Quả đúng với câu "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất", đâu ai ngờ địa điểm trữ hàng nằm gần đồn cảnh sát chứ. Cúp máy kết thúc cuộc gọi xong, tư tưởng Việt bắt đầu đấu tranh gay gắt giữa một bên là cơ hội để trả thù và một bên là sự an toàn của bản thân mình. Đây là một canh bạc sinh tử, cần phải suy tính rất cẩn thận, lên kế hoạch thật chu đáo.
- Chết tiệt, mình phải liều một phen thôi.
Sau cùng, Việt quyết định đánh cược, tìm cách mua hàng. Anh đặt một túi da lên bàn, kéo dây khóa để lộ những cọc tiền dày cộm bên trong, rất nhiều tiền. Anh tiếp tục độc thoại:
- May mà mình nhân lúc hỗn loạn đã xách kịp số tiền anh Hưng đưa để mua hàng, nếu không chả biết làm sao để có hàng, đi thôi.
Việt thay lại bộ đồ da tối màu trên người, đi ra khỏi phòng trọ, khóa cửa cẩn thận, kế tiếp đội mũ trùm lên đầu, đeo găng tay và lên đường đến ngôi nhà có tên Ong Vàng
Cùng lúc đó, ở tổng bộ tổ chức, Hưng nói với Sơn:
- Xem ra Việt không phải là tên gián điệp như chúng ta tưởng.
Sơn lắc đầu:
- Chưa chắc đâu, vẫn cần phải xem xét kỹ thêm nữa.
- Thế mà vẫn chưa chắc sao, nghe được những gì từ máy nghe lén chúng ta gắn lên nó mà anh chưa tin sao.
Không ngờ không rõ Hưng hay Sơn đã gắn máy nghe lén lên người Việt từ lúc nào. Mà cũng may mắn, nhờ thế, sự nghi kỵ của hai người họ với anh cũng đã giảm xuống phần nào. Sơn gõ nhịp tay lên mặt bàn, ông ta nói:
- Cũng chưa nói chắc được, tại sao trước đây thì không sao, đến khi thằng ranh tham gia thì thất bại thê thảm. Hơn nữa gián tiếp khiến Huy mất mạng làm chúng ta thiệt hại lớn, tôi nuốt không nổi cục tức này.
- Cũng đúng, thế anh định xử lý chuyện này thế nào?
- Cứ đợi tình hình nó đi mua háng thế nào đã? À... sao sau khi nghe tiếng cửa đóng thì không nghe thấy gì khác nữa nhỉ?
Hưng đưa tay vặn loa to hơn nhưng vẫn chẳng nghe có tiếng gì. Thấy vậy, Sơn nói:
- Hừ, coi bộ tôi nhận định thằng ranh con đó là gián điệp là đúng. Nó phát hiện ra máy ghi âm, mấy lời ban nãy chỉ là đóng kịch thôi.
Hưng trầm ngâm chốc lát rồi đáp:
- Tôi lại nghĩ khác, có thể nó biết bộ đồ mình mặc đã bị cớm trông thấy nên thay cái khác mà thôi.
Sơn nói:
- Tôi thì vẫn nghiêng về giả thiết nó là tên gián điệp, cần trừ khử ngay.
- Chúng ta đừng cãi nhau nữa làm gì, tốt hơn hết là cứ ngồi đợi xem tình hình thế nào.
- Hừm... Vậy cũng được.
Hai người ngồi đợi chừng đâu bốn mươi bốn lăm phút thì điện thoại của Hưng rung chuông. Dù hiện tại đã quá nửa đêm nhưng Hưng Sơn vẫn ở tổng bộ. Gọi điện thoại vào giờ này dù biết là bất lịch sự, nhưng là vì chuyện rất quan trọng; hơn nữa việc Huy bỏ mạng tối nay nên Việt biết chắc Hưng và Sơn vẫn chưa ngủ nên mới gọi. Sau khi nghe mấy câu mắng chửi của Hưng để cho ông ta bớt giận, Việt hỏi:
- Dạ giờ anh đang ở đâu để em mang hàng tới ạ? Em đã mua được hàng rồi ạ.
Hưng ngạc nhiên hỏi lại:
- Mày mua được hàng thật không đấy?
- Dạ thật, giờ em đang mang nó trên người đây ạ. Em có thể mang sang chỗ anh ngay bây giờ luôn không ạ?
Hưng và Sơn liếc mắt trao đổi ý kiến rất nhanh, sau đó Hưng đáp:
- Được rồi, tao vẫn ở tổng bộ, mày mang hàng tới đây.
- Vâng ạ, em tới ngay ạ.
Chưa đầy mười phút, Việt đã ở trước mặt Hưng Sơn cùng với ba lô chứa hàng đeo trên lưng. Thấy vậy:
- Mang theo ba lô to đùng đi trên đường giữa đêm khuya, mày cũng to gan lắm nhóc con.
- Dạ để lập công chuộc tội liều thế này cũng đáng mà anh.
- Đừng nói nhiều nữa, mau mở ba lô ra cho tao xem.
- Vâng ạ.
Việt làm theo lệnh, kéo dây khóa mở ba chiếc ba lô ra. Bên trong quả có rất nhiều hàng được đóng thành từng gói bằng bao ny lon. Hóa ra không phải hàng trắng thuốc lá cao cấp, xì gà, các động vật cực kỳ quý hiếm cùng các loại hàng cấm khác. Giá trị lô hàng này lên tới trên mức chục tỉ, thậm chí trăm tì đồng chứ chẳng chơi. Hưng quan sát đống hàng hồi lâu rồi mới hỏi:
- Sao mày mua được số hàng này? Tiền đâu chú mày có?
Hưng đã biết nhưng vẫn giả bộ vặn Việt. Việt đáp:
- Dạ nhân lúc hỗn loạn em đã kịp lấy túi tiền chạy đi.
- Mày thuyết phục họ bằng cách gì? Hơn nữa làm sao tao biết được đây là hàng thật hay giả chứ?
- Em dùng lợi ích để làm họ đồng ý hợp tác thôi ạ. Còn nếu anh vẫn nghi ngờ đây là hàng giả thì em đem mạng mình ra đảm bảo. Số hàng này lúc trước những người anh phái đi đều đã thấy, anh có thể gọi họ ra để xác minh ạ.
- Được thôi.
Hưng gọi hai thằng đang đứng bên ngoài vào xem. Phần lớn mấy kẻ khác đều đã quay về nhà, chỉ có hai kẻ này nhát gan nên vẫn ở lại. Lúc nãy chúng bắt gặp Việt vác ba lô đi vào thì rất ngạc nhiên, chẳng qua không mở miệng hỏi, đến khi ông chủ gọi vào thì mới hay trong đó chứa cái gì. Chúng đã thấy hàng nên gật đầu xác nhận đó là hàng thật. Hưng trầm ngâm chốc lát rồi nói với Việt:
- Được rồi, hàng vẫn mua được nên chuyện xảy ra tối nay tao tạm thời tin mày một lần. Nhưng tội chết có thể tha, tội sống khó thoát, mày phải tìm ra thằng nội gián cho tao, rõ chưa?
- Dạ em rõ rồi ạ.
- Tốt, giờ thì biến đi.
- Dạ em đi đây ạ.
Mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng nán ở lại chỉ càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của hai người họ nên Việt quay về phòng trọ. Sau khi Việt đã rời khỏi, Sơn mới lên tiếng hỏi Hưng:
- Chuyện thằng ranh đó tạm gác sang một bên, có việc quan trọng nữa là Huy chết rồi, ai sẽ thay hắn quản lý vũ trường Hồng Hoang. Hưng trả lời:
- Trước mắt thì tôi sẽ đích thân quản lý, nhưng sau này nếu chứng minh thằng Việt không phải là nội gián thì nên có lẽ nên để nó làm. Tôi thấy nó khá hợp với vị trí đó.
- Cái gì chứ? Anh thật sự vẫn muốn sử dụng nó đấy à?
- Chẳng phải tôi vẫn hay nói câu "dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng" hay sao? Để sau hãy tính đi.
Xem chừng Việt phần nào đã có được lòng tin của Hưng.
Trái ngược với thành công của Việt, bây giờ Thiên đang gặm nhấm sự thất bại và cơn giận của mình. Sau khi trốn thoát khỏi nơi đó, hắn chạy tới một quán nhậu uống rượu. Hắn không trở về ngay bởi hắn không biết ăn nói với ông chủ ra sao khi hai thằng của tổ chức đã bị cảnh sát bắt. Nếu hai tên đấy nhát gan mà khai ra toàn bộ thì hắn chẳng thể nào tồn tại ở thành phố này được.
- Ủa anh Thiên, sao anh lại đến đây?
Bỗng một giọng nói vang lên trước bàn hắn ngồi. Thiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là Đình Hiếu. Từ sau vụ Đình Hiếu thuê người đánh Việt, hai người không gặp nhau lần nào nữa. Đúng lúc đang ức chế trong bụng, vừa hay có nơi để xả, hắn chửi đổng một câu:
- Chó chết, tao đã bảo mày đừng bao giờ đến gặp tao nữa, tai mày bị điếc hả?
Hiếu vẫn bình thản đáp lại:
- Ấy, ông anh đừng nóng, tối nay em tới đây chơi, tình cờ gặp anh thôi.
- Vậy à?
Thiên nghiêng đầu nhìn sau lưng Hiếu thì thấy có một cô gái đi cùng hắn. Hắn cười khẩy, quay trở lại với chai rượu của mình. Hiếu nói tiếp:
- Em đang cần mua một vài thứ từ chỗ anh, nhân tiện gặp anh ở đây, em hỏi mua luôn.
- Cái gì?
Hiếu hạ giọng xuống hỏi nhỏ hắn:
- Ông anh còn loại "thần dược xanh" kia không?
Nghe ba chữ "thần dược xanh", Thiên hơi sững người, tay cầm ly rượu mới vừa đưa lên nửa chừng bỗng bỏ xuống lại. Sau đó hắn ta liếc khắp quán một lượt rồi hỏi Hiếu:
- Sao mày biết cái này?
Hiếu trả lời:
- Một thằng bạn của em nói cho em biết. Ông anh còn không, bán cho em ba hoặc bốn viên.
Thiên lắc đầu:
- Không có, loại thuốc đó đã hết sạch từ lô hàng trước rồi.
- Anh Thiên, chúng ta biết nhau đã lâu, em biết anh vẫn còn hàng, anh bán cho em đi.
"Hừ! Làm phiền lúc tao đang tức giận, tao sẽ hút máu mày." Thiên bực bội trong bụng, bèn nói:
- Được rồi, đúng là hàng vẫn còn, nhưng còn rất ít nên tao sẽ lấy giá gấp ba. Nếu mày chấp nhận được thì tao bán cho.
Hiếu nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu dẫu hắn biết cái giá này sẽ khiến hắn cháy túi nguyên cả tháng. Hắn nói:
- Giờ anh dẫn em đi lấy hàng được không ạ?
- Khỏi cần, tao mang sẵn ba viên đây.
Thiên lôi ví ra và đưa cho Hiếu ba viên. Ba viên này hắn tính dùng để ăn mừng khi phi vụ mới thành công, nào ngờ lại thất bại thê thảm. Hiếu mở điện thoại bấm một tin nhắn gửi đi, sau đó nói với Thiên:
- Tiền em đã chuyển vào tài khoản của anh rồi đấy. Anh kiểm tra lại đi ạ.
Kiểm tra tiền đã chuyển đến tài khoản xong, Thiên khoát tay:
- Chú mày mua xong rồi thì biến đi cho khuất mắt tao.
Hiếu vẫn không đứng dậy mà liếc mắt ra hiệu cho cô gái rời đi, cô gái nháy mắt với hắn một cái rồi rời khỏi quán rượu. Kế tiếp Hiếu chuyển sang chủ đề khác:
- Em thấy hình như hôm nay anh gặp chuyện không vui?
- Không phải việc của mày, biến!
- Ấy ông anh nói em xem thử, biết đâu em giúp được.
- Tao nói mày biến, muốn chết phải không!
- Ông anh đừng nóng, là do thằng khốn Quốc Việt đúng không ạ?
Hiếu cũng nghe được một vài chuyện xảy ra trong xã hội đen gần đây nên không khó đoán ra được nguyên nhân khiên Thiên tức giận. Thiên trợn mắt nhìn hắn:
- Mày...
Hiếu nhếch mép cười đểu, cắt ngang lời hắn:
- Nếu đúng là hắn thì em có một cách rất hay để hạ gục hắn. Em dám đảm bảo khi anh nghe xong sẽ vui vẻ lại ngay lập tức.
Dù Thiên không tin tưởng Hiếu cho lắm nhưng nghe có cách hay, hắn vẫn bảo Hiếu nói ra. Hiếu hạ giọng xuống, thì thầm vào tai Thiên:
- Là như thế này ạ...
Không rõ Hiếu đã nói gì với Thiên, chỉ thấy Thiên gật gù liên tục, sắc mặt cũng bớt u ám hơn lúc trước. Nghe xong hết toàn bộ, hắn giơ ngón cái lên khen ngợi Hiếu:
- Giỏi, chiêu này rất tốt, thằng Việt sẽ bị hạ gục một cách vô cùng đau đớn. Được, anh đồng ý hợp tác với mày.
Hiếu rót rượu vào ly và đưa lên mời Thiên:
- Hợp tác vui vẻ.
Thiên cụng ly, cười lớn:
- Hợp tác vui vẻ, ha ha ha!
Uống rượu với Thiên xong, sau khi ra khỏi quán rượu, Hiếu mở điện thoại lên gọi cho ai đấy. Hắn nói:
- Alo, Trường đấy phải không? Tao Hiếu đây.
- Ừ, có chuyện gì không?
- À, tao gọi để nói cho mày biết tao mua được hàng rồi.
Trường đáp lại bằng giọng hớn hở:
- Thật không? Thế thì hay quá.
Hiếu chửi đổng một câu:
- Hay thì đúng là hay, nhưng mà gã Thiên lấy gấp ba giá tiền, m* kiếp, buộc lòng tao phải rút sạch tiền.
- Tao hiểu ý mày, không sao, nếu thiếu cứ chạy sang chỗ tao mà lấy, tao còn một ít.
- Vậy tao cám ơn, tao không muốn ông bà già biết số tiền hàng tháng mới đưa cho đã tiêu sạch, thông cảm nhé.
- Có gì đâu chứ, chúng ta là bạn bè mà.
- Ừ, thôi tao cúp máy đây, nhớ giờ hẹn tối mai đấy. Thuốc này không rẻ đâu, phải dùng cho bằng hết.
- Ừ, tao biết rồi, tạm biệt.
Hiếu cất điện thoại trở lại vào túi quần rồi bước đi. Chợt hắn nhớ tới kế hoạch trả thù đã bàn với Thiên của mình thì nhếch mép cười đểu. Rốt cuộc tai họa gì sẽ tiếp tục đến với Việt? Phong ba bão táp bắt đầu vần vũ trên đầu Việt.