Thế Giới Ngầm

Thế Giới Ngầm - Quyển 2 Chương 18




Hưng gật đầu:



- Không sai, mày thông minh lắm. Nhưng khu đất hoang đó chẳng thể dùng nắm đấm mà lấy được, phải dựa vào thực lực kinh tế thu mua. Có lẽ chú mày cũng biết, nếu so về kinh tế, chúng ta còn thua sút bọn Mạnh Tuấn, Hắc Báo.



- Dạ em có biết chút ít, chính vì gặp phải vấn đề kinh tế, việc hợp tác với Hắc Báo lại càng quan trọng, cần phải suy xét thấu đáo.



- Cũng nên cám ơn thằng nào đấy đến nhà "Văn tét" định giết hắn ta khiến cớm tập trung chú ý vào bang Hắc Báo. Do đó bọn chúng gặp phải khó khăn nghiêm trọng, đích thân tên Phong đã đến gặp anh đề nghị hai bên hợp tác.



- Hắn ta chủ động đến cầu viện sao ạ? Vậy thì...



Việt cau mày suy nghĩ, một lúc sau bỗng Việt vỗ trán đánh bốp và nói:



- Em có kế này hai anh xem thử dùng được không nhé?



Sơn đáp:



- Mày cứ trình bày tự nhiên, nếu tốt thì bọn anh sẽ đồng ý để mày tiến hành.



- Dạ vâng, kế của em như thế này...



Việt hạ thấp giọng xuống chỉ đủ cho ba người nghe:



- Ban đầu chúng ta sẽ chấp nhận hợp tác với tên Phong kia, đồng thời tiến hành các cuộc tập kích vào những khu làm ăn của chúng. Sau đó ta tiếp tục...



Việt trình bày chi tiết kế hoạch mà mình vừa nghĩ ra. Hai ông trùm nghe xong không khỏi gật gù hài lòng. Sơn bổ sung thêm:



- Kế hoạch khá đấy, nhưng muốn bọn chúng hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khả nghi, mới đầu ta nên chấp nhận chịu thiệt đôi chút; cùng lúc đó mày sử dụng tên Vinh đánh lạc hướng kẻ địch.



Việt nghĩ bụng: "Lợi dụng Vinh sao? Ông ta thâm độc thật, chỉ là mình là cấp dưới, không thể phản bác lại, đành phải làm theo thôi." Việt gật đầu:



- Em sẽ cố gắng làm hết sức.



- Tốt.



- Dạ hai anh còn nhiệm vụ gì giao cho em nữa không ạ?



Hưng trả lời:



- Nhiệm vụ thì không nhưng tối này mà khỏi đến vũ trường nữa, cùng anh đi tiếp khách.



- Dạ vâng, nhưng mà em chưa quen với những đối tác của tổ chức nên có khi em sẽ phạm lỗi làm mất mặt công ty.



- Không sao, vị khách lần này là Khoa, người bán khu đất cho chúng ta. Chẳng phải mày quen anh ta sao?



- Vâng ạ.



- Thế thì cứ đi cùng anh, dẫu sao mày cũng sắp đảm nhiệm việc của tổ chức rồi:



"Vậy là mình sắp được giao việc lớn." Việt nghe thế thì tinh thần phấn chấn, lập tức nhận lời:



- Vâng ạ, em rõ rồi ạ.



- Tốt, tối nay sáu giờ có mặt ở đây.



- Vân ạ, em xin phép về chuẩn bị.



- Ừ, mày đi đi.



...



Cứ như thế, Việt dần được giao cho đi làm những việc quan trọng của tổ chức, uy tín của anh trong bang hội cũng bắt đầu được nâng cao.




Bên cạnh đó, đúng theo kế hoạch đã bàn từ trước, tổ chức của anh và Hắc Báo thường đưa người phá chỗ làm ăn của bọn Mạnh Tuấn, chỉ là lần nào cũng giả bộ thua trận bỏ chạy. Đng thời về mặt kinh tế, phe anh chịu chút thiệt hại, nhường cho Tuấn mấy vụ làm ăn lớn. Tuy phe anh cũng thắng vài lần nhưng so ra đều kém hơn.



Điều đặc biệt là trong các chiến thắng của chúng, phần lớn toàn do Vinh "hiến kế" cho Thiên rồi Thiên chuyển lơi lên cho Mạnh Tuấn. Thấy hiệu quả từ những mưu kế của Vinh, Thiên càng tin tưởng anh ta hơn, hầu như mọi việc đều đem ra bàn với Vinh. Nhờ thế mà phe Việt biết được một số thông tin quan trọng của kẻ địch.



Một tháng nhanh chóng trôi qua, ngày họp mặt mỗi lúc càng gần, chỉ hơn tuần nữa là ba băng đảng sẽ giáp mặt nhau.



Con đường làm ăn của Việt đang diễn ra rất thuận lợi, ấy thế mà đường tinh cảm lại không tốt đẹp cho lắm. Việt đang cố gắng tạo ấn tượng tốt với Ngọc để khiến cho mối quan hệ giữa hai người gần gũi thêm. Bản thân Ngọc hiểu quá rõ ý ngầm của anh, cô cũng thử mở lòng đón nhận anh, nếu quả thật chuyện êm đẹp thì quá tốt rồi.



Vào một buổi tối, trong lúc đang đọc sách thì Việt bất ngờ gõ cửa phòng Ngọc. Việt hiếm khi tới đây vào buổi tối nên cô ngạc nhiên:



- Ơ, sao Việt lại tới đây giờ này?



Việt trả lời một cách dè dặt:



- Ngọc đi chơi với mình nhé? Chỉ hai chúng ta thôi.



Ý của Việt đã khá rõ ràng, cô yên lặng hồi lâu rồi đáp:



- Cũng được, nhưng không đi quá khuya nhé, mai mình còn phải đi học nữa.



- Ừ.



- Thế Việt ra ngoài đợi mình chút.



Ngọc sửa sang lại vẻ ngoài rồi Việt chở cô đi. Việt dẫn cô đi uống nước một lúc, sau đó thì hai người đi ra phía biển dạo mát. Hôm nay đi chơi với anh, bất chợt cô cảm thấy tâm trạng mình thoải mái hơn nhiều, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô đã có lại nụ cười. Nhìn vẻ tươi tỉnh của Ngọc, Việt buột miệng khen:



- Đấy, bạn cười lên không phải dễ thương hơn sao? Đừng giữ vẻ mặt nặng nề kia nữa.



Cô nghe anh khen mình thì ửng hồng hai má, chỉ yên lặng bước đi dạo cùng anh trên bãi biển. Đang đi bỗng dưng anh quàng tay qua vai Ngọc và kéo cô sát vào người anh. Hành động bất ngờ này làm cô giật mình hoảng hốt. Cô định đẩy tay Việt thì giọng anh vang lên bên tai:




- Ngọc, hãy cho mình một cơ hội được không?



Thân thể cô run nhè nhẹ. Suy nghĩ trong cô phút chốc trở nên rối bời. Suốt cả tháng qua, nhận được sự chăm sóc ân cần của anh, cô dĩ nhiên thấy rất cảm động. Bản thân cô cũng thừa nhận mình đã thích anh phần nào, thế nhưng tiến xa hơn nữa thì cô chưa nghĩ tới. Cô đẩy ta anh ra và đáp:



- Chuyện này... chuyện này quá đột ngột, Ngọc thật sự không biết nên làm gì lúc này. Ngọc cần thời gian suy nghĩ.



- Ơ kìa Ngọc...



- Xin Việt đừng đề cập đến chuyện này nữa, mình... mình rối lắm.



Đúng là chẳng thể ép buộc cô thế này thế kia, Việt thở dài:



- Thôi được, không nhắc nữa, chúng ta chỉ đi dạo thôi.



Anh và cô cứ đi dọc theo bãi biển, không khí thân mật ban đầu đã bị Việt phá hỏng cả, ai cũng khó mở miệng nói tiếp. Việt bèn đổi chủ đề:



- Này Ngọc, bạn rời khỏi nhà khá lâu rồi, nên trở về thôi chứ không thì gia đình bạn sẽ nghi ngờ đấy.



Nhắc tới cha mẹ của Ngọc đúng là có hiệu quả, sắc mặt cô đượm buồn. Cô rời xa gia đình khá lâu rồi, khó tránh khỏi nỗi nhớ nhung. Nhân tiện Việt nói, cô gật đầu đồng ý:



- Việt nói phải, mình nên về kẻo họ mong. Hai ba ngày nữa mình sẽ dọn đồ.



- Ừ, vậy thì tốt.



Anh và cô đi thêm một đoạn nữa thì bắt gặp Đình Hiếu và đám bạn của hắn xuất hiện ở hướng ngược lại. Thấy Việt đi cùng Ngọc, trong lòng hắn ta rất tức giận và ghen ghét. Việt cũng chả ưa gì hắn, giữa hai bên vốn đã có mâu thuẫn, thậm chí thù oán là đằng khác. Có điều danh nghĩa bạn bè cùng lớp, vẫn cần tạo vẻ thân thiết "xã giao". Hiếu mở lời trước:



- Ồ, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp hai bạn ở đây.



Có trùng hợp hay không thì Ngọc cũng chẳng quan tâm, gặp hắn chỉ khiến cô nhớ lại "đêm đó" dù rằng cô chưa biết hắn chính là thủ phạm. Cô quay đầu sang chỗ khác và yên lặng không đáp. Việt trả lời thay:




- Ừ, mình thấy mấy bữa nay Ngọc có vẻ không vui lắm nên đưa cô ấy dạo chơi một lúc.



- Ra vậy, đã ở đây rồi thì hai bạn đi chung cho vui, toàn người quen cả mà.



- Tiếc quá, bọn mình dạo chơi khá lâu rồi, Ngọc hơi mệt nên mình chuẩn bị chở cô ấy về.



- Vậy sao? Đành hẹn dịp khác vậy.



- Ừ, tạm biệt.



- Tạm biệt.



Nói xong Việt và Ngọc nhanh chóng rời đi. Việt cố ý nói những câu khiến Đình Hiếu hiểu lầm. Lửa giận đã bốc lên tận đầu, Hiếu nghiến răng kèn kẹt, lẩm bẩm chửi rủa Việt. Hắn bắt đầu tìm cách trả thù hai người.



Vì gặp Hiếu nên hai người mất cả hứng dạo chơi. Việt chở Ngọc về rồi quay lại phòng mình. Vừa mở cửa ra thì anh nhận được tin nhắn từ Quỳnh. Khuôn mặt anh cau có khi đọc tin của cô.



Việt thở dài, vào buổi nào đó phải hẹn Quỳnh đi chơi ở đâu đó để giải quyết cho xong chuyện đau lòng này thôi, anh thật sự đã qua mệt mỏi khi đứng giữa hai cô gái lắm rồi.



Hai ngày trôi qua, vì quá bận công việc ở vũ trường, Việt chỉ có thể liên lạc với Quỳnh qua điện thoại, ngay cả Ngọc anh cũng không thể đến đón như mọi khi. Đến buổi kế tiếp là thứ sáu, Ngọc gọi cho anh nói anh tới giúp cô chuyển hành lý về nhà. Hai người học buổi sáng xong về sẽ thu dọn đồ đạc.



Trên đường từ trường trở về, cả hai đang đi bình thường, đột nhiên Việt hự một tiếng, gương mặt cau có, hai bán tay anh chợt siết chặt lại làm xe đứng lại lập tức. Ngọc theo quán tính đập người vào Việt. May sao giữa trưa đường vắng, hai người đi làn phía trong, ở sau không có xe nên không xảy ra tai nạn. Ngọc tưởng Việt chơi xấu, định mắng Việt thì bỗng anh tấp vào lề, xuống xe rồi ôm ngực ngồi khuỵu xuống đất. Cô hoảng hốt, vội vàng hỏi thăm:



- Việt... Việt sao thế, đừng làm Ngọc sợ.



Việt không đáp. Cô thấy anh ôm chặt ngực, bàn tay siết rất chặt, cơ gân nổi lên cuồn cuộn. Mặt anh thì méo mó, mồ hôi tuôn ra đầy mặt, mắt anh lại nổi vằn đỏ, hiển nhiên anh đang cực kỳ đau đớn. Cô đã kinh hãi, anh còn sợ hơn. Anh cảm thấy chân khí chạy loạn lên trong kinh mạch, tả xung hữu đột khắp nơi khiến toàn thân anh đau đớn vô cùng. Anh khiếp hãi: "Mình bị tẩu hoả nhập ma ư? Không đúng, chả lẽ..."



Từ sau đêm cùng với Ngọc, thân thể anh vẫn hai bị đau nhức giống vậy, chỉ là chưa lần nào đau đớn như hôm nay. Anh sực nghĩ tới một khả năng, anh bèn cắn răng chịu đau, điểm các huyệt quan trọng tạm thời ngăn chặn chân khí tán loạn, sau đó quay sang nói với Ngọc:



- Ngọc... phòng mình ở... gần đây... Ngọc chở mình... đi nhé...



- Không được, Việt đau thế này, chúng ta đến bệnh viện.



Việt lắc đầu:



- Không... cứ chở mình... về phòng.



- Nhưng...



- Đừng nhưng... gì cả... mau lên...



Dù không hiểu vì sao Việt muốn thế nhưng Ngọc vẫn dìu Việt lên xe rồi chạy nhanh về phòng theo chỉ dẫn của anh.



Vừa vào phòng Việt lập tức đóng cửa lại rồi dặn dò Ngọc:



- Trông chừng không... cho ai... làm phiền mình.



Nói xong anh lập tức ngồi xếp bằng, mở lại các huyệt và bắt đầu vận Thuần Dương Công.



Ngọc bắt gặp tư thế kỳ lạ hiện giờ của thì giật mình sợ hãi. Cô vẫn bị ám ảnh bởi ký ức khủng khiếp về đêm ấy. Cô nép sát vào cánh cửa, nhìn chằm chằm vào anh. Anh đang rất đau đớn, cô không thể bỏ chạy lúc này.



Chẳng qua điều cô lo lắng không xảy ra, anh cứ giữ nguyên thế đó. Gương mặt méo xệch vì đau đớn, toàn thân đỏ bừng, mồ hôi tuôn ra như tắm ướt đẫm áo quần. Khắp người anh hình như toả khí trắng rồi tán ra xung quanh.



Trong người Việt, chân khí chảy cuồn cuộn khắp các kinh mạch. Kinh mạch căng phồng như muốn vỡ tung ra, đau đớn vô cùng. Bấy giờ Việt đã khẳng định chính xác suy nghĩ trước đó. Anh đang ở cách cửa tầng thứ hai của Thuần Dương Công. "Đau chết đi sống lại", lời này quả chẳng ngoa chút nào. Lần đột phá đầu tiên xảy ra khi anh mất lý trí nên anh chưa cảm nhận rõ ràng, còn hiện thì thực sự được nếm trải cảm giác "tuyệt vời" rồi.



Đứng bên cạnh quan sát, Ngọc đã quên đi cơn ác mộng kia mà chỉ còn lo lắng cho Việt mà thôi, muốn giúp anh giảm đi cơn đau đớn hay tới lau mồ hôi nhưng không thể. Cô cắn môi nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da bật cả máu tươi.



Việt đang ở thời khắc sinh tử tồn vong, hễ sơ sẩy một chút là mất mạng ngay lập tức.