- "Dượng...
chị chờ đó!"
- "Thiên An con đi đâu vậy? Thiên An..."
Ả ta gượng chín mặt tức giận ném cơn hậm hực vào mấy cái giậm chân liên tiếp xuống sàn nhà cứng nhắc rồi một hướng thẳng ra ngoài bỏ lại mẹ cô ta đang bất lực níu gọi.
- "Ờm...anh chị 2 với Viễn Sa đừng để bụng. Bạc Thiên An nó chưa hiểu chuyện, không nghĩ được nhiều nên quá lời. Mọi người cho tôi xin lỗi!"
- "Nó cũng không còn nhỏ nữa. Dì nên xem lại đi!"
Lập Nhậm Thuần trầm trọng nhắc nhở, mặt rõ thái độ không chút hài lòng.
Lai Vi Nhạn bây giờ không mấy quan trọng đến dăm ba chuyện ngoài lề nữa. Nhanh chóng lái toàn bộ trở lại vấn đề chính.
Bà nhìn Lập Viễn Sa quyết đoán:
- "Không nói nhiều nữa. Hoặc là cắt đứt liên lạc, chấm dứt với cô ta, về nước lấy chồng, sống một cuộc sống bình thường và nhàn nhã. Hoặc là cãi lời để mẹ chết cho con vừa lòng."
- "Mẹ đừng bảo thủ như vậy có được không? Mẹ chắc trai gái sẽ bền vững hay sao? Chẳng phải ngoài xã hội kia ngày từng ngày vẫn đầy rẫy cặp đôi nam nữ sáng nói yêu nhau chiều đã lên đàng bốc phốt, trước thề nguyền đủ kiểu hôm sau lại chửi bới, đánh đập rồi đưa nhau ra tòa phân chia tài sản hay sao? Cũng chẳng phải ông bà ngoại đã từng ly hôn. Chẳng phải họ cũng tìm một người mới để gầy dựng một gia đình mới ngay sau đó!"
"Chát!!!!!"
Cô cao giọng dẫn đến cái tát thứ hai vang vọng trong căn phòng này. Đêm về khuya, lực mạnh, thanh âm càng sắc tai. Lai Vi Nhạn giờ đây đã mất bình tĩnh hoàn toàn.
- "Con chọn cô ta thì đừng bao giờ gọi mẹ là mẹ. Cũng đừng trở về căn nhà này nữa."
"Cốp"
Liền ngay sau câu cự tuyệt của Lai Vi Nhạn là tiếng gậy gỗ va đập xuống nền gạch lạnh lẽo. Day dưa vang vọng. Toàn thể, kể cả cô còn đang bất động cũng phải bất giác đồng loạt quay đầu.
- "Bà ngoại!"
- "Mẹ!"
Viễn Sa cùng ba người kia vội vàng chạy đến đỡ lấy tay bà ngoại cô đang vô lực tựa vào cầu thang. Ba mẹ cô biết, người khác biết cô có thể điềm nhiên hững hờ vô âu ấy thế mà người bà này hay Lập Viễn Sa lại dâng trào nỗi bất an bồn chồn. Lẫn...lo sợ.
- "Bà ngoại, bà..."
Bà cô từ từ ngẩng mặt làm nghẽn ngang câu từ tồn ứ tại nơi cổ họng, hồi lâu nhìn Lập Viễn Sa mới có thể mấp máy nên mấy từ hòng xác nhận:
- "Là thật sao?"
Lập Viễn Sa không phủ nhận mà chỉ cúi thấp đầu, sống mũi bỗng dưng cay xè khó chịu. Im lặng thật lâu cô mới chậm rãi nắm lấy bàn tay đã rải rác vết đồi mồi của bà nhỏ giọng:
- "Con..."
Với ai ngang bướng cãi chày, hùng hồn lí lẽ nhưng chẳng hiểu vì sao trở về với bà, không ồn ào, không tranh cãi, không hơn thua sai đúng mà Lập Viễn Sa lại cảm thấy tội lỗi đến độ này. Cả đôi mắt lão đang chăm chú vào mình cũng chẳng thể nào nhìn được.
- "...con xin lỗi!"
Ba tiếng thốt lên trong nghẹn ngào. Bàn tay già nua ấy vụt khỏi tay cô thả rơi tự do giữa không trung vô định. Gương mặt phúc hậu với mấy vết chân chim hiện rõ ràng tia thất vọng.
Bây giờ đây, Lập Viễn Sa nhìn đâu cũng chỉ thấy hai chữ tuyệt vọng. Gia đình và người thân...nghe sao chua xót quá! Cô chầm chậm lùi về phía sau. Bặm chặt môi cố ngăn hai dòng lệ trắng. Ngắm thật kĩ những gương mặt trước mặt mình lúc này không thể nói gì thêm một hướng thẳng lên phòng.
Chẳng mấy chốc sau đó, Viễn Sa trở xuống nhà với chiếc vali quen thuộc.
Mẹ cô lập tức cất tiếng:
- "Con định đi đâu?"
- "Hôm nay, mọi người, mọi thứ, con rõ rồi."
Lập Viễn Sa phát âm rành rọt từng chữ một.
- "Con luôn tâm niệm chữ hiếu con vẫn đáp đền nhưng chữ tình tuyệt đối con không thể phụ. Mà xem ra...không được rồi! Ba..."
- "Ba hiểu. Con đi cẩn thận! Ở đây, cứ để ba."
Lập Viễn Sa vừa quay sang mình Lập Nhậm Thuần đã thừa hiểu con gái muốn nói gì nên không cần cô trọn vẹn câu từ đã tức thì gật đầu đáp lại.
- "Con đứng lại cho mẹ! Lập Viễn Sa!"
Mặc kệ cả câu lệnh buông ra từ mẹ cô. Lập Viễn Sa lướt mắt một vòng rồi vô tri vô giác lạnh lùng kéo va li rời đi. Một giây cũng không còn nao núng.
...
- "Để tôi đưa cậu ra sân bay."
Vừa sải bước ra đến cổng một giọng nói trầm ấm thân thuộc vang lên khiến Lập Viễn Sa khựng người. Cô ngạc nhiên nhìn Mạnh Gia Thượng đang đứng tựa lưng vào thân gỗ to trên vệ đường nheo mi tâm:
- "Cậu còn ở đây?"
Mạnh Gia Thượng cong môi.
- "Đợi cậu."
2 chữ thôi cũng khiến trái tim đang giá buốt của Lập Viễn Sa phần nào ấm nồng trở lại. Chí ít cũng còn có người thấu hiểu và ở bên cô ngay lúc này.
- "Phiền cậu vậy."
Lập Viễn Sa khẽ chớp mắt thở nhẹ bỏ ra ít từ tỏ ý phó thác rồi cũng liền chân lên xe cùng nỗi u phiền nặng trĩu trong lòng mình lăn bánh.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
- "Đài Thái Ngữ!"
Thái Ngữ vừa bước xuống sân khấu thì một nam nhân tuấn tú đã lập tức xuất hiện với bó hoa to đùng trong tay.
Anh ta tự tin hướng những cánh hồng đỏ rực đến trước Thái Ngữ giọng trầm thấp:
- "Tặng em! Hát hay lắm."
- "Phương Tử? Anh...sao lại đến đây?"
Đài Thái Ngữ bất ngờ bỏ lời vấn mắc.
- "Tết đến rồi còn đi diễn nữa sao?"
Âu Dương Phương Tử nghe như đang quở trách Đài Thái Ngữ nhưng âm điệu lại vô cùng nhẹ nhàng và êm ái.
- "Ừm...tối nay là khép lại năm rồi, không phải anh đang tất bật ở nhà chuẩn bị đón giao thừa cùng hai bác sao?"
Thái Ngữ không đi vào trọng tâm.
- "Em còn nhớ tối nay là giao thừa à? Vậy sao còn nhận show chứ?"
- "..."
- "Được rồi, không còn sớm nữa, anh đến là để đón em. Chúng ta về nhà thôi!"
Thấy Đài Thái Ngữ im lặng Âu Dương Phương Tử liền nắm tay cô nhằm lối ra mà đi thẳng.
- "Khoan đã!"
Đài Thái Ngữ dừng bước hơi tăng cao tông giọng.
Ngay tức thì lạc vào trầm tư.
"Tết sao? Về nhà à? Có thể ư?"
Đài Thái Ngữ lặng người nhìn vào hư không. Dạ thì thầm nhìn ngắm lại những năm qua bên ngoài lại thấy những thông lệ này đối với cô sao lại xa vời và lạ lẫm đến thế này cơ chứ?
- "Em còn phải diễn ở nhiều nơi nữa, không thể về được đâu, anh cứ..."
- "Anh đã liên hệ công ty hủy lịch trình của em rồi. Nhiệm vụ quan trọng nhất hôm nay là theo anh về nhà, đoàn viên và cùng mọi người ăn bữa cơm tất niên thật trọn vẹn."
- "Anh sao lại hành xử tùy ý như vậy được chứ, em còn chưa..."
Âu Dương Phương Tử mặc Đài Thái Ngữ khó chịu càu nhàu trong bất lực, cứ nắm chặt bàn tay trắng ngần ấy đưa ra xe. Bá đạo và độc tài là hai từ chỉ con người anh ta vào ngay lúc này đây.