Thế Giới Ngầm

Thế Giới Ngầm - Quyển 1 Chương 51: Bạn cũ




Gã vô tình bắt gặp cái đầu của nhóc Huy lấp ló sau lưng Việt thì hiểu ngay. Từ khi mới bước ra đồng, cậu nhóc đã trốn sau lưng Việt. Gã ta chỉ vào cậu bé và nói:



- Mày định bênh cho nó phải không?



Việt lắc đầu:



- Không, tao đưa nó ra để xin lỗi mày vì chuyện nó đã làm sai.



Huy ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh. Nó đâu ngờ anh lại nói vậy. Tùng nghe thế thì đáp:



- Chỉ có mấy xin lỗi đơn giản thôi là xong sao? Nó đã làm gãy hai chân con vẹt của tao nuôi mấy năm nay luôn đấy.



Điều này nằm ngoài dự tính của Việt. Xem ra nhóc Huy đã không thành thật, nói dối anh. Anh quay sang hỏi nó:



- Có thật thế không?



Huy cúi đầu, miệng ấp úng không sao trả lời được. Xem ra Tùng không lừa anh. Anh biết con vẹt của thằng Tùng thuộc vào hàng quý hiếm, mà con vẹt đấy lại được nuôi lâu lắm rồi nên hắn ta rất tức giận cũng đúng. Vì vậy, anh trách móc cậu nhóc bởi lỗi sai thuộc về nó. Sau đó anh nói với Tùng:



- Đúng là Huy sai, nhưng nó vẫn còn nhỏ, mày la mắng nó là được rồi, cần gì đánh nó. Mày cũng biết nó là em họ tao, cũng nên nể mặt tao chút chứ.



Gã Tùng cười khẩy:



- Nhưng trước giờ tao đâu nể mặt bạn mà



Việt hiểu tính tình thô lỗ của tên bạn nối khố này. Anh nhún vai, đáp:



- Mày nói hay thật đấy, dù gì thì tao và mày cũng là bạn từ nhỏ mà.



Gã Tùng hất hàm hỏi:



- Sao? Mày muốn tao xin lỗi thằng ranh con đó hả?



- Tất nhiên là không, tao chỉ muốn mày giải thích hợp tình hợp lý thôi.



- Nó phạm lỗi tao đánh là đúng, tao chả việc gì phải phân bua cái này.



- Bạn bè lâu rồi không gặp, có cần nóng tính thế không?



Tên Tùng trợn mắt, lớn tiếng:



- Tao đánh nó nên giờ mày kiếm cớ gây sự với tao phải không?



Biết hắn ta đã tức giận, anh không đôi co nữa. Anh hạ thấp giọng để tránh kích động đối phương:



- Được rồi, mày không nhận cũng được, tao đưa nhóc Huy về.



Ý định là thế nhưng giờ máu nóng đã bốc đầy đầu Tùng, giờ hắn lại là người cố tình gây hấn. Hắn gầm gừ:



- Mày đứng đó, phải đánh với tao một trận rồi muốn đi đâu thì đi, từ khi vào cấp hai, tao và mày chưa có trận tỉ thí nào cả.



Mấy vụ tỉ thí thằng nào khoẻ sức hơn chỉ có lúc còn con nít chưa biết gì. Hiện tại đã lớn to đầu cả rồi, Việt chả dại gì dây vào hắn, bèn lắc đầu:



- Thôi thôi xin kiếu, muốn đánh mày tìm mấy thằng trong làng chứ tao không đánh với mày đâu.



Tùng nhất quyết không bỏ qua chuyện này. Hắn nói:



- Lúc nhỏ mày và tao la hai thằng đánh nhau giỏi nhất nhưng khi lớn chưa có dịp đọ sức, hôm nay phải phân thắng bại.



Anh vẫn từ chối:



- Tao không đánh với mày.



Tùng quát lớn làm lũ trẻ chăn trâu trên đồng đều nhìn hết sang bên này:



- Mày phải...



Việt cắt lời gã:



- Chuyện này kết thúc ở đây thôi.



Anh kéo Huy ra xa muốn đưa cậu nhóc quay về, bất ngờ gã Tùng vung chân đá một cước tới ngực anh. Đòn chân rất nhanh làm anh giật mình. Anh lâm nguy bất loạn, vội vàng giơ tay ra trước đỡ lại.



Một tiếng chát ròn rã vang lên. Anh mượn lực nhảy lùi ra sau hai mét. Tùng cũng loạng choạng sau cú va chạm, vì cổ chân nhức nhối nên nhất thời không thể đánh tiếp. Gã tự nhủ: "Hắn cũng khá lắm."



Cánh tay Việt đau ê ẩm nhưng không hề bị thương tổn gì. Cú đá của Tùng mạnh thật đấy, chẳng qua, so với gã Cường đánh Việt trước đây vẫn kém hơn chút đỉnh. Anh xoa bóp tay giả bộ rất đau và nói:



- Gì mà mạnh tay thế, tao suýt gãy xương đây này.



Tên Tùng được anh tâng bốc hai ba câu thì mặt mày giãn ra. Hắn cười cười:



- Mày yếu hơn trước nhiều quá.



Việt đáp:



- Ừ, ở Đại học, tao có đánh đấm gì nữa đâu. Vậy chuyện thằng Huy bỏ qua được rồi chứ?



Đang vui nên Tùng hết giận. Hắn gật đầu đồng ý. Việt bảo cậu nhóc:



- Em về nhà đi, anh ở đây tán gẫu với anh ta một chút rồi sẽ về sau.



- Vâng ạ.




Nhóc Huy vốn nghĩ kêu anh ra là trả thù được, ngờ đâu anh bị đánh luôn. Nó vẫn còn sợ hãi bởi cú đá của Tùng, không dám cãi lại, tiu nghỉu chạy về. Đám trẻ chăn trâu cứ tưởng được xem một trận đập nhau tưng bừng, vậy mà kết quả đáng chán. Chúng cho rẳng anh nhát gan, lắc đầu, bĩu môi khinh thường. Dĩ nhiên anh hiểu nhưng anh chỉ cười trừ chứ không giải thích cho hắn. Võ công không phải là thứ đem ra khoe khoang một cách tuỳ tiện. Anh hỏi:



- Hai năm nay mày học gì?



- Tao vào AG học trung cấp...



Nói đến đây hắn ta bỗng cười lớn, gồng tay để làm nổi lên cơ bắp rắn chắc và nói:



- Vào trong đấy tao may mắn được một võ sư dạy cho Tây Sơn Ngoại Gia Quyền, giờ mới được thế này đây.



Việt nghe thế thì thầm nghĩ bụng: "Tây Sơn Ngoại Gia Quyền à? Thấy chương trình trên TV giới thiệu nó lợi hại lắm, bữa nào đánh với hắn xem thử." Anh gật gù đáp lời:



- Thảo nào mày khoẻ thế, à phải, bọn thằng Tí, thằng bờm đã về chưa?



- Rồi, bọn nó về trước mày hai hôm. Ờ quên, mày về thì hay quá, anh em lâu ngày không gặp, tối nay làm bữa nhậu cho vui.



- Uống rượu bia à? Không...



Việt lắc đầu từ chối:



- Tao cai rượu bia hai tháng nay rồi, không nhậu nhẹt gì nữa đâu.



Tùng kinh ngạc hỏi lại:



- Cái gì? Mày đùa hả?



Việt gật đầu khẳng định:



- Không hề, tao cai rồi.



Quả thực, anh không đùa cũng không phải tức giận chuyện nhóc Huy bị đánh mà từ chối bọn thằng Tùng. Sau lần nhậu bị đám du côn rượt, anh sợ không dám uống say nữa. Uống với đám bạn đại học thì còn kiếm cớ uống ít được chứ uống với đám bợm nhậu cùng lớn lên từ nhọ này có thể ít được sao. Hơn nữa, anh chỉ mới bước vào giai đoạn khởi đầu của việc luyện võ, càng hạn chế những loại chất kích thích này càng tốt. Anh vơ đại một cớ để thoái thác:



- Không phải tao không muốn đi mà tại vì tối nay tao bận làm giúp ông bà tao một số thứ nên không nhậu được.



Tùng hỏi ngược lại:



- Vậy khi nào mày mới rảnh?



Anh nhún vai trả lời:



- Gần Tết rồi, mày cũng biết việc nhà nhiều thế nào mà, tao không chắc khi nào rảnh nữa. Hay đợi khi nào tao đi được, tao sẽ hú bọn mày một tiếng.



- Vậy cũng được.




- Ừ, mày thông cảm nhé. Thôi trưa quá rồi, tao về nhà đây, tạm biệt.



- Ừ, tạm biệt.



Việt về đến nhà đúng lúc đang dọn cơm ra mâm. Anh đi rửa tay rồi ngồi vào bữa. Thằng nhóc Huy thấy anh thì cười cười chạy tới hỏi:



- Anh Việt, anh có đánh nhau với anh Tùng không?



- Không.



Ông đang ăn nghe thằng nhóc hỏi thế thì ngẩng đầu lên hỏi anh:



- Cháu đi đánh nhau với người ta đấy à?



Việt đáp:



- Dạ không, chúng cháu chỉ nói chuyện hỏi thăm thôi ạ.



- Nếu thế thì được.



Nhóc Huy bất mãn, ngẩng đầu lên nói:



- Anh Việt quá kém, không dám đánh nhau.



Việt xoa xoa đầu thằng nhóc cười cười:



- Đôi khi mâu thuẫn không cần bạo lực vẫn giải quyết được.



Ông dù đang ăn nhưng vẫn chú ý hai anh em nói chuyện, nghe câu của Việt thì thầm mỉm cười hài lòng, xem ra những lời khuyên của ông không uổng phí. Bà chợt bảo Việt:



- Việt, chiều nay cháu đi sang làng Thượng mua cho bà can rượu trắng để cúng Tết nhé.



- Ủa, mà phải sang tận bên làng Thượng luôn cơ ạ. Làng chúng ta cũng nấu rượu trắng mà bà.



Tim Việt nhảy lên mấy cái, nếu anh nhớ không lầm thì hình như gia đình của Như Quỳnh sống bên làng Thượng. Lại nghe bà anh nói tiếp:



- Làng ta có nhưng rượu không ngon bằng bên làng Thượng, chiều cháu nhớ mua cho bà nhé.



- Dạ vâng ạ!



Việt vừa ăn cơm vừa nghĩ tới Như Quỳnh, phân vân không biết có nên tìm đường tránh gặp cô ấy hay không. Cây kim giấu trong bọc cũng có ngày lòi ra, nếu cứ gặp cô ấy nhiều lần, không sớm thì muộn, tình cảm của anh cố che giấu sẽ cũng phát hiện.



...



Buổi chiều, y như theo lời dặn của bà ngoại, sang làng Thượng mua rượu trắng. Rượu trắng do nhà bà Liễu ở làng đấy làm rất ngon, mà men họ dùng là men gia truyền nên chất lượng rất đảm bảo nên người đến mua rượu rất đông. Vì thế anh gặp được người quen là điều rất dễ, nhất là làng Thượng cũng chẳng rộng lớn là bao.




Việc khó lòng tránh khỏi, anh tình cờ bắt gặp Như Quỳnh trên đường quay về nhà sau khi đã mua xong rượu. Mỗi lần gặp cô là anh không thể khống chế nổi hơi thở, trống ngực bình bình. Anh thầm hít một hơi, cố nặn ra một nụ cười và gật đầu chào Quỳnh.



Quỳnh vừa mới từ chợ về, trên tay đang cầm giỏ lớn chứa đầy thịt cá lẫn rau xanh. Giỏ chợ hình như khá nặng, cô xách mà vai phải hơi nghiêng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Thấy cảnh như vậy, Việt đâu thể làm ngơ được, bèn đưa một tay ra và nói:



- Để mình giúp bạn một tay, xách giùm cái giỏ.



Quỳnh cười đáp lại:



- Không cần đâu, mang tự xách được.



- Để mình...



- Này thằng kia, mày định sang tán gái làng này đấy hả?



Trong khi Việt đang tìm cách giúp Như Quỳnh thì bỗng một giọng nói vang lên ở sau lưng. Anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là một đám thanh niên trạc tuổi anh, dáng người đô con, mặt mũi bặm trợn. Bỗng một thằng ồ lên và nói:



- Á à, cứ tưởng ai, hóa ra là thằng Việt ù. Mày liều nhỉ, dám sang tận làng tao tán gái cơ đấy.



Việt cũng ngạc nhiên, không ngờ lại gặp "kẻ thù cũ" ở đây. Hồi nhỏ, đám trẻ hai bên làng thường kéo cả đoàn sang bên kia đánh nhau. Hễ mỗi lần như vậy, anh đập với anh ta nhiều nhất. Anh ta tên Lân, lớn hơn anh một tuổi. Hai năm nay không thấy mặt anh ta, giờ đụng nhau trên đường, tay chân cũng cảm thấy ngứa ngáy. Chả phải thù ghét gì mà do thói quen thích đập nhau với anh ta thôi. Có điều anh còn có việc nên bỏ qua:



- Tán cái gì mà tán, tao sang đây mua rượu, tình cờ gặp bạn cũ, nói chút chuyện không được hay sao?



- Không được.



Như Quỳnh nén cười, nói giúp cho Việt:



- Anh Lân, tha cho cậu ta đi, cậu ta chỉ muốn giúp em thôi.



Lân cười khẩy, phẩy phẩy tay, bảo:



- Ở đây không có việc của cô, cô đi mau, hôm nay thằng Việt ù đừng hòng chạy thoát.



- Ớ cái thằng này...



Việt chen vào:



- Mày không thấy cô ấy xách đồ rất nặng à? Không giúp thì chớ lại còn đuổi đi.



- Kệ xác tao, mày đứng yên đó, còn cô, về mau đi.



Việt thở dài:



- Thôi Quỳnh về đi, mình không sao đâu.



Quỳnh biết anh có ý tốt nên nhìn anh với ánh mắt cảm kích lẫn áy náy. Cô đáp:



- Ừ thế mình về, bạn cẩn thận đấy.



- Ừ.



Đám thanh niên tách ra hai bên để Quỳnh rời đi. Việt đợi cho cô ấy đi một quãng xa rồi nói:



- Hừ, Lân lùn, chuyện tốt của tao bị mày phá xong rồi, tao cũng về, hẹn mày dịp khác.



Anh chẳng muốn dây vào bọn này nên đi lệch sang bên. Tên Lân tức giận quát:



- Muốn chạy?



Hắn đấm thẳng ra một quyền. Việt đã đoán trước, nhún nhẹ chân vọt tới hơn một mét khiến hắn đấm hụt vào khoảng không. Việt quay đầu lại cười đểu một cái:



- Lâu ngày không gặp, mày chậm đi nhiều quá, tao hơi thất vọng.



- Mày...



Thấy bọn kia rất tức giận, Việt vội nói:



- Đùa thôi, tao không muốn gây hấn với bọn mày, hẹn bọn mày dịp khác, tao phải về.



Một thằng trong nhóm khiêu khích:



- Việt ù, mày là thằng nhát gan, thích cô gái đó mà không chấp nhận chịu khổ thì sao tán đổ được. Nếu mày đánh thắng bọn tao thì may ra bọn tao sẽ cho phép mày.



Việt chợt khựng lại giây lát tựa như do dự, rồi anh lại bật cười, nói:



- Đúng là tao thích cô ấy nhưng cũng phải cám ơn bọn mày đã phá hỏng nó, cám ơn thật sự đấy.



Nói xong anh xoay người rời đi để mặc đám thanh niên kia ngây ngẩn không hiểu gì. Hai mắt Việt hiện lên nét buồn bã, lòng ngổn ngang bao suy nghĩ. Lân hỏi một thằng trong nhóm:



- Thằng Việt bị điên rồi hả, nó nói thế là sao?



- Vớ vẩn, mày hỏi tao, tao biết hỏi ai.



Thằng thứ ba chen vào?



- Kệ xác nó đi, chúng ta mau ra đồng luyện đá bóng, giải bóng ba làng sắp tới rồi đấy.



- Ừ.