Thế Giới Ngầm

Thế Giới Ngầm - Quyển 2 Chương 47




Việt nhìn theo hướng bọn chúng đi, trong lòng cảm thấy quái lạ: "Chả phải Thiên luôn xem Hắc Báo là kẻ thù ư? Tại sao hắn lại đi cùng Phong chứ?"



Anh nghe loáng thoáng tiếng Huỳnh nói với Phong:



- Đại ca, anh tin vụ này thật sự sẽ thành công ạ?



Phong gật đầu:



- Tất nhiên, chỉ cần chúng ta phá đám thành công thì hắn ta có thể đi đâu được nữa chứ.



Một chiếc xe vụt qua, tiếng động cơ át ltiếng đối thoại của Phong và Huỳnh. Việt chỉ nghe được mấy câu sau đó:



- Nhưng động đến ông ta, em sợ mọi chuyện lại phức tạp hơn đấy ạ.



Phong chỉ nhếch mép cười khẩy:



- Yên tâm, có anh ở đây, ông ta cũng phải nể ba phần. Chú mày sẽ không sao đâu.



- Vậy thì em yên tâm rồi...



Phong cùng đám đàn em đi mỗi lúc một xa, tiếng nói bọn chúng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Việt không bám theo vì lo ngại bị phát hiện. Tình hình giờ đang rất nhạy cảm nên phải rất thận trọng. Anh nghĩ thầm: "Phong gặp Thiên chắc hẳn là moi thông tin về bọn Bạch Hổ. Nhưng Thiên vốn trung thành với Tuấn, sao lại đồng ý gặp Phong. Chẳng lẽ do Tuấn đã ít tin tưởng Thiên hơn nên hắn muốn phản bội?" Có điều, Việt suy đi tính lại thì thấy giả thiết chưa hợp lý cho lắm. Mà nếu vẫn chưa chắc chắn thì cần phải thúc đẩy hơn nữa, phải khiến Tuấn càng mất lòng tin ở Thiên. Việt đã nghĩ ra một cách.



Đến hoàng hôn, Việt đi đến tổng bộ của tổ chức cũ của mình. Việt chờ bên ngoài một chút thì thấy một người đàn ông từ trong đi ra. Anh âm thầm bám theo hắn ta một đoạn xa. Sau khi xác định không ai nhận ra mình, Việt tăng tốc áp sát gã đó rồi lên tiếng nói với gã:



- Chào ông bạn cũ.



Gã đó bị tiếng của Việt làm giật thột. Hắn vội quay đầu lại nhìn xem tên nào to gan dám hù dọa hắn; vừa thấy mặt đối phương, hắn tức thì sững người ra. Việt thì cũng không có hành động gì mà đứng nguyên tại chỗ. Mãi nửa phút sau, gã kia mới nói:



- Thằng phản bội, mày còn dám đến gặp tao sao.



Việt không giận, chỉ đáp lại một cách thản nhiên:



- Tao không phản bội. tao mà có thì mày đã chẳng thể đứng nổi ở đây đâu Dũng.



Thì ra gã này là Dũng, người đã cũng Việt bắt tên nội gián khi Việt mới gia nhập tổ chức của Hưng – Sơn. Khi nghe Việt nói, Dũng càng thêm tức tối. Hắn nghiếng rang kèn kẹt:



- Nếu mày thật sự trung thành thì sau khi thất bại, mày phải về tổ chức chịu tội, nhưng ngược lại mày tự dưng biến mất tăm tích, không phản bội thì là gì.



Việt lắc đầu:



- Nhắc lại thêm bực, tao trúng kế liên hoàn của kè thù, cuối cùng tao bị cớm truy bắt. Tao buộc lòng phải trốn chui trốn nhủi, muốn đi mua đồ còn khó, huống chi quay về tổ chức.



Dũng cười nhạt:





- Mày tưởng tao là con nít lên ba sao? Mày đang bỏ trốn, tự dưng bữa nay quay về làm gì, có thì cũng chỉ là mấy thằng ngu.



Việt mặc kệ mấy lời khích bác của hắn ta, anh nói tiếp:



- Tao có một vài manh mối của kẻ đã hại tao nên tao mới lộ mặt. Tao tình cờ phát hiện một phi vụ rất lớn nên muốn thông báo cho mày biết.



- Hừ, lừa ai chứ, bị thất bại thảm hại mà còn dám đến gặp mọi người sao?



- Nếu không phải bị hãm hại thì tao đã quay về chịu tội lâu rồi. Ôi, âu cũng là cái giả phải trả khi quyết định đi theo con đường xã hội đen. Hôm nay tao gặp mày cốt để cung cấp thông tin một phị vụ lớn nhằm đoái công chuộc tội.



Dũng nghe vậy thì rất hiếu kỳ. Hắn không nén nổi sự tò mò, bèn hỏi Việt ngay:



- Phi vụ gì mà lớn?




- Hàng của Bạch Hổ. Chắc mày vẫn còn nhớ lợi nhuận đợt hàng lần trước chứ.



- Còn, lần đó là mày đã đoạt hàng cho chúng ta.



- Đúng vậy, lần đó tao mang về. Nhưng sau khi chúng ta thất bại, bọn Bạch Hổ đã quay sang làm ăn với tên Mạnh Tuấn. Đợt hàng thứ hai này bọn Bạch Hổ bán cho tên Tuấn. Bởi vậy, tao mới thông báo tin này cho mày hay. Một mũi tên trúng hai đích, tao vừa có thể giúp tổ chức kiếm lời, vừa trả được thù bọn thằng Tuấn chơi đểu tao.



- Mày nghĩ anh Sơn sẽ tin lời mày hay sao. Mày muốn lợi dụng tao để hại anh Sơn ư? Nằm mơ giữa ban ngày à.



- Tao chỉ muốn giúp những chiến hữu cũ, mày tin lời tao hay không thì tuỳ. Chừng gần hai tuần nữa, mày định làm thế nào, hãy suy nghĩ thật kỹ. Bây giờ tao còn việc phải đi làm, tao sẽ nhắn tin cụ thể ngày tên Tuấn và bọn Bạch Hổ giao dịch sau.



Việt nói xong, đang định rời đi thì anh sực nhớ ra một việc. Anh xoay người lại hỏi:



- À, tao hỏi mày điều này. Mày là dân gốc ở đây, lại tham gia xã hội đen khá lâu rồi, mày có biết tên tội phạm nào chuyên dùng điện hại người không?



Cũng như Chung ruồi, sau khi nghe Việt hỏi câu đó, Dũng rất ngạc nhiên. Hắn lắc đầu:



- Chưa bao giờ, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến này, tao chưa từng nghe ai nhắc đến.



- Thật à? Vậy thỉ đúng là quái lạ thật. Trước không có, giờ lại xuất hiện, thế là cớ làm sao.



Dũng thấy Việt cứ lẩm bẩm một mình thì chả hiểu gì cả, bèn hỏi:



- Mà tại sao mày hỏi cái đó? Có vấn đề gì à?



Việt đương nhiên sẽ không kể cho Dũng vụ án của mụ Tuyết:



- Không có gì, chỉ là vấn đế cá nhân tao thôi.




Nếu Dũng mà biết vụ án, mọi thứ sẽ càng thêm rối rắm. Mặt khác anh cũng thông qua Dũng tiết lộ một ít tin tức cho Sơn nhằm thăm dò động tĩnh của ông ta. Chỉ cần Thanh Sơn làm ra bất cứ hành động gì bất thường, chứng tỏ ông ta có liên quan. Nghĩ đến đây, Việt lại càng lo lắng hơn nữa. Hiện tại, thời gian đã gấp lắm rồi, nếu càng chậm trễ, hung thủ càng có cơ hội phi tang chứng cứ. Anh lập tức đi ngay, trước khi đi, anh còn nhắc Dũng nhớ suy xét chuyến hàng sắp tới của bọn Bạch Hổ.



Sau khi đã cân nhắc kỹ càng, Dũng quay về công ty nói lại điều này với Thanh Sơn. Thanh Sơn nghe xong, không đưa ra quyết định ngay mà nghĩ bụng: "Lần trước vì mình và Hưng quá tin tưởng thằng ranh con đó nên mới bị thất bại thê thảm. Lần này mình chưa nắm rõ ý đồ của nó, nếu cứ bất chấp đồng ý đề nghĩ, chỉ e sẽ xảy ra nhiều nguy hiểm." Cũng không thể trách Sơn quá đa nghĩ. Bởi lẽ những cú ngã rất đau trước đây đã khiến ông ta ít tin tưởng người khác hơn. Ông ta hỏi tiếp Dũng:



- Thằng Việt có nói với mà điều gì khác nữa không?



Dũng trả lời:



- Dạ không.



Nhưng ngay sau đó, Dũng sực nhớ ra cái gì đó nên gập đầu:



- Trước khi bỏ đi, thằng Việt hỏi em có biết tên tội phạm nào thường hại người bằng điện hay không ạ?



- Vậy à?



Tại sao Việt biết cụ thể thời gian của chuyến hàng sắp tới đây, Thanh Sơn cũng lờ mờ đoán được. Còn câu thứ hai Việt hỏi Dũng, ông ta dù nghĩ mãi nhưng vẫn không thể hiểu nổi. Hai điều trước sau chẳng liên quan gì cả. Đến khi ông ta liếc qua tờ báo trên bàn và đọc được tin vụ án mụ Tuyết, ông ta dần dần đoán ra được phần nào: "Thứ quan trọng nhất hiện đối với thẳng ranh đó là giải oan cho chính bản thân nó. Chả lẽ gã tội phạm mà nó cần biết có liên can đến cô ả sao?"



Thanh Sơn chợt nhớ lại lần Việt đến đe doạ ông ta thì hiểu ngay: "Thì ra thằng ranh này hỏi thế là để thăm dò tin tức của tên hung thủ từ mình, đúng là ngu hết chỗ nói. Hừ, vì trả thù, hắn tung tin về chuyến hàng của bọn Bạch Hổ ra ngoài nhằm khích mình và gã kia xuất hiện. Được lắm ranh con, mày muốn chơi thì tao sẽ chơi đến cùng, để xem mày còn trò gì hay nữa."



Có vẻ như Sơn đã quyết giành mối với băng của Mạnh Tuấn lẫn bang Hắc Báo. Đương nhiên, dù ông ta có dự định liên lạc nhưng trong bụng vẫn còn nghi ngờ ý đồ của Việt khi Việt đề nghị hai bên hợp tác với nhau.



Thực ra Việt đã giảm bớt suy nghĩ Sơn là kẻ hãm hại anh như trước đây. Bởi từ sau vụ án mụ Tuyết, anh nhận thấy một điều mâu thuẫn. Nếu trước đó Thanh Sơn cấu kết với một kẻ như tên hung thủ kia, ông ta sẽ không thua thê thảm, đến mức Hưng phải bỏ mạng như vậy. Bây giờ anh đề nghị ông ta hợp tác với mình chủ yếu là để tăng cường thực lực đối đầu với Hắc Báo.



Vấn đề giờ là ông ta hay Việt sẽ liên lạc với người kia trước. Bởi lẽ cả hai đều hiểu rằng kẻ chủ động thì chịu bất lợi nhiều hơn. Rốt hai ngày sau, Sơn buộc phải gọi vào số điện thoại mà Việt cho Dũng từ trước. Việt thấy thế thì thở phào. Ông ta mà không gọi thì anh cũng gọi trước. Nếu trễ thêm một ngày nữa thì kế hoạch anh khổ công dựng lên sẽ đổ bể hết. Anh nói:



- Xin chào ông anh, lâu ngày quá rồi nhỉ, ông anh vẫn khoẻ chứ?




Sơn đáp:



- Bớt nói nhảm đi, tôi nghe thằng Dũng nói cậu muốn phá vụ làm ăn của tên Tuấn để lập công chuộc tội phải không?



- Tất nhiên là không, tôi chỉ nhớ tới cái nghĩa đã từng cùng chung hoạn nạn, muốn hợp tác để đôi bên cùng có lợi.



- Đôi bên cùng có lợi ư? Hừ, cậu có điều kiện gì thì nói đi. Nếu tôi thấy được thì sẽ hợp tác.



Việt bật cười:



- Được, điều kiện của tôi rất đơn giản, giúp tôi đánh bại Hắc Báo trên thương trường. Anh giúp tôi đánh sập giá cổ phiếu của chúng, tôi giúp anh giành lại mối làm ăn. Điều kiện này không tệ chứ.



- Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày đấy hả? Việc này tôi đã cố suốt bao nhiêu năm qua mà vẫn không thể. Cậu nghĩ mình là ai?




Việt vẫn cười:



- Anh hoặc tôi thì đúng là không thể, nhưng nếu thêm hai nguồn vốn cực lớn nữa thì khác. Liệu bọn Hắc Báo chịu được bao lâu.



Sơn ngạc nhiên hỏi lại:



- Hai nguồn vốn cực lớn? Ý cậu là sao?



- Tôi đã nói rõ đấy thôi, có hai nguồn vốn đủ lớn để giúp anh đánh bại Hắc Báo. Vấn đề là anh có hứng thú tham gia hay không?



- Làm sao tôi biết lời cậu nói có đáng tin hay không? Những nguồn vốn trong tay cậu chắc gì hạ bệ được lũ Hắc Báo.



- Đáng tin hay không thì anh thử mới biết được chứ. Hơn nữa, đây là cơ hội duy nhất chúng ta có thể đánh gục bọn chúng. Anh thật sự bỏ qua được không?



Sơn trầm ngâm giây lát rồi đáp:



- Được, lần cuối cùng tôi tin cậu, nhớ phải thắng bằng được.



Việt nói:



- Nhất định phải như thế. Nếu lại thất bại, không chỉ ông anh thua thê thảm mà bản thân tôi cũng chẳng thể toàn mạng.



- Tốt, vậy thì cậu hãy trình bày chi tiết kế hoạch của cậu đi.



- Kế hoạch của tôi như sau, đầu tiên tôi sẽ...



Việt bắt đầu giải thích cụ thể các bước mà hai người phải làm sắp tới. Khi nghe xong, Sơn thấy kế hoạch này quả thật quá chu toàn, nhưng cũng vì thế mà ông ta cảm giác có gì đó không ổn. Cuối cùng, ông ta nói:



- Trở về nhà, tôi sẽ nghiên cứu thêm. Tôi nghĩ hiện tại tạm thời chúng ta chưa nên gặp mặt nhau, hãy cứ tiếp tục liên lạc qua điện thoại hay mail, đợi chuyến hàng của Bạch Hổ thì hẵng bàn tiếp.



Việt đồng ý:



- Thế cũng được. Trong tình hình hiện nay, tôi vẫn chưa thể lộ mặt, có gì thì liên lạc theo cách của anh. Tôi cúp máy đây, tạm biệt.



Việt ngắt cuộc gọi, sau đó nghĩ bụng: "Tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót nào, nhất định phải làm cho tất cả bọn chúng thua thật thê thảm." Anh bèn gọi điện tới số "Chung ruồi":



- Alo, tao Việt đây, bây giờ mày rảnh không, tao có việc muốn nhờ mày giúp.



- Bây giờ à? Được, hẹn gặp ở chỗ cũ.