- "Ngô Vũ Ninh!"
Vừa trông thấy Ngô Vũ Ninh đi vào hai nữ luật sư đang buôn chuyện trước phòng Đài Di Giai đã vội vàng lên tiếng với gọi.
- "Có chuyện gì sao?"
Ngô Vũ Ninh tiến đến cất giọng.
Họ khẽ liếc mắt về phía cửa kính xầm xì nhỏ tiếng:
- "Không biết luật sư Đài bị ai chọc tức mà sáng giờ cứ hằn học với nhân viên. Ai vào phòng rồi cũng bị cô ấy mắng cho tơi tả."
- "Trước giờ luật sư Đài luôn là người trầm tính, ôn hòa, có khi nào lớn tiếng quát người vậy đâu. Sao bây giờ lại như trở thành một con người khác như thế chứ!"
- "Cô vào trong đó nhớ cẩn thận, không khéo..."
Cô ta vừa nói vừa đưa tay lên cổ ra ám hiệu rồi cùng cô còn lại vội vội vàng vàng chuồn đi.
- "Tôi bảo cô tóm tắt lại hồ sơ của khách hàng. Là số hóa dữ liệu chứ không phải soạn thảo diễn văn khai mạc đại hội. Cả nước Đại Hoàng này hơn 55 triệu 800 nghìn người, giả định toàn bộ đều có việc nhờ đến tư pháp thì cái Tòa án này phải mở rộng thành Cung điện Istana Nurul Iman Palace độc tôn để chứa đựng được núi tài liệu ấy hay sao?"
Đài Di Giai uy lực trên ghế ném mạnh chiếc bìa trình ký lên bàn lớn giọng quát tháo, gương mặt lạnh băng của cô trạng sư "cậy quyền" lại khéo khiến người ta khiếp sợ hơn bao giờ hết.
- "Tôi xin lỗi. Tôi sẽ làm lại ngay ạ!"
Trước ngọn lửa giận đang bùng nổ như thiêu như đốt kia cô trợ lý đáng thương toát mồ hôi lạnh, nườm nượp ướt cả chiếc cổ cao đang nuốt vội mấy ngụm khí cho thông. Hai bàn tay run rẩy nhận lại miệng lại không ngưng lời hối lỗi.
- "Đi làm mang theo cái đầu cho tôi! Bằng không thì dọn đồ đi chỗ khác."
Một con người bình thường nhu nhuận khi phát tiết thật chẳng khác nào bão giông ồ ạt bất ngờ ập đến giữa trời xuân mây tản cả. Trái mùa và ươm mầm độc hại.
- "Dạ tôi xin lỗi ạ!"
- "Ai cho cô tự tiện vào phòng vậy hả? Không có tay..."
- "Au..."
Cánh cửa vừa mở toang nguyên con dấu bằng gỗ cứng ngắc đã lạnh lùng rời khỏi tay Đài Di Giai nhằm thẳng khuôn mặt tinh tú của Ngô Vũ Ninh mà đáp vào khiến cô vệ sĩ đáng thương này phải bất giác thốt lên trong đau đớn.
Tiếng "cộp" sắc lẹm khi con dấu va đập xuống nền gạch vừa bớt phần vang dội thì dòng máu đỏ tươi từ trên sống mũi cao vút cũng nhanh chóng bật ra chảy dọc dài thành một đường chói mắt.
- "Chị Vũ Ninh!"
Đài Di Giai lúc này mới hốt hoảng rời chỗ, gấp gáp chạy đến chỗ Ngô Vũ Ninh bất thần lo lắng.
- "Chị không sao chứ? Tôi tưởng là nhân viên không biết phép tắc, chỉ là vô tình. Nếu biết đó là chị thì tôi đã không."
Ngô Vũ Ninh đón lấy miếng khăn giấy bịt miệng vết thương, chống tay hẳn vào tường, lắc đầu liền mấy cái mới làm dịu đi cơn choáng váng.
- "Cô hai sao lại nóng nảy quá vậy."
Ngô Vũ Ninh là người hiểu rõ nhất cơn nguyên của trận cuồng phòng này nên chẳng lòng nào có thể chấp nhất. Sợ Đài Di Giai áy náy không yên, Ngô Vũ Ninh chậm rãi mở mắt gắng gượng bỏ lời cố tỏ ra mình vẫn ổn.
- "Xin lỗi! Vào ngồi để tôi băng bó lại trước đã."
Đài Di Giai xoay vòng 180°, tạm gác nét kiêu căng khó ở vừa rồi, mặt rõ mồn một hai chữ hối lỗi.
Ngô Vũ Ninh khịt mạnh một cái nhìn mảnh giấy đã sớm hóa thành tấm huyết cầu nhũn nhẽo vẫn là cố lấp liếm vào trong. Cong nhẹ môi liền đưa tay lên tỏ ý ngăn cản:
- "Đến giờ rồi. Tôi đến đón cô."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Trong một căn phòng khách rộng lớn và sang trọng. Đối diện Đài Di Giai là một cô gái còn tương đối trẻ, sành điệu và thời thượng, đặc biệt là cốt cách hòa nhã dễ gần. Tổng thể hẳn không có gì để nói. Tuy nhiên, đôi mắt của Đài Di Giai lại đâu đó nhìn ra được con người này không đơn thuần như những gì mà cô ta thể hiện. Ngây thơ và thánh thiện? Không đâu! Thâm độc và sâu xa đến khó lường.
- "Tôi biết luật sư Đài đây qua lời giới thiệu của một người bạn. Và cả những lời ca tụng trên khắp các mặt báo nữa. Quả thật tài không đợi tuổi."
- "Tô tiểu thư quá lời rồi. Chẳng hay chúng ta có thể vào việc chính ngay bây giờ?"
Đài Di Giai khẽ nhếch môi. Không muốn day dưa lằng nhằng mà nghiêm mặt khởi đề.
- "Không vội. Anh ấy đang trên đường tới đây."
Cô ta hớp một ít nước thấm giọng nhàn nhạt.
Nhìn Đài Di Giai bằng ánh mắt dò xét:
- "Luật sư Đài biết không? Tôi và chồng sắp cưới là thanh mai trúc mã đấy. Ba tôi và ba anh ấy là bạn bè rất thân thiết. Nói sao cho phải phép đây nhỉ? Ừm...mặc dù khi gia đình anh ấy gặp biến cố lớn ba mẹ tôi đã giúp đỡ vô hạn, vô điều kiện nhưng lễ cưới tới đây là xuất phát từ tình yêu thật sự của chúng tôi."
- "..."
- "Anh ấy là một người đàn ông tốt, đạo mạo, thành công và hết sức chu đáo. Hơn hết là cực kỳ yêu thương và chiều chuộng tôi. Cô nói xem, vẹn toàn như vậy có phải rất khó tìm không!"
- "Xem ra cô Tô phải nhọc công giữ rồi."
Đài Di Giai chán ghét đến chẳng muốn nhìn. Vì công việc phải hờ hững qua loa cho xong chuyện.
Ả ta khẽ cười khẩy trong dạ, tiếp tục:
- "Luật sư lại nói đúng rồi. Thật ra chúng tôi không định kết hôn sớm như vậy, chẳng qua do khi tôi đi du học anh ấy vì nhớ tôi sinh ra buồn chán mà qua đường với một người con gái khác. Dẫu biết là anh ấy chỉ muốn mua vui nhưng tôi lại không đành lòng để người đàn ông của mình trong vòng tay kẻ khác. Nên vừa hoàn thành khóa học là bay về nước ngay. Vả lại..."
- "Cô cứ nói."
Đài Di Giai thấy ả ngập ngừng liền mở lời đề xướng.
- "Mỗi tội mẹ anh ấy cũng chỉ chấp nhận một mình tôi là con dâu nhà họ Đông thôi nên đành để cô gái kia phải thất vọng rồi."
Dứt lời ả ta liền bị thu hút bởi gã nam nhân đang từ ngoài tiến vào. Nhanh nhảu đứng lên trưng bày ra nét rạng rỡ:
- "Anh tới rồi, Sở!"