Một ngày nọ, Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu cùng nhớ lại ấn tượng về lần đầu tiên gặp nhau.
Ấn tượng đầu tiên của Tiễn Phiêu Phiêu về Lý Miêu, đương nhiên là về lần chạm trán vô lễ ngạo mạn của Lý Miêu, nhưng Lý Miêu hoàn toàn không nhớ rõ chuyện ấy, ấn tượng đầu tiên của Lý Miêu về Tiễn Phiêu Phiêu bắt nguồn từ Giáng Sinh năm đó…
Thực ra Tiễn Phiêu Phiêu cũng nhớ được mùa Giáng Sinh năm đó mình vẫn thử việc tại công ty của Lý Miêu.Ngày ấy, công ty mua mười phiếu tham dự tiệc Giáng Sinh từ một khách sạn nổi tiếng, phát cho nhân viên trẻ tuổi độc thân trong công ty.
Bữa tiệc vừa có đồ ăn ngon vừa tổ chức trò chơi, Tiễn Phiêu Phiêu say mê phấn khởi tham gia trò chơi, thu về rất nhiều quà tặng, còn phân phát cho mọi người một ít.
Lý Miêu nói: “Khi đó anh nghĩ, cô bé này tuy trông không giống người chăm chỉ học hành, mà chỉ thích dạo phố đọc tiểu thuyết ngôn tình, không ngờ cũng khá thông minh, đối xử với mọi người rất thân thiện, đúng là một cô bé tốt.”
Tiễn Phiêu Phiêu hoàn toàn không bị lời khen của Lý Miêu cảm động, cô chỉ ngạc nhiên hỏi: “Gì cơ? Lúc đó anh cũng ở đấy à?”
Lý Miêu nhất thời cảm thấy tự tôn bị thương tổn: “Sao anh lại không ở đấy chứ!”
Tiễn Phiêu vẫn tiếp tục ngạc nhiên: “Em nhớ rõ là không có anh mà!”
“Chắc chắn có anh!”
Để thể hiện bản thân không hề nói bừa, Tiễn Phiêu Phiêu bắt đầu dùng ngón tay đếm: “Hôm ấy có em này, anh Z, chị Z, anh Q, chị X…”
Đếm đi đếm lại chỉ được chín người, nhưng cô biết hôm đó chắc chắn có mười tấm phiếu được phát ra, bởi cô là người đi lĩnh phiếu về.
“Lẽ nào…anh chính là người còn lại?Anh cũng quá vô hình rồi!”
“Sao em có thể không nhận ra sự tồn tại của anh, em thật quá kém!”Lý Miêu cực kỳ tức giận.
Vậy coi như mối thù năm xưa bị anh khinh thường đã được báo rồi, haha….