Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 88: Bất công




- "Con muốn ăn gì để ba nói mẹ làm cho?"

- "Con thấy búp sen trong vườn mình rất tươi."

Đài Thái Ngữ ngẫm nghĩ một chút thì liền nhìn xuống hồ nước bên dưới bóng gió.

- "Rồi rồi. Nằm nghỉ đi, trưa là có chè hạt sen cho cả nhà mình ăn."

Đài Thiết Giang xoa xoa đầu Thái Ngữ cười tươi.

Bây giờ Đài Thiết Giang cưng cô bao nhiêu là thể hiện ra tất, chuyện lớn nhỏ gì cũng đặt Đài Thái Ngữ lên ưu tiên số 1. Mọi người trong nhà, nhất là mẹ con Diệp Tú Tú phải ghen tị ra mặt với độ chiều chuộng con gái này của ông.

- "Ba là hiểu con nhất."

Cô cũng nhanh chóng vòng tay ra sau ôm chặt Đài Thiết Giang, mặt vui vẻ thấy rõ.

- "Được rồi! Ở đây với chị 2 đi, ba xuống nhà sai thằng Nhơn đi hái cho mẹ con nấu."

- "Dạ ba."

Hai ba con họ tình thương mến thương mà nào để ý đến tâm tình đang gào thét khôn nguôi một Đài Di Giai đang chứng kiến. Đường đường là cô cả nhà này, từng được yêu chiều, đối đãi thiên vị ra sao mà bây giờ đây lại bị cho ra rìa một cách không thương tiếc như vầy. Người làm trong nhà cũng dễ dàng biết được. Nhìn người ta ba ba con con, lòng dạ biểu tình như thế nào thì gương mặt đã biểu cảm ra hết thế ấy. Khó coi vô cùng.

- "Ba không hỏi con thèm gì sao?"

Đài Di Giai chu mỏ nũng nịu nhắc nhở lại sự hiện diện của mình. Mong cầu chút quan tâm nhỏ nhoi còn sót lại.

Đài Thiết Giang chỉ liếc nhìn một cái rồi lạnh nhạt bỏ ra khỏi phòng:

- "Con tự đi nói với quản gia đi. Ba không rảnh."



- "Ơ! Ba này!!!"

Đài Di Giai há hốc mồm chẳng biết than trời trách đất thế nào cho đặng. Không thể tin được ông lại vô tâm với mình như thế.

- "Lo chăm em đi, con nhỏ mà buồn ba đánh mày đừng khóc."

- "Riết cái nhà này ai cũng đối xử tệ với con hết..."

Đài Di Giai nhìn cánh cửa đóng lại mà dậm chân mếu máo. Nếu sớm biết có ngày này cô thà không giúp làm hòa thì hơn.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

- "Vấn đề không phải ở chuyện thật giả, nhiều hay ít."

- "Con hiểu. Cũng là chuyện bình thường thôi, con yêu Đài Di Giai thì chuyện gì cũng có thể!"

- "Thật cứng đầu mà. Đã bảo là..."

- "Còn vấn đề gì? Nằm ở đâu nữa vậy ba?"

Vừa bưng khay trà ra nhà mát thì Đài Di Giai đã nghe mồn một cuộc trò chuyện giữa Đài Thiết Giang với Ngô Vũ Ninh. Cô hai tức tối xách váy đi nhanh hơn hơi cao giọng cắt ngang. Gương mặt không mấy dễ chịu.

- "Di Giai!"

- "Yêu: thật. Hiểu: thừa. Còn cái gì khiến ba không thể chấp thuận cho tụi con? Hay lại vì cái định kiến xã hội kia tôn lớp sĩ diện của ba lên thêm một bậc mà lại muốn biến con thành Đài Thái Ngữ thứ 2, lúc đó ba mới cảm thấy hối hận có đúng không?"

- "Đài Di Giai! Em bình tĩnh chút. Thật ra..."

- "Chị nói em bình tĩnh thế nào được đây? Trước giờ mọi chuyện đều theo lời ba. Nửa lời cũng chưa từng làm trái. Bây giờ đến tình cảm của con, một lần thôi cũng không thể tự mình quyết định được hay sao!"

Đài Di Giai đỏ mặt hất tay Ngô Vũ Ninh dường như sắp tuôn ra toàn bộ cõi lòng. Không biết được hôm nay cô hai ăn phải gan hùm mật gấu hay lây nhiễm tính khí ngang bướng, không sợ trời không sợ đất từ cô ba Đài mà dám bật lại cả chiếc nóc nhà uy lực này.

Trái lại, phía Đài Thiết Giang lại vô cùng điềm nhiên. Vắt chéo chân, lưng tựa ghế, mắt nhắm hờ nhâm nhi tách trà nóng.

Cái thái độ dửng dưng vô tình này càng khiến cho Đài Di Giai thêm phần khó chịu.

- "Chị ấy có chỗ nào không được hở ba? Con thật sự không nhìn ra."

- "Người không được là con đó."

Ông nhẹ nhàng đặt xuống. Nhìn thẳng Đài Di Giai nhả ra một câu không hơn không kém khiến cô hai đứng hình ngây ngốc.

- "Sao chứ?"



- "Con nhìn lại con xem. Thêu thùa không biết, nấu ăn thì dở tệ, sự thật mà nói ngoài ra tòa tranh tụng thì con chẳng có điểm nào so sánh được với đứa con rể này của ta hết."

- "Con rể sao? Vậy lúc nãy hai người..."

- "Là sợ Vũ Ninh nó không đủ bao dung và kiên nhẫn, chẳng bao lâu thì chán rồi cô lại về đây khóc lóc phiền hai thân già này thôi."

Diệp Tú Tú mang chè ra cũng thuận miệng hùa theo. Trước đến nay dù bất kể chuyện lớn nhỏ gì dẫu nắm quyền trong nhà nhưng Đài Thiết Giang đều tâm sự và hỏi ý kiến của bà nên việc ông sớm đồng ý cũng là không ngoại lệ.

- "Mọi người...hùa nhau trêu con."

Cô hai Đài là thẹn quá hóa giận đây mà.

- "Là ai không tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành đã giãy nảy hết cả lên. Có cơ hội mở miệng với con sao!"

- "Thì con tưởng..."

- "Được rồi. Vũ Ninh, ba giao lại cho con đó. Càng ngày càng không có quy tắc. Coi mà dạy nó đi, ba chịu hết nổi rồi."

Đài Thiết Giang thở dài, hất mặt về phía Ngô Vũ Ninh nói với giọng điệu bất mãn.

Đài Thái Ngữ cũng sớm hưởng ứng nhanh chóng thêm dầu vào lửa:

- "Con thấy chị 2 sắp được chiều cho hư luôn rồi.

Vũ Ninh, chị mà không mạnh mẽ lên thì sau này bị ăn hiếp cho mà coi."

- "Con nhỏ này. Ba mẹ xem nó quá quắt kìa."

- "Nói có sai đâu."

Đài Thiết Giang cùng Diệp Tú Tú tâm đầu ý hợp đồng thanh cất tiếng.

Nhớ đến người bên cạnh Đài Di Giai liền xịu mặt làm nũng:

- "Chị Vũ Ninh, họ ức hiếp em..."

- "Trông ngon quá đi mất!"

Ngô Vũ Ninh không những không bênh vực lấy một câu nào còn lướt qua Đài Di Giai như khoảng không vô hình thẳng đến bàn ngồi xuống cầm muỗng lên phấn khích.

- "Của con nè. Biết con với Đài Thái Ngữ rất thích chè hạt sen nên mẹ nấu rất nhiều. Ăn hết nói mẹ lấy thêm."

Diệp Tú Tú đối với Ngô Vũ Ninh còn ngọt hơn đường mật khiến ai kia muốn tức điên lên chứ chẳng vừa.



- "Dạ. Con cảm ơn mẹ!"

Ngô Vũ Ninh lễ phép nhận lấy không quên buông lời khách sáo.

Đài Di Giai mặt cau mày có không đứng yên được hằn học bước đến chỗ Vũ Ninh ngữ khí ra lệnh:

- "Ngô Vũ Ninh. Cho em nữa!"

Ngô Vũ Ninh ngước nhìn cô hai cười nhạt.

- "Trước giờ em ghét chè lắm mà.

Không cần gượng ép. Ha!"

- "Chị..."

- "Vũ Ninh chiều không bận thì đi câu cá với ba."

- "Dạ. Con mới biết chỗ này vừa mát vừa yên tĩnh nữa. Để con đưa ba đi!"

- "Được được."

Đài Di Giai chưa bao giờ thấy bản thân mình thừa thãi như lúc này. Những con người này giờ đây xem cô chẳng đáng trăm gam nào. Tức tối mà chẳng thể làm gì được Di Giai đành dồn nén toàn bộ cơn tức tối qua một câu rồi thẳng hướng vào nhà:

- "Chị giỏi lắm rồi!"

Giữa trưa nắng chói chang như thế này mà Ngô Vũ Ninh lại bất giác rùng mình. Cái ánh mắt đó, cái ngữ điệu đó nghe sao mà bất an quá độ. Khẽ nhìn vợ chồng Đài Thiết Giang bắt đầu cảm thấy lo lắng:

- "Ba mẹ cho con xin một phòng trống có được không!"