thành viên còn sống của lớp.

"Đó là tất cả những quy định các em cần tuân theo khi tham gia cuộc thi này, các em không nhớ cũng không sao, ở khi vực thi đấu có màn ảnh hiển thị các điều luật để nhắc nhở các em." Thầy Hoàng đóng lại tờ giấy trên tay, sau đó bỏ nó vào một cái hộp màu đen với dây ruy băng vàng thắt nơ bướm ở giữa, hành động đó rất đáng chú ý.

Nghe xong các điều luật, tôi lặng lẽ phân tích trong khi nhìn về phía cái hộp đen đáng ngờ kia. Trong mỗi điều luật đều có lỗ hỏng và gợi ý, vậy chắc chắn cái hộp mà thầy bỏ tờ giấy kia vào cũng có ý đồ riêng của nó.

Hoặc là điều luật bên trong có vấn đề, hoặc là thầy vẫn chưa đọc hết các luật ở trên tờ giấy, hoặc cũng có thể khi tìm được tờ giấy, sẽ được quyền viết thêm luật vào trò chơi.

Tất nhiên cũng có thể là một trò đùa đến từ vị trí nhà trường, cũng như cái cách cuộc thi này xuất hiện vậy.

Trong khi chìm vào suy nghĩ, phía lớp trưởng lớp rồng đã giơ tay lên.

Ngô Chi Lan, lần đầu tiên nghe đến thì tôi nhớ rõ tên của cậu ta, vì đó là cái tên rất đẹp.

"Các em có chuyện gì sao?" Thầy Hoàng ném cái hộp đen kia sang một bên.

"Thưa thầy, lớp tụi em đã bàn bạc và đưa ra quyết định rút khỏi cuộc thi lần này."

Giọng cậu ta to rõ, tràn đầy sự tự tin và bình tĩnh.

Thầy Hoàng cũng không hỏi nhiều mà gật đầu, lặng lẽ gạch bỏ tên của lớp rồng ra khỏi danh sách thi đấu.

Còn chưa gạch xong, thì lớp sư tử cũng đưa tay lên.

"Tụi em cũng rút khỏi thi đấu."

Tên lớp trưởng lớp sử tử lên tiếng. Tên gì thì tôi quên rồi, hình như là tên của con chim gì đó.

Trong lúc tôi đang điểm danh mấy loài chim tôi biết ở trong đầu, lớp sư tử đã thành công bị gạch tên trong danh sách tham gia. Hiện tại chỉ còn bốn lớp thi đấu với nhau.

Lớp tôi chỉ thiếu 7 điểm để giữ cấp chồn, mà mỗi mạng hạ gục sẽ là một điểm, vậy nên mục tiêu của tôi là hạ toàn bộ đám lớp báo. Đừng hỏi tại sao, tại vì nó phải là như vậy.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cả sân trường đột nhiên rung chuyển. Mấy đứa khối mười và mấy em cấp hai hơi hoảng loạn nhìn xung quanh, loạng choạng nắm tay nhau để kiếm cảm giác an toàn.

Bên dưới đất, những bức tường dày xuất hiện và không ngừng phát triển trở nên cao lớn hơn. Một công trình kiến trúc trồi từ mặt đất, to lớn và hùng vĩ với mái hòm tròn. Tôi kinh ngạc không dám chớp mắt trước cảnh tượng kỳ lạ này, thích thú khi thấy một công trình kiến trúc tuyệt mỹ như vậy lại xuất hiện trước mắt mình, ở nơi một giây trước còn là một khoảng sân trống.

Tòa kiến trúc ấy cứ lớn dần, như thể tự có ý thức mà phát triển vẻ ngoài ngày càng tráng lệ, còn đỏng đảnh tự tạo ra một cái tay nhỏ tát thẳng vào mấy cái máy bay đồ chơi đang an phận bay bên cạnh nó, sau đó rụt tay về rồi tiếp tục cao lớn hơn.

Mấy cái máy bay đồ chơi tội nghiệp bị tát rơi xuống đất, hư hỏng nặng.

Ha, tôi sẽ không nói rằng mình rất vui khi đồ chơi của lão hiệu trưởng bị đánh hư đâu. Vừa lòng lắm.

Kiến trúc to lớn sau khi tự hoàn thiện, từng sợi dây leo từ các bức tường mọc ra nhanh chóng và tươi tốt bám chặt khắp nơi trên bức tường, từ phía mái vòm cũng rũ xuống những dây hoa hồng nở rộ xinh đẹp. Những sợi dây leo phát triển tươi tốt, mọc xuống tới mặt đất, từ từ hình thành một lối vào cao hai mét, còn điểm thêm tí hoa tigon cho lòe loẹt. Như thể đang bảo "nhìn nè, chỗ này cổng vô nè, thấy hoa không? Cổng vào nè" vậy.

Bức tường phía sau cổng hoa rung chuyển và dần dần nứt ra, một cánh cổng đã thật sự xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Nhìn cổng vào, tôi có thể thấy được một chút khung cảnh của bên trong. Nó giống như một phế tích với những tảng đá lớn bị bám rêu xanh nằm ngổn ngang.

"Từ bây giờ các em sẽ bắt đầu cuộc thi dưới sự giám sát của hai khối trên và hai khối cấp hai được mời đến, chúc may mắn."

Thầy Hoàng hướng đôi mắt về phía chúng tôi rồi thông báo cuộc thi đã bắt đầu. Từ dưới chân, một vòng sáng hiện lên khiến chúng tôi kinh ngạc. Từ người từ người biến mất sau khi vòng sáng đó bao trùm lấy họ. Tôi đã ngay lập tức nhận ra khi nhìn thấy vòng sáng xuất hiện dưới chân mình, đây là một phương thức rút ngắn khoảng cách được gọi là dịch chuyển.

Nhưng mà con mẹ nó có cổng mà?

Nếu đã xài dịch chuyển thì biến ra cái để cổng làm gì?

Tôi thét lên trong lòng khi cơ thể mình biến mất. Một ánh sáng lóa mắt khiến tôi không nhìn rõ xung quanh, đến khi ánh sáng đó yếu dần thì tôi đã xuất hiện ở một khu rừng kỳ lạ. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong não tôi đó chính là mình bị thổi bay đến chỗ nào vậy.

Khu rừng với những cái cây không quá cao, ước chừng chỉ tới hai mét rưỡi. Những cành cây với lá tím và xanh lam sẫm rũ xuống như liễu, còn có cả những cây cỏ kỳ quái phát ra ánh sáng tím và đỏ. Nếu phải dùng từ ngữ để miêu tả khu rừng này thì tôi sẽ dùng từ rừng ngoài hành tinh.

Ừm, nơi này có chỗ nào giống với Trái Đất chứ.

Trong khi tôi còn đang hoang mang, thì bên cạnh vang lên tiếng sột soạt. Là từ bụi cỏ bên cạnh truyền đến, tôi lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác hướng súng về phía bên đó. Anh Quốc Anh từng nói cho tôi biết cầm súng phải cầm bằng hai tay. Tôi nghe theo anh cầm súng cả hai tay, ngón tay sẵn sàng bóp cò nếu kẻ đi ra từ bụi rậm là lũ báo.

Nhưng người đi ra khỏi bụi rậm không phải bọn họ, mà là một cô gái tóc ngắn đeo một cái cài tóc màu vàng.

Vừa nhìn thấy tôi, nhỏ đã hốt hoảng kêu lên một tiếng, hoảng loạn cầm cây súng trong tay lên, vì quá luống cuống mà đánh rơi nó xuống đất. Nhỏ hốt hoảng cúi xuống nhặt lên.

Cây súng có màu vàng lục đập thẳng vào mắt tôi. Nếu tôi không nhầm thì đó là màu của lớp rắn. Tôi đang lập đồng minh với hai lớp thỏ, rắn. Vậy nên đối mặt với người của lớp rắn, tôi không được tỏ ra vô lễ. Dù sao, tôi chính là người đứng ra đại diện cho lớp chồn khi lập đồng minh với hai lớp này, nếu tôi có động thái nào đó không đúng dù chỉ là sơ suất nhỏ thì nó vẫn gây mất lòng tin với hai đồng minh của mình.

"Chờ đã."

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa buông lỏng cảnh giác. Sau khi nhỏ nhặt súng lên chỉ về hướng tôi, tôi đã đưa hai tay lên thể hiện thiện chí.

Và tôi ngu thật.

Cô nàng lớp rắn ngốc nghếch không khống chế được hành vi của mình. Người có thân thể nhanh hơn não đó mở to mắt nhìn tôi, miệng thì hả một tiếng, tay thì bắn một phát. Một viên nước tròn trĩnh bay thẳng đến phía tôi.

Bây giờ tôi mới tò mò cơ chế hoạt động của súng. Lúc cầm nghiên cứu trên tay, tôi xác định đạn đã được thay thế bằng nước, lúc lắc lắc tôi cũng có thể nghe thấy tiếng nước bên trong. Bây giờ khi bắn ra, nước lại là một viên tròn vo. Có lẽ là bị nén lại trước khi bắn ra, còn lí do vì sao không có những tia nước do lực ép sau khi bắn thì có lẽ là do hoa văn trên thân súng, thứ hoa văn tượng trưng cho mỗi lớp ấy đã sáng lên khi cô nàng lớp rắn kia bóp cò. Có lẽ nó có nguyên lí hoạt động khiến những viên nước bắn ra tròn như đạn giả, và khiến nước bắn ra không vì lực ép mà văng tung tóe khi rời khỏi nòng.

Nhưng mà đó không phải điểm đáng để quan tâm, điểm nên quan tâm là tôi sắp bị bắn rồi mà tôi còn rảnh hơi đi phân tích cây súng. Ba nó ơi tôi điên rồi, không đúng! Minh ơi, cơ mà mắc gì Minh! Mắc gì á!

Trong khoảnh khắc tôi bị giật mình vì viên nước bay ra, rồi mạch não cũng theo đó mà chập mạch khiến toàn thân không kịp phản ứng.

Vào múc tôi nghĩ mình tiêu đời rồi, một cây súng từ phía xa xoay tròn bay đến, nhắm chuẩn vào viên nước đang ở giữ không trung khiến nó văng tứ tung. Trước lúc đó một chút, như thể đã bàn bạc từ trước, phía sau tôi và cô gái lớp rắn kia xuất hiện thêm mấy người, tay cầm một cái lá bạc hà to hơn người chắn trước mặt hai đứa. Những giọt nước nhỏ cũng vì thế mà không chạm được tới người hai đứa chúng tôi.

Tôi ngơ ngác vì sự việc xảy ra quá nhanh vừa rồi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, đôi mắt hơi mở to của tôi nhìn sang bên cạnh. Lại là một người tôi không biết, nhưng khi nhìn cây súng màu trắng đặc trưng đó, tôi mới xác định được đây là bạn.

Cây súng vừa bay đến đập vào cái cây gần đó vang lên một tiếng cốp rõ to, sau đó rơi xuống đất.

Tiếng tặc lưỡi trầm thấp vang lên. Và tôi nhận ra cái sự khó chịu này.

"Cô có bị ngu không vậy?"

Đúng như tôi nghĩ, cái giọng khó ưa của Cao Chí Kiệt vang lên từ bên cạnh. Cậu ta chính là người ném cây súng.

Cao Chí Kiệt từ từ đi về phía này và nhặt cây súng lên, vẻ mặt nhăn lại, cả người tỏa ra khí chất mọi người chớ tới gần.