Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 92: “thất bại không phải là ngã, mà là từ chối đứng dậy”




Minh Nhạc Y an toàn trong vòng tay của cô, hai má liền ửng đỏ lên ngại ngùng bật dậy, tay đan tay ấp úng:

- "Dạ em không! Cảm ơn Lập tổng!"

- "Làm gì ở đây?"

Lập Viễn Sa lạnh giọng khiến Minh Nhạc Y phải rén đi vài phần, mặt thoạt trắng thoạt xanh lắp bắp trả lời cô:

- "Em...gặp một người bạn."

- "Làm gì mà lấm la lấm lét thế kia. Tôi ăn thịt cô chắc."

Lập Viễn Sa nheo mi tâm thấp tiếng. Kéo hơi cuối rồi ném đầu thuốc lá xuống sàn giẫm đế giày lên nghiền mạnh.

- "Tại những nơi này không phù hợp với hình ảnh của một hoa hậu. Em sợ ~ chị sẽ la."

- "Vậy còn cố tới đây!"

- "Em xin lỗi. Không dám có lần sau nữa. Em...em về liền đây ạ!"

Hai tay Minh Nhạc Y bấu lại trắng toác lên, mặt chẳng còn chút gì để gọi là sắc tố. Ríu rít hứa hẹn lại chẳng có gan ngước lên nhìn cô lấy một lần.

- "Đứng lại!"

Thấy Minh Nhạc Y toan bỏ của chạy lấy người, Lập Viễn Sa liền nhả ra hai chữ không hơn không kém. Cái uy lực toát ra khiến Minh Nhạc Y có trả tiền cũng không dám bước thêm bước nữa.

- "Về với ai?"

- "Dạ...1 mình ạ!"

- "Đợi tôi!"

- "Dạ?"

Minh Nhạc Y ngỡ ngàng. Tai lùng bùng chẳng còn nghe rõ.



- "Ây ~ định chuồn sao?"

Lập Viễn Sa vừa trở vào lấy chìa khóa đã bị Mỹ Cận Nhan lên tiếng trêu ghẹo.

- "Con gái đi về khuya 1 mình không tốt. Tôi đưa cô ấy về. Mọi người cứ tiếp tục đi!"

- "Thứ dại gái nhà cậu..."

Cô không mấy bận tâm trước thái độ chẳng bằng lòng của hội bạn. Nói những gì cần rồi nhanh chóng sải những bước dài rời khỏi.

Đợi Lập Viễn Sa đi khuất mọi người mới lại nhìn nhau trầm xuống.

- "Không biết đến khi nào cậu ấy mới thật lòng buông bỏ!"

Lại nói đến Lập Viễn Sa và cô hoa hậu kia.

Từ lúc lên xe đến giờ hai người vẫn nuôi giữ cái không khí im ắng ấy. Trong khi Lập Viễn Sa thả hồn vào vô lăng thì người kia lại vì cái góc nghiêng sắc sảo của cô mà càng say đắm.

- "Mặt tôi dính gì sao?"

Lập Viễn Sa khẽ liếc sang cất giọng.

Hồn lúc này mới hoàn về lại xác. Minh Nhạc Y thu lại ánh mắt ngẩn ngơ ấy lắc lắc đầu không đáp.

Một đoạn nữa Minh Nhạc Y không thể tiếp tục lặng thinh được nữa bèn hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm nhìn sang cô kiếm cớ bắt chuyện:

- "Chị thường xuyên đến đó lắm hả?"

- "Ừm!"

Lập Viễn Sa điêu luyện đánh lái trả lại bằng một cái gật đầu nhạt nhẽo.

- "Họ là bạn thân của chị hả?"

- "Ừm!"

- "Cô gái ngồi cạnh chị lúc nãy là..."

- "Nhà của cô có phải không?"

Cái đạp phanh lạnh lùng cắt ngang chủ ý tò mò của Minh Nhạc Y. Cô ta nhìn lại lại thầm trách thời gian sao trôi nhanh đến độ này. Còn chưa ngắm đủ mà đã đến rồi. Gật đầu xác nhận, định buông lời từ giã thì Lập Viễn Sa đã lên tiếng trước:

- "Không phải không được đi club, những chuyện đó tôi không cấm nhưng làm gì cũng phải có chừng mực, biết chú ý đến hình ảnh của bản thân và lợi ích công ty một chút. Vả lại năm nay đã là năm cuối đại học, biết là nặng khi phải cùng lúc hoàn thành tốt cả hai nhiệm vụ nhưng đã là của mình thì hãy thật lòng cố gắng. Những thứ ưu tiên nên được ưu tiên, đừng để những cái thứ 3, thứ 4 chiếm dụng vị thế và chiếm đoạt quá nhiều thời gian."

- "Dạ. Em đã hiểu."

- "Còn nữa."

Vừa nói Lập Viễn Sa vừa nhìn xuống chân Minh Nhạc Y cẩn thận căn dặn:

- "Sau này đến những nơi đó đừng mang giày cao như thế nữa. Không phải lúc nào ngã cũng có người đỡ kịp đâu."



- "Dạ. Em nhớ rồi. Ờm...chị có muốn vào thăm nhà em không?"

Minh Nhạc Y trong lòng rộn ràng như mở hội. Nửa muốn giữ phép lịch sự nửa muốn gần cô thêm chút nữa nên liền ngỏ lời mời mọc.

Lập Viễn Sa nhìn lại điện thoại không nghĩ ngợi lâu đã nhả ra câu từ chối:

- "Để dịp khác! Trễ rồi. Hai bác còn phải nghỉ ngơi."

- "Vậy...em vào nha! Em cảm ơn chị nhiều! Chị lái xe cẩn thận."

- "Ừm!"

Đứng trông theo chiếc ô tô đang lăn bánh rời đi Minh Nhạc Y thoáng buồn, cảm thấy có chút hụt hẫng, và cả sự luyến tiếc nữa.

Đồng hồ điểm 1 giờ sáng

Bước vào căn phòng tối om, nhìn chung quanh lạnh lẽo đến quạnh lòng. Lập Viễn Sa chốt cửa lại, ngoài tiếng thở nặng nề của cô ra thì chẳng còn có thể nghe thấy một thanh âm gì khác nữa. Cố nhấc từng bước một đi vào. Lê thân người mệt nhoài chẳng còn một chút sức sống đến đầu giường. Lập Viễn Sa cầm lấy tấm ảnh được đặt để cẩn thận trên bàn kia mà can tràng tấc đoạn.

- "Tôi nhớ em quá!"

Thốt lên một câu cho thỏa nỗi lòng, Lập Viễn Sa hôn nhẹ lên đôi môi cười rạng rỡ kia rồi ôm nó vào lòng. Cô thả người ra giường vô lực, hai cánh mi lại bắt đầu ướt đẫm, huyết lệ tuôn ra, chảy dài xuống nệm.

Mãnh liệt nhưng lặng thầm. Dữ dội mà lặng lẽ. Như cái cách mà 6 năm qua cô đã. Đã khóc vì nhớ. Đã khóc vì cô đơn.

Nhìn lại 6 năm đã đâm đầu để đánh đổi, mang về cho mình chiếc ngai vàng chễm chệ cùng vô vàn chiến lợi phẩm không ngờ. Tiền tài, địa vị, quyền lực, sự ngưỡng mộ và kính trọng,...không còn gì là Lập Viễn Sa này không có. Và hơn cả là hai chữ 'tự do' mà cô Idol ngày ấy hằng ao ước. Ấy vậy mà...lại chỉ duy một thứ...là “sinh mạng của cô” vẫn nằm ngoài tầm với...

......................

- "Con bé mà bà ngoại mới gửi đến giúp việc cho con thế nào? Ở được lâu chứ?"

- "Bao năm nay con đã sống một mình quen rồi, con nhóc đó cứ suốt ngày chí chóe, nhức hết cả đầu."

"Haha"

- "Bà Tứ thì con chê là lớn tuổi rồi chậm chạp, lại hay giở giọng quản thúc khiến con khó chịu, 1 tháng đã dọn gối đi. Cô Kha thì con bảo lầm lầm lì lì, không nói năng gì, chẳng nể mặt con, chưa tới 2 tuần cũng nghỉ việc. Bây giờ con nhỏ lanh lợi như vậy mà con cũng không vừa lòng, thế bao lâu đây!"

- "Không hơn mấy người kia đâu."

- "Hết nói với con. Mới 31 tuổi mà đã khó tính như vậy rồi. Sau này già đi ai mà chiều con nổi!"

- "Con không cần bọn họ."

- "Thôi. Ráng đi! Bà ngoại cũng vì lo cho con một thân một mình ở bên ngoài. Tham công tiếc việc mà bỏ bê bản thân mình nên mới thuê họ chăm sóc. Đừng có làm quá. Bà buồn!"

- "Con biết mà. Haizzz!"

Trong một nhà hàng lớn, vừa dùng bữa tối Lập Viễn Sa vừa phàn nàn bực bội về mấy người giúp việc của bà ngoại khiến Lập Nhậm Thuần phải cười phá lên thích thú.

Lập Viễn Sa sau khi hớp ngụm vang đỏ, lau miệng xong thì nhìn Nhậm Thuần nghiêm túc:

- "Con hỏi ba một chuyện, đã thắc mắc lâu rồi mà chưa có dịp."



- "Sao? Nói ba nghe!"

Lập Nhậm Thuần hắng giọng đáp lại. Cũng liền bỏ nĩa xuống chờ đợi.

- "Ngày đó sao ba lại không chút do dự mà bán đi căn biệt thự ở trung tâm thành phố giao hết số tiền đó cho con vậy?"

Lập Nhậm Thuần hưởng ứng trọn vẹn ý tứ của cô thì khẽ cười. Không nhanh không chậm, từ tốn giãi bày:

- "Vì ba tin con."

Gãy gọn.

- "Tin tưởng một đứa vừa mới thất bại như con?"

- "Thất bại không phải là ngã, mà là từ chối đứng dậy."

Mắt Lập Nhậm Thuần ánh lên tia hãnh diện khó diễn tả được bằng lời.

- "Ba biết con gái ba sẽ làm nên chuyện mà."

- "..."

- "Con cứ xem như ba đầu tư vào một dự án đi. Lợi nhuận sinh ra không phải là quá hời so với vốn đã bỏ ra rồi sao?"

- "Vậy lúc ấy ba có từng nghĩ đến việc nếu dự án đó không thành công?"

Lập Nhậm Thuần lắc đầu cười trừ. Ông cụng li với cô rồi từ tốn:

- "Con được thừa hưởng gen trội từ bà ấy nên rất có đầu óc kinh doanh. Rất nhạy bén và còn mạo hiểm. Con trở về đây ở tuổi 25 là hình ảnh của một Lai Vi Nhạn mà ba lần đầu tiên gặp gỡ."

- "Ra là tin con vì con giống vợ. Con thấy ba không nên làm nhà động vật học nữa. Chuyển sang kinh doanh với mẹ thì hơn."

Lập Viễn Sa có chút bất mãn.

- "Thôi thôi. Chẳng phải con từng nói ba với con là người tình kiếp trước hay sao? Nặng tình quá nên kiếp này mới là ba con! Bây giờ ba lại thấy nó đúng. Nếu hai mẹ con cô không phải là tình địch, bằng mặt không bằng lòng thì giờ tôi đâu có khổ thế này đâu."