Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 65: 1 phút thật lòng




Chỉ với hai chữ hãy gọn của cô đã đủ sức làm nhưng đọng toàn bộ. Mẹ Lập Viễn Sa chớp động mắt vài cái liền mấp máy môi hạ giọng:

- "Có rồi? Sao không nói sớm? Là ai?"

- "Phải con thừa nhận từ lúc đầu thì đã không rắc rối vậy rồi."

Mẹ Bạc Thiên An tít mắt phấn khích. Nhìn cô rối rít không kém Lai Vi Nhạn:

- "Anh chàng nào lọt vào mắt xanh của cháu dì thế? Bao giờ định dẫn về giới thiệu đây?"

- "Ừm..."

- "Mau nói xem. Ngại cái gì nữa. Nếu con khai thật thì mẹ đã không phải vất vả như vậy rồi. Thôi, cho mọi người xem ảnh trước đã."

- "Ba mẹ! Dì! Lẽ ra con chưa định nói nhưng đến nước này rồi thì con cũng không muốn giấu nữa. Chúng con cũng mới bắt đầu quen nhau mấy tháng thôi."

- "Ây! Lâu mau gì không quan trọng. Quan trọng đó là người mà con thích. Cậu ta thế nào? Ở đâu? Làm công việc gì? Gia cảnh ra sao? Ba mẹ còn khỏe mạnh chứ?"

- "Là...Đài Thái Ngữ!"

Lập Viễn Sa dường như là dồn hết can đảm vào trong cái tên thân thương ấy mới có thể thốt lên. Chưa bao giờ như lúc này cả. Từ trước đến nay Lập Viễn Sa làm việc gì cũng nắm chắc kết quả trong tay, lường trước được mọi tình huống xảy đến. Nhưng ngay bây giờ đây dù là một câu Lập Viễn Sa cũng chẳng thể dò ra.

Hưởng ứng...mà một lần nữa tất cả ngây người ngờ ngẩn lạc mình vào cõi hư vô. Khó tin được vào tai của mình nữa rồi. Không khí trùng xuống nặng nề kéo tâm tình con người ta chìm đến tận đáy mông lung.

- "Cái gì? Là đứa hát chung với chị đó sao? Hơ!"

- "Cười như vậy là có ý gì?"

Bạc Thiên An còn chưa kịp hạ cái nhếch môi Lập Viễn Sa đã lập tức gằng giọng răn đe. Đôi mắt sắc lẹm xẹt ngang như muốn xẻ cô ta ra làm đôi luôn vậy.



Bạc Thiên An nhún vai bĩu môi một cái rõ thái độ khinh thường. Õng ẹo ngồi trở lại ghế không thèm đáp.

Lai Vi Nhạn hô hấp khó khăn, bà siết chặt hai bàn tay đến độ trắng toát cả ra làm nổi lên rành rẽ mấy sợi gân xanh chằng chịt. Môi mấp máy chậm rãi đứng lên đối mặt trực diện với Lập Viễn Sa đối chất bằng tông giọng run rẩy khó che đậy:

- "Lập Viễn Sa, nói lại lần nữa!"

Lập Viễn Sa thở nhẹ cho thông. Từ từ ngẩng mặt nhẹ nhàng nhất có thể:

- "Con biết đây là chuyện khó chấp nhận nhưng mong ba mẹ, hai người hãy hiểu cho con. Con thật lòng yêu Đài Thái Ngữ, ngoài cô ấy ra con không thể đón nhận bất kỳ một ai khác."

- "CON MUỐN CHÚNG TA HIỂU THẾ NÀO, CHẤP NHẬN KIỂU GÌ ĐÂY?"

- "Chấp nhận Đài Thái Ngữ làm con dâu của Lập gia."

Trước câu quát thẳng của Lai Vi Nhạn Lập Viễn Sa càng trở nên kiên định với lựa chọn của mình. Giọng điệu chắc nịch, khảng khái, mắt ánh lên tia kỳ vọng và...cực kì quyết tâm.

- "LẬP VIỄN SA!

Con có biết mình đang nói cái gì hay không?"

- "Con không có say cũng không phải kẻ điên. Lời con nói nhất định là rõ hơn ai hết. Mong ba mẹ có thể mở lòng chấp thuận."

Lập Viễn Sa đan hai tay phía trước cúi nhẹ đầu có phần kính cẩn.

- "Con từ khi nào?"

Lập Nhậm Thuần vẫn như vậy. Điềm tĩnh và nhẹ nhàng. Nhìn cô con gái của mình với vẻ yêu thương vô hạn.

- "Từ khi con nhận ra mình không thể sống xa cô ấy cũng chính là lúc con biết mình...đồng tính."

- "Hai chữ đó muốn là nói như vậy sao? Cho con ăn học, cho con ra nước ngoài lập nghiệp là để làm rạng rỡ dòng họ. Con cũng đâu phải còn nhỏ nữa sao lại...không biết chừng mực, chơi trò chơi quái gở này?"



Lai Vi Nhạn đập mạnh bàn trỏ vào mặt cô nổi trận cuồng phong.

- "Chính vì không còn nhỏ nữa nên con càng khẳng định được chúng con không phải chơi trò chơi."

- "Cứ cho là con không phải vậy cô ta thì sao? Lòng người thâm sâu khó đoán. Bây giờ, cứ nghĩ là cô ta thật lòng, nhưng về sau thì sao? Ai biết trước được tương lai? Nhỡ đến một ngày nào đó cô ta không còn hứng thú như thuở ban đầu, sinh ra chán ghét thì lúc ấy con phải làm sao? Con người con bề ngoài lạnh lùng bên trong nặng tình như thế nào mẹ còn không rõ sao?"

- "Đài Thái Ngữ sẽ không đâu. Ai không biết nhưng cô ấy con có thể chắc chắn..."

- "Con là nhà tiên tri hay sao? Vậy dựa vào cái gì để tin tưởng chứ?"

- "Dựa vào 10 năm chúng con cùng nhau."

Lai Vi Nhạn tức như muốn vỡ tung cả lồng ngực vậy. Bà nói một câu cô đáp trả lại một câu. Một chữ cũng không để thua thiệt.

Mẹ cô cắn chặt răng hậm hực một lúc mới tiếp tục lí lẽ của mình:

- "Lập Viễn Sa, con lý trí một chút đi! Có lẽ là rất nhiều năm, khi hai đứa ở cái tuổi tốt nhất của đời người. Tuổi trẻ, tiền tài và sức khỏe, tốt đẹp nhất chính là sự nghiệp và cuộc sống, tất cả chỉ là bồng bột nhất thời, hai đứa chưa nhìn thấy sự trắc trở của nhân sinh. Tương lai ra sao? Đến khi hai đứa già đi, mệt mỏi, gặp sóng gió, trắc trở, chán trường, con đường vất vả này, ai có thể đảm bảo lúc đó hai đứa sẽ tiếp tục kiên trì?"

- "Tình yêu!"

- "Nói vậy mà con còn ngoan cố."

Lai Vi Nhạn trừng mắt một hồi lâu mới nói tiếp:

- "Còn xã hội này, người đời biết được con có chắc sẽ đủ sức để vượt qua hay không? Những lời miệt thị cay nghiệt đó liệu có chịu đựng nổi hay không?"

- "Sẽ. Đúng là từ nhỏ đến lớn ba mẹ thương con, lo cho con không thiếu bất cứ thứ gì. Thậm chí người khác nhìn vào còn phải muôn phần ngưỡng mộ. Nhưng những năm tháng ở xứ người như làm dâu trăm họ những gì con trải qua ba mẹ thật sự không thể hiểu được. Và nếu không có cô ấy thì chưa chắc gì đã có một Lập Viễn Sa tên tuổi như ngày hôm nay. Con đã nguyện rồi, bảo vệ cho cô ấy đến hết cuộc đời này."

- "Con bảo vệ cô ta rồi ai sẽ bảo vệ con? Cô ta là con gái còn con thì không phải sao?"