Đèn vừa bật lên thắp sáng gian phòng khách Đài Thái Ngữ quay người đã thấy cô nằm dài trên sô pha tay ôm chặt chú cún trắng không tránh khỏi bất ngờ tột độ.
- "Ủa Sa! Sao lại..."
Vừa nghe giọng Đài Thái Ngữ Lập Viễn Sa đã tức thì mở hai cánh mắt nặng trĩu, không vội đáp lời nhẹ nhàng bế Laugh đặt vào chiếc giường nhỏ cho bé an giấc rồi mới nhẹ nhàng từng bước tiến đến chỗ Đài Thái Ngữ nâng tay vuốt ve cánh má hồng mềm mại ấy trong lòng lại rối bời khó tả.
- "Sang đây sớm vậy, Sa nói hết mấy ngày Tết mà."
- "Nhớ em quá!"
Đài Thái Ngữ vừa dứt lời Lập Viễn Sa đã không chần chừ kéo tay Đài Thái Ngữ vòng qua eo mình ôm cô gái nhỏ còn đang ngơ ngác trước mặt vào lòng. Chiếc mũi cao vút lại giở thói tham lam tận hưởng mùi hương ngọt dịu đã xa vắng mấy ngày qua.
Đài Thái Ngữ xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh ấy, nhìn cái điệu bộ này là đã đủ hiểu được chắc chắn đã có vấn đề gì khiến chị ta không hài lòng rồi.
- "Bên nhà xảy ra chuyện gì sao?"
- "Ừm!"
Lập Viễn Sa kiệm lời không buồn đáp chỉ tạo ra thanh âm nặng nề ấy bằng làn hơi tồn ứ trong ống thanh quản.
- "Nói em nghe được không?"
Trước lời gợi mở, Lập Viễn Sa không nhanh không chậm từ từ rời ra, tay giữ hờ hai bên vai Đài Thái Ngữ, giọng vẫn trầm thấp:
- "Hôm nay tiếp nhà họ chắc em cũng mệt rồi. Nước ấm tôi pha rồi đấy. Vào tắm đi rồi nghỉ ngơi!"
- "Em...sao Sa biết?
Sa đừng hiểu lầm, em không có ý gì với Âu Dương Phương Tử hết, chỉ là một bữa cơm bình thường thôi."
Đài Thái Ngữ bỗng giật bắn người. Vội vội vàng vàng ngàn lời giải thích.
- "Khuya rồi, nhớ đừng gội đầu, kẻo bệnh, tôi xót lắm!"
Lập Viễn Sa chẳng muốn xoáy sâu vào vấn đề nhẹ nhàng nhắc nhở Đài Thái Ngữ rồi xoay lưng từng bước rũ rượi trở về phòng bỏ lại Đài Thái Ngữ với hàng trăm nghi vấn và ngờ ngạc trong đầu. Tuy nhiên, cái thái độ hờ hững, như chẳng mấy quan tâm đến khiến người ta không gây nên tội cũng phải cảm thấy có lỗi.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Mặt trời chen qua tầng mây dày đặc giữa cái lành lạnh của khí xuân đem làn hơi ấm áp tỏa xuống mọi ngóc ngách của thành phố hoa lệ này, len lỏi vào biệt viện, theo khe hở của khung cửa sổ khép hờ vào phủ cả lên thân thể trần trụi mềm mại tựa như nhung của ái nữ Đài gia còn đang thả hồn giữa căn phòng nồng nàn mùi hoan lạc.
Nhìn chiếc áo sơ mi từ từ được kéo lên lấp kín khoảng lưng trần của nữ nhân trước mặt mà chiếc mi tâm ngự trị trên cao của cô trạng sư không tự chủ được theo nỗi xót xa trong lòng nhíu lại một cái thật chặt.
Đài Di Giai bật dậy với tay lấy chiếc áo choàng nhẹ nhàng khoác vào rồi nhấc bước khỏi giường tiến đến chỗ Ngô Vũ Ninh cản ngăn những chiếc cúc trên cùng.
- "Vết sẹo này..."
Đài Di Giai lướt ngón tay thon nhỏ trượt dài theo vết thịt còn nguyên màu đỏ au như vừa mới xảy ra ở ngày hôm qua muốn tròn câu vấn mắc nhưng lại...chẳng thể thành.
- "Là vụ tai nạn năm đó, thanh sắt nóng rơi ra từ gầm xe đè lên người. Cũng may có ông bà chủ không thì tôi đã sớm thành miếng thịt nướng rồi."
Có chút bất ngờ nhưng hiểu ý nên Ngô Vũ Ninh cũng nhanh chóng tiếp lời lý giải.
Đài Di Giai lặng thinh không nói, từ từ khẽ chạm hai cánh môi mỏng lên ấy thật lâu. Nơi cổ họng chợt thấy đăng đắng.
Nụ cười sau câu nói bỗng tắt dần. Ngô Vũ Ninh thật sự sửng sốt, cô chậm rãi xoay người nhìn Đài Di Giai khó xử mà khó nói...
- "Cô hai...
Chuyện đêm qua..."
- "...chỉ là ham muốn nhất thời do bia rượu hay còn..."
- "Còn!"
Một chữ được ném ra dứt khoát. Ngô Vũ Ninh kiên định hơn bao giờ hết.
Liền ngay sau đó cô dịu dàng nắm lấy tay nhìn thẳng vào mắt Đài Di Giai, từng vòng xoáy mê người như cuốn cả linh hồn cô vệ sĩ vào trong đó luôn vậy.
Ngô Vũ Ninh thở hắt một cái, khẽ mấp máy:
- "Cô hai! Đúng, đêm qua là sự cố, xảy ra là ngoài tầm kiểm soát nhưng ý định trốn chạy là chưa hề nhen nhóm trong đầu tôi. Tôi...tôi nguyện dùng phần đời còn lại để chịu trách nhiệm với cô."
Từng làn hơi phả ra theo con chữ Đài Di Giai dễ dàng cảm nhận rõ cái chất run trong tông giọng của Ngô Vũ Ninh. Cả hai bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình cũng vậy, lạnh toát cả mồ hôi. Sự chân thành toàn tâm toàn ý được phơi biện.
- "Trách nhiệm? Chịu như thế nào? Lần đầu của tôi cũng bị chị lấy rồi."
Cố nén nụ cười Đài Di Giai ra vẻ trách cứ khiến Vũ Ninh đã ấp úng càng lúng túng hơn. Đương nhiên, mặt cũng rất nghiêm túc.
- "Tôi không giỏi ăn nói nên chẳng thể hứa hẹn nhiều. Chỉ có thể đảm bảo những gì cô hai muốn, tôi có thể, đều cho cô."
- "Thật sự không hối tiếc?"
- "Sẽ không."
- "Còn nếu tôi đem chuyện này nói với ba thì sao?"
Ngô Vũ Ninh thoáng khựng người. Ánh mắt trên cao đang tràn trề hy vọng liền cụp lại như đôi tai của chú mèo con khi vào cơn rét buốt, vừa mới đây đã nhanh chóng bị đẩy vào tuyệt vọng, dời dần xuống nền gạch lạnh lẽo, đột ngột nhỏ giọng:
- "...tôi...chấp nhận hình phạt mà ông chủ đưa ra."
- "Được. Vậy xuống nhà đợi tôi!"
......................
- "Phải rồi, sao em không gọi Lập Viễn Sa đi cùng chúng ta!"
- "Đêm qua đến nhà em cũng quá nửa đêm rồi, sáng đi Viễn Sa còn ngủ nên em không nỡ gọi."
- "Thương người ta quá rồi đấy!"
Đài Thái Ngữ khẽ cười không lý giải thêm gì. Lại chợt đánh mắt qua giương chiếu hậu hơi nheo mày nghi vấn:
- "Chị Vũ Ninh! Phải rẽ sang trái chứ! Chị sao lại..."
Bị Thái Ngữ đánh động Ngô Vũ Ninh lúc này mới hoàn hồn, gấp gáp giảm tốc đánh lái hoành ngược lại.
- "Chắc tại lâu quá không đi nên quên mất."
- "Hình như chị có chuyện gì hả? Sáng giờ em thấy chị không được vui. Lại cứ hay thất thần không được tập trung."
- "Chắc...chúng ta không còn gặp nhau được nhiều nữa."
Ngô Vũ Ninh không nhanh không chậm.
Đài Di Giai nhất thời không chịu được trước cái dáng vẻ này liền bật cười thành tiếng. Đài Thái Ngữ nhìn Vũ Ninh lại nhìn sang chị mình nỗi khó hiểu lại càng chồng chất.