Sự thật. Không thể nào chối cãi. Nhưng thẳng thắn quá như vậy có khác nào Lập Viễn Sa tạt nguyên ráo nước lạnh vào mặt bà mẹ đâu.
Hô hấp nặng nề. Tâm tình càng tồi tệ. Bà ấy lớn tiếng:
- "Cô im ngay cho tôi!"
- "Mẹ à! Có chuyện gì về nhà nói!"
Đứa con trai vô tội của bà ta cất giọng trong khó chịu.
- "Nói cái gì nữa? Bây giờ, con chia tay thằng này ngay cho mẹ! Rồi về nhà, không học hành gì nữa hết."
- "Mẹ sao lại...không hiểu cho con chứ? Con yêu em ấy thì có gì là sai? Mà mẹ lại đến đây làm ầm lên, trước mặt bao nhiêu người như thế này?"
Chàng thanh niên bất lực trước sự bảo thủ này của mẹ mình. Bàn tay vẫn nắm chặt tay người yêu lên tiếng phản pháo. Không còn kiêng dè tiếp nữa.
Bà mẹ thì lắc đầu, nước mắt chảy dài hai bên gò má, giọng khàn đi nhưng vẫn kiên quyết với quan niệm của mình cho đến cùng:
- "Giữa hai đứa con trai thì làm gì có được tình cảm mà nói là yêu hả con?"
- "Yêu nhau thì sao lại phân biệt giới tính chứ bác. Huống hồ...xã hội bây giờ đâu còn đặt nặng chuyện này đâu ạ."
Chàng trai phía sau lúc này mới cất tiếng lí nhí. Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như hai ngọn núi lửa đang phun trào nham thạch kia.
- "Tôi không cần biết bên ngoài ra sao nhưng đối với tôi hai đứa con trai dẫn nhau vào khách sạn chính là bừa bãi, làm ra chuyện bại hoại tập tục. Rất mất mặt."
Những lời này có gì đó rất quen thuộc. Lập Viễn Sa cảm giác như đang nghe chiếc máy radio cũ kĩ phát lại bản tin của 6 năm về trước. Cảm giác đau đến lục phủ ngũ tạng đều đau điếng lại có thể cảm nhận được.
Lập Viễn Sa nắm chặt hai bàn tay, các khớp xương đã trở nên trắng bạch. Đôi mắt sắc bén, khẩu khí quật cường, nhưng nếu nghe kĩ cô vẫn đang rất kìm chế:
- "Vậy chị đứng giữa đường, mắng chửi con mình nơi công cộng như thế này có mất mặt hay không?"
Người mẹ chợt nhìn cô im lặng.
- "Bừa bãi sao? Bại hoại à? Nhưng chính phủ của đất nước mà chị đang sống hoàn toàn chấp nhận điều bừa bãi, bại hoại đó đấy."
Lập Viễn Sa thở hắt. Trấn giữ bản thân ở mức bình ổn nhất có thể rồi trầm giọng:
- "Tôi biết. Là ba mẹ, nuôi con cũng giống như trồng 1 cái cây vậy. Không ai muốn từ một mầm xanh mà mình dày công chăm sóc khi trở thành một thân cây lớn lại xòe ra tán màu hồng...Nhưng chị này, giới tính sinh ra đã định sẵn chứ không phải học để trở thành. Tôi chưa từng làm mẹ nên có thể sẽ không hiểu hết được những tâm sự của chị nhưng ba mẹ của tôi đã từng trải qua cảm giác này, ánh mắt ngày hôm ấy của hai ông bà, tôi biết, họ rất đau..."
Những lời này từ chính miệng cô thốt ra như tự tay cô dùng sợi dây thừng quấn lấy trái tim của mình vậy, chặt đến mức nó sắp ngừng đập luôn rồi.
Sống mũi vốn đã cay cay. Cô hơi ngẩng mặt lên bầu trời xanh thẳm trên đầu ngăn mình không quá xúc động. Ngừng lại một lúc Lập Viễn Sa mới từ tốn nói tiếp:
- "Nhưng nếu nỗi đau mà anh chị chịu là 1 thì với một đứa con bị chính gia đình mình ruồng bỏ lại gấp 10 lần như thế."
- "Chị có từng nghĩ đến cuộc sống sau này của con trai mình hay không? Cứ cho rằng cậu ấy sẽ đồng ý chia tay người yêu hiện tại, nghe lời chị làm một cái tiệc cưới với một người mà nó hoàn toàn không có tình cảm. Duy trì một cuộc hôn nhân không có tình yêu để làm hài lòng ba mẹ nó. Lúc ấy nhìn con mình mệt mỏi khi phải gồng mình gắng gượng như vậy, cả nửa đời sau còn không biết hai chữ hạnh phúc viết như thế nào thì liệu...chị có vui vẻ được hay không?"
Bà mẹ vốn thực chưa để ý đến cảm xúc của con trai mình. Cũng chưa từng nghĩ đến một viễn cảnh âu sầu như cô nói. Chỉ biết nhìn vào hiện tại mà ép buộc, cho mình cái quyền của người đã sinh thành, nuôi dưỡng cậu ta mặc kệ cứ áp chế. Chứ nếu có thì bà đã không cản ngăn, nếu có đã sẻ chia và đồng cảm với con mình, không nặng lời chì chiết, gây nên tình cảnh xấu hổ ngày hôm nay rồi.
Ngẫm lại, từ từ đưa mắt nhìn sang con mình. Nước mắt ngắn dài lại vì thế mà rơi ra.
- "Răn dạy con có nhiều cách nhưng để con hạnh phúc thì chỉ có 1 thôi là để nó được là chính mình, sống đúng với bản thân. Hãy để gia đình là nơi cậu ấy tìm về khi mỏi mệt, là điểm tựa vững chắc, an toàn chứ đừng là nơi khơi mào nên áp lực, áp đặt mong mỏi của mình lên vai của đứa con...Chị có thể có được 2 đứa hoặc...Tôi hi vọng chị nghĩ kĩ lại!"
Lập Viễn Sa tiến một bước tới trước mặt chàng thanh niên đang nhìn mình đầy cảm động. Vỗ nhẹ lên vai cậu ta căn dặn:
- "Cho ba mẹ thời gian."
Rồi không nấn ná thêm. Lập Viễn Sa liền xoay người rời khỏi đám đông. Nói lời tạm biệt với cha con Tăng Bảo thì cũng lên xe rời đi.
Mọi người chung quanh cũng dần giải tán, không lâu sau đó đoạn clip ngày hôm nay của cô đã được chia sẻ mạnh mẽ trên tất cả các diễn đàn. Thu về lượt view cao ngất ngưởng. Toàn bộ đều nhận được sự cảm kích từ cộng đồng mạng.
Vốn dĩ Lập Viễn Sa đã và đang là động lực cho cộng đồng LGBT nói riêng và toàn xã hội nói chung. Thời khắc mà cô bước vào nói lên cuộc đời mình đã một lần nữa truyền nguồn năng lượng lớn lao đến công chúng ái mộ.
Đã quý nay lại càng quý hơn!
Trong một chiếc ô tô gần đó. Chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra. Người ấy thở nhẹ. Ngửa đầu ra ghế. Hàng mi cụp xuống vừa dài vừa rậm, tựa cánh quạt cong cong che đi đôi mắt đen láy và sáng trong. Chóp mũi nhỏ nhắn hếch lên, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch đầy ẩn ý. Khó nhìn ra ý tứ.
Nhìn cảnh tượng này, hình ảnh đã nhiều năm bỗng hiện lên trong đầu người đó.
Là một buổi chiều mát vào giờ cao điểm, lúc người người đã tan ca, đang vội vã những bước đi trên ngã tư rộng lớn. Khi ngang qua màn hình lớn trên tòa nhà của Thủ đô thì tất cả đều dừng lại khi nghe giọng nói lạ lẫm vang lên. Những cặp mắt tò mò cùng nhìn lên người phụ nữ đang ngồi chỗ của Biên tập viên, không biết sẽ làm gì, không biết bằng cách nào.
- "Mấy ngày qua H_biz đã chịu một sự mất mát nặng nề nhỉ!"
Giọng điệu điềm nhiên mà đầy tính mỉa mai. Tuy không trực tiếp nhưng những con người đang đứng xem đều đã biết được chủ đích mà bà ấy đang đề cập đến là gì? Ngoài cuộc đại địa chấn do hai nghệ sĩ nhà Giang Thụy Entertainment gây ra thì còn gì chấn động hơn được. Sự rút lui của hai cô khỏi Showbiz Đại Hoàng không khoa trương mà nói là một tổn thất cực kì to lớn. Ngôn Tình Hài
Mọi người nhìn nhau, tiếng xì xào bàn tán rộn rạo cả một khoảng không.
Người phụ nữ kia hắng giọng nói tiếp:
- "Tiếc không? Tiếc! Vẫn chửi chứ? Vẫn đấy thôi! Từ già đến trẻ, từ bé tới lớn, đâu đâu cũng toàn là những lời cay nghiệt, khinh miệt xem thường, kì thị xa lánh. Tại sao vậy? Tại sao...phải nhẫn tâm đến như vậy!"