Trên đường về phòng trọ, Việt bấm số điện thoại của Dũng để gọi cho hắn:
- Alo, tao gọi để báo mày chuẩn bị đồ đi, tối mai sẽ ra tay với băng đảng của tên Tuấn.
Dũng khá là bất ngờ, hôm qua chả phải thằng Việt này nói là chờ thêm vài ngày rỗi hãy ra tay ư? Sao giờ lại bảo chuẩn bị đồ? Việt hiểu Dũng đang nghĩ gì nên không đợi hắn hỏi, anh nói ngay luôn:
- Tên Tuấn gặp nguy hiểm rồi, dù hiện tại tin tức này chưa lộ ra ngoài nhưng tao có nguồn tình báo nên đã biết trước rồi. Bởi thế tao mới bảo mày đi chuẩn bị sẵn sàng.
- Tao hiểu rồi, tao sẽ sai mấy thằng đi gom hàng.
- Ừ, à quên, khi xuất quân thì nhớ đừng giết ai, bọn cớm mấy bữa nay đang chú ý đến phía chúng ta đấy.
- Ừ, tao nhớ rồi, chỉ là nếu không giết gà dọa khỉ, tao e là bọn chúng không biết sợ mà phản kháng đấy.
- Tao chỉ nói không giết chứ có nói không làm gì đâu.
- Ha ha ha, tao hiểu rồi. Trước khi xuất quân tao sẽ nhắn tin cho mày trước.
- Ừ, cũng không còn gì nữa, tao cúp máy đây.
- Ừ.
Kết thúc cuộc gọi với Dũng xong, Việt định gọi tiếp cho Quỳnh để báo cho cô ấy biết tình trạng sức khỏe của ông Tâm, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, Việt quyết định không gọi nữa. Bởi vì hiện tại, chuyện giữa ba người vẫn chưa giải quyết thấu đáo, Việt thấy liên lạc với Quỳnh quả thật không được hay lắm, hơn nữa, rất có thể Ngọc đã thông báo cho cô ấy biết luôn rồi.
Việt vừa mới cất điện thoại vào túi quần thì lại có người gọi đến, Việt nhìn số hiện trên màn hình thì thấy đó là số của luật sư đang cộng tác với anh. Việc mà Việt nhờ ông ta xử lý chắc đã có kết quả nên ông ta mới liên lạc, Việt bèn bắt máy. Người luật sư lên tiếng trước:
- Alo, chào anh, chúc một buổi sáng tốt lành.
Việt bật cười:
- Chào anh, chúc buổi sáng tốt lành. Anh gọi tôi thế này chắc chuyện kia đã xong rồi phải không
Luật sư đáp:
- Đúng vậy, nhưng chuyện này không tiện nói qua điện thoại, giờ anh rảnh không, chúng ta kiếm chỗ nào đấy ngồi xuống từ từ bàn tiếp.
Việt ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
- Phải, gần đây có quán café Hoa Sữa, chúng ta gặp nhau ở đấy đi. Anh thấy thế nào?
- Cũng được, tôi biết quán đấy, quán Hoa Sữa có không gian khá yên tĩnh và kín đáo nên tôi vẫn thường đến đấy làm việc.
- Hay lắm, vậy cứ thế đi, mười phút nữa tôi sẽ có mặt ở Hoa Sữa.
- Được, hẹn gặp ở đấy.
Việt cúp máy, giờ phải gặp vị luật sư này thì đành tạm gác việc đến thăm ông Tâm rồi. Anh bèn nhắn tin cho Ngọc nói rằng anh có việc đột xuất phải xử lý nên anh không thể đến thăm ba cô ấy sớm được, mặc dù làm như vậy sẽ chọc giận Ngọc. Nhắn xong, Việt lập tức chạy đến chỗ hẹn
...
Tuấn đã bị Thương áp giải về đồn, ông Phương không về thẩm vấn hắn ta ngay mà đến bệnh viện ông Tâm trước. Khi ông vào trong phòng bệnh thì ông thấy gia đình của ông Tâm đều có mặt đầy đủ. Ông Tâm quả thật đã tỉnh lại, chẳng qua cơ thể vẫn còn suy nhược, sắc mặt thì tái nhợt. Ông Phương không bắt chuyện với gia đình của ông Tâm ngay mà quay sang hỏi bác sĩ điều trị:
- Tình hình của bệnh nhân thế nào rồi bác sĩ?
Bác sĩ nói:
- Tình hình của ông Tâm đã tốt hơn rất nhiều, nếu không muốn nói là kỳ tích trong y học. Chẳng qua... có một số vấn đề nhỏ.
- Những vấn đề nào thế bác sĩ?
- À, vấn đề xuất hiện ở vùng phụ trách chức năng phát âm của ông Tâm, khu vực đó vẫn còn đôi chút thương tổn nên khả năng nói của ông ấy khó mà phục hồi trong thời gian ngắn được.
Ông Phương biết vị bác sĩ đang nói đến vụ án, ý nhắc nhở ông là phải chú ý sức khỏe của bệnh nhân. Ông Phương bèn hỏi:
- Ồ, có khả năng hồi phục như cũ không bác sĩ?
Tình trạng của ông Tâm giờ hầu như đã vượt ra khỏi những kiến thức đã biết nên vị bác sĩ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời:
- Khả năng để khu vực này hồi phục như cũ thì vẫn có nhưng theo tôi thấy phải mất khoảng thời gian kha khá đấy.
- Cám ơn bác sĩ.
- Được rồi, mọi người muốn nói gì với bệnh nhân thì nói nhanh một chút, bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, cơ thể đang rất yếu nên cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút.
Vị bác sĩ nói xong thì đi rời khỏi phòng bệnh. Ông Phương cũng không hỏi ông Tâm gì nhiều mà chỉ an ủi và dặn dò gia đình chăm sóc ông ấy thật tốt mà thôi, sau đó cũng ra khỏi phòng. Ông Phương bảo với những người cấp dưới đang đứng ngoài cửa phòng bệnh:
- Hai người trong số các cậu ra trước cửa khoa đảm nhận nhiệm vụ canh gác khu vực đó, tập trung toàn bộ tinh thần để phát hiện người nào có biểu hiện bất thường. Những người còn lại tản ra lân cận quanh phòng bệnh này.
- Rõ thưa sếp.
An bài người bảo vệ cho ông Tâm xong xuôi đâu đó thì ông Phương trở về đồn xử lý vụ án của tên Tuấn. Ông vừa đi vừa gọi cho Thương:
- Cháu bố trí phòng thẩm vấn đi nhé, chú sẽ về đồn đích thân thẩm vấn Tuấn.
Thương nói:
- Dạ cháu đã chuẩn bị xong cả rồi ạ. Chú có cần cháu triệu tập thêm đồng phạm của tên Tuấn để đối chất với nhau không ạ?
- Tạm thời vẫn chưa, chúng ta chia ra đồng thời thẩm vấn hai bên, chú sẽ lo tên Tuấn, còn cháu sẽ thẩm vấn đồng phạm của hắn.
- Dạ cháu hiểu rồi.
- Ừ, chú cúp máy đây, những vấn đề khác đợi chú về đồn rồi hẵng bàn tiếp.
- Dạ vâng.
Khi ông Phương về đồn cảnh sát thì bắt gặp Thương đã ngồi chờ mình từ trước. Thấy ông Phương bước vào, Thương đứng lên, cô đưa tập tài liệu cho ông rồi nói:
- Dạ thưa chú, đây là toàn bộ hồ sơ có liên quan đến các tội danh của tên Tuấn, trong đó có cả vụ xe lậu nữa.
Ông Phương lật ra xem sơ qua và hỏi:
- Có người nào dính dáng đến những tội danh này nữa không? Theo chú thấy thì phải có thêm nhiều người khác nữa chứ.
Thương hiểu ý ông đang muốn hỏi là gì, cô lắc đầu:
- Dạ không, có lẽ Việt vẫn đang giữ những chứng cứ đó ạ. Thật chả hiểu cậu ta giữ chúng với mục đích gì nữa? Những cái đó đâu mang lại nhiều lợi ích cho cậu ta đâu.
Ông Phương đáp:
- Mục đích gì thì sau rồi cũng sẽ rõ ràng thôi, dù gì chúng ta vẫn nên cám ơn thằng nhóc đó vì đã giúp chúng ta tẩy sạch hàng ngũ cơ mà. Cứ để nó bình tĩnh lại một thời gian ngắn đã, chú sẽ hỏi nó sau. Nào, cháu đi cùng chú giờ chúng ta đi thẩm vấn tên Tuấn.
Thương ngạc nhiên:
- Ơ thế không phải cháu sẽ thẩm vấn những tên đồng phạm vụ xe lậu của hắn ạ?
- Không cần gấp như vậy đâu, cấp dưới của chú dư sức buộc những kẻ đó phải khai ra toàn bộ.
- Vâng, thế thì cháu sẽ làm theo lệnh chú. Tên Tuấn đã được đưa vào phòng thẩm vấn trước rồi ạ.
Ông Phương và Thương tiến vào trong. Tuấn nhìn thấy Thương cũng đến thẩm vấn thì sắc mặt thoáng biến đổi bởi hắn đã tự thân cảm nhận được bản lĩnh của cô gái này; chẳng qua một kẻ từng trải bao nhiêu năm như hắn thì rất giỏi che giấu nỗi hoảng sợ. Thấy hắn có thể bình tĩnh lại nhanh chóng như thế, dù là giữa cảnh sát với tội phạm, ông Phương vẫn không khỏi thầm khen ngợi.
Ông Phương ngồi xuống bắt đầu công việc của mình:
- Chào anh Tuấn, tôi đã mong cuộc nói chuyện thế này lâu lắm rồi, tôi có rất nhiều điều phải hỏi anh đấy.
...
Bên ông Phương đang thẩm vấn tên Tuấn thì bên Việt cùng luật sư cũng đã bàn xong việc sẽ làm những gì trong cuộc họp hội đồng quản trị của công ty mà Sơn từng là cổ đông (hiện giờ đã chuyển nhượng sang cho Việt). Việt bắt tay luật sư, miệng tươi cười:
- Cám ơn anh đã giúp, nếu chuyện này tốt đẹp tôi sẽ không quên công sức của anh.
Luật sư đáp:
- Đây là công việc tôi phải làm, anh không cần để ý đến vậy đâu.
- Ha ha, anh có lòng thì tôi cũng có, dù gì chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài mà.
- Ha ha, được rồi, có gì anh cứ liên lạc với tôi, còn bây giờ tôi cũng nên trở về văn phòng.
- Ồ vâng, tạm biệt.
Khi luật sư rời thì Việt mang mặt na dạ lên và quay lại công ty của Tuấn để làm một vài việc, đảm bảo kế hoạch của mình diễn ra đúng như dự tính. Việt đến bàn làm việc của cô thư ký:
- Chào em, anh Tuấn có ở đây không?
Cô thư ký vẫn chưa hay chuyện Tuấn đã bị cảnh sát bắt nên đáp:
- Dạ anh Tuấn vừa mới rời khỏi công ty không bao lâu. Anh gặp anh ấy có việc quan trọng lắm không?
- Không quan trọng lắm, chỉ là anh Tuấn có nhờ anh liên lạc với công ty Thành Dũng bảo họ cử người đến để bàn bạc chuyện hợp tác ấy mà.
Việt đoán rằng trước khi Tuấn bỏ trốn thì đã dặn cô thư ký làm điều này, anh hỏi chỉ để chắc chắn hơn thôi. Quả thật suy nghĩ của Việt đã đúng như thế, cho nên cô thư ký không nghi ngờ gì Việt cả. Cô đáp:
- À, anh Tuấn cũng đã dặn em cái này, em đã liên lạc với họ rồi.
Việt hỏi tiếp:
- Ồ, thế họ nói sao?
Cô thư ký trả lời:
- Họ bảo sẽ đến trong vài ngày tới, chỉ là chưa xác định ngày cụ thể.
- Ồ vậy thì tốt rồi. Anh đi đây, nếu anh Tuấn quay về thì liên lạc với anh ngay nhé.
- Dạ vâng.
Đã đảm bảo được điều mình cần thực hiện đã được xử lý tốt, Việt trở về phòng trọ của mình. Ngay hôm nay, những chuyện khiến anh lo lắng nhất gần như đã xong hết nên tâm trí của anh đã thả lỏng đi nhiều, anh muốn nghỉ ngơi một chút. Việt ngả người xuống giường đánh một giấc thật ngon, mãi đến trời sập tối mới tỉnh lại. Anh tắm rửa, ăn tối rồi lấy phần chứng cứ phạm tội của tên Tuấn mà anh chưa đưa cho ông Phương ra đọc, dù đã đọc một lần trước đó nhưng anh vẫn hi vọng tìm ra một điều gì đấy có thể lợi dụng. Việt đọc đến những dòng gần cuối trang thứ ba thì bỗng dưng biến hẳn sắc mặt. Anh vội vàng lấy điện thoại gọi cho Ngọc. Anh không đợi cho Ngọc nói gì mà anh lên tiếng hỏi ngay:
- Ngọc, sáng nay em gọi cho anh báo là ba em đã tỉnh lại thì em đang ở đâu?
Ngọc ngạc nhiên hỏi lại:
- Lúc đó tôi đang ở lớp học.
Việt hỏi dồn dập:
- Trong lớp hay ngoài lớp? Có ai nghe được em nói không?
- Lúc tôi gọi cho anh thì ở ngoài lớp, còn có ai nghe được không thì tôi không dám chắc, anh hỏi cái này làm gì?
Ngọc không hiểu vì sao Việt lại hỏi những điều kỳ quái như vậy. Việt bên này nghe được thì thầm kêu không ổn. Anh hỏi tiếp:
- À, anh hỏi vậy thôi, mà giờ em đang ở bệnh viện hay ở nhà? Anh đang định đến thăm ba em.
- Tôi đang ở nhà, sao tôi cảm giác anh không giống bình thường thế nhỉ?
Ngọc đang ở nhà thì anh cũng bớt một nỗi lo. Việt không muốn cô sợ hãi nên cố đáp lại bằng giọng bình tĩnh:
- À, có gì mà không bình thường chứ, anh chỉ quan tâm đến ba của em thôi chứ có gì đâu. Được rồi, em cứ ở nhà đi, anh đang trên đường đến thăm ba em đây.
- Ồ, vậy thì anh cứ đi đi, tôi sẽ đến sau.
- Được được, anh cúp máy đây.
Việt vừa ngắt cuộc gọi thì lập tức vọt ngay đến bệnh viện, nếu anh đoán không lầm thì giờ ông Tâm đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh cần đến giúp ông ấy. Hiện tại Việt không có xe máy nên buộc lòng phải bắt taxi đến bệnh viện. Tài xế thấy anh có việc gấp nên cũng chấp nhận chạy với tốc độ rất nhanh.