Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 5: Say




Sau trận đấu khẩu không khoan nhượng với Đài Thiết Giang, Thái Ngữ dứt khoát lên xe, một tay xoay vô lăng, một tay gửi nhờ lên cửa kính vẫn còn đang siết chặt, lớp da mỏng manh ấy cũng vì chịu đựng toàn sức của những chiếc móng nhọn hoắt mà toát cả ra, in hằng dấu đỏ sâu hoắm.

Chiếc xế hộp ngang nhiên tung hoành trên sa lộ, phóng nhanh như vũ bão đến cả hình dạng cũng bị hòa lẫn theo làn gió ngang qua mà nhòe nhoẹt. Chẳng cách nào nhìn rõ được. Cô không chút nể nang mà cho phép đôi tay điệu nghệ của mình tự ý vờn vảnh đánh bánh lái cắt đầu vượt mặt những chiếc ô tô đáng thương đang thong dong trên đường. Lúc này trông Đài Thái Ngữ chẳng khác gì một vị thống lĩnh quyền lực tối cao đang điều khiển con chiến hạm uy mãnh của mình để bành trướng thế lực trước những chiếc thuyền gỗ nhỏ nhoi, yếu ớt cả.

Gần 1 giờ lăn bánh, cuối cùng cô cũng phanh lại trước một căn hộ cao cấp. Đây là nơi họp mặt, thảo bàn về dự án mới mà công ty ưu ái cấp riêng cho đôi "gà cưng".

Chẳng chần chừ, đưa tay nhấn nút thang máy, trái ngược với lòng người hiện tại, con số trên biển bắt đầu biến hóa, thong thả và từ tốn.

Tấm thép bạc loáng bóng vừa mở ra cũng chính là lúc cô cảm thấy bản thân mình dường như được giải thoát. Một cô gái tài năng, xinh đẹp có mọi thứ trong tay nhưng tình thương trọn vẹn của gia đình đối với cô lại là một điều quá đỗi xa xỉ. Cả cái thủ đô hoa lệ này nơi nào Đài Thái Ngữ muốn chỉ cần gật nhẹ đầu là có thể tậu về ngay tức khắc nhưng một không gian riêng tư cho mình lại vô cùng quý hiếm.

Chỉ khi đến đây, chỉ khi được ở cạnh Lập Viễn Sa thì Thái Ngữ mới cảm thấy thoải mái nhất, chẳng phải gượng cười, giả vờ giả vịt hay che giấu bất kỳ một điều gì. Và vì thế, bầu tâm sự hơn 9 năm qua cũng bắt đầu bị cô trêu chọc, con người thật của cô cũng nhanh chóng được phơi bày. Chẳng biết vì cố tình hay quá buồn bực mà Đài Thái Ngữ lại mượn tay vị thần cấm kỵ với thanh quản của mình để giải khuây.

Thái Ngữ ngồi tựa lưng vào chân giường, dốc cạn ly này đến chai khác. Chẳng mấy chốc lăn lóc xung quanh cô đã có muôn vàn vỏ thủy tinh rỗng tuếch. Một giọt cũng không còn lấy.

Lại nói đến Lập Viễn Sa, sau khi hàng trăm lần để lại dấu tích của mình trong nhật ký của Đài Thái Ngữ nhưng vẫn biệt tăm biệt dạng. Cuối cùng Viễn Sa vẫn bị nỗi cồn cào trong lòng thúc giục đi tìm bằng được cô "bạn thân", nhà riêng không có biết chắc thế nào Thái Ngữ cũng đến đây. Cũng là một quái xế cừ khôi, chẳng mấy chốc oanh tạc Lập Viễn Sa đã đến nơi.

- "Thái Ngữ? Thái Ngữ?"

Vừa mở cửa cái bóng đen u ám đã nuốt chửng lấy cô. Trong khoảng không tối mịt tưởng chừng là vô định ấy, Lập Viễn Sa phải khó nhọc tránh chân, cất tiếng gọi.

Mới ấn tay vào công tắc bám mình trên tường, chiếc đèn trần lập tức phát ra một nguồn sáng mãnh liệt. Vào sâu hơn, thoáng trông thấy thân ảnh đang ngồi bệt dưới nền Lập Viễn Sa đã không đợi được nữa nhanh chóng tiến đến. Mùi cồn nồng nặc tỏa ra xộc thẳng lên mũi khiến Lập Viễn Sa tức khắc chau mày:

- "Sao lại uống nhiều thế này?"

- "Sa sao? Cậu đến rồi...nào...uống với tớ đi! Cạn!"

Đài Thái Ngữ chữ có chữ không, hước hơi vài cái mới thành câu trọn ven. Lập Viễn Sa khó chịu giật phăng chai Whisky trên tay Đài Thái Ngữ ném sang một bên, tăng tông giọng:



- "Từ khi nào biết mượn men rượu giải quyết vấn đề vậy hả?"

- "Đến cả cậu cũng mắng tớ. Ai cũng muốn ức hiếp tớ, không ai hiểu cho tớ hết..."

Đài Thái Ngữ liền xịu mặt mếu máo, nước mắt ngắn dài buông lời.

- "Ngữ, tớ..." Lập Viễn Sa lúng túng.

- "Tránh ra đi! Cậu cũng giống ông ấy thôi, lúc nào cũng cho mình cái quyền kiểm soát người khác, bất kể lúc nào cũng muốn quản tớ..."

Đến đây Đài Thái Ngữ đã không cách nào giấu giếm được nữa mà òa lên nức nở, những giọt lệ mặn chát thấm vào miệng vết thương càng khiến nó thêm phần đau rát. Nhìn cô đau đớn mà Lập Viễn Sa không tày nào chịu được, quỳ gối xuống ôm Đài Thái Ngữ vào lòng xót xa mà trầm thấp:

- "Xin lỗi, là tớ không tốt. Ngoan! Tớ thương!"

- "Sao ông ấy không bao giờ tôn trọng ý kiến của tớ hết vậy? Làm ca sĩ thì có gì sai chứ? Có gì sai?"

Đài Thái Ngữ cùng với giọng nói đã lệch tông của mình mà khua tay múa chân liên hồi, làm ra vẻ ấm ức vô cùng.

- "Cậu không sai nhưng...biết đâu ba cậu có lý do khó nói thì sao?"

- "Ngữ, Thái Ngữ..."

Đang xoa xoa bờ vai nhỏ bé của Đài Thái Ngữ, chẳng thấy thanh âm gì khác của người con gái đang tựa hẳn vào mình ngoài hơi thở đều đều cứ cách nhịp lại phả vào nơi hõm cổ. Lập Viễn Sa liền cúi xuống nhìn, khóe môi bất chợt cong lên để lộ ra hàm răng trắng đều. Thì ra rượu ngoài giúp giải sầu còn có tác dụng khiến người ta trở nên ngốc nghếch, đáng yêu như thế này.

Lập Viễn Sa lập tức để tay Đài Thái Ngữ choàng qua gáy mình. Nhẹ nhàng nhấc bỗng bế cô lên giường. Lục tìm lọ thuốc dịu dàng bôi lên vết tích còn loan màu máu của Đài Thái Ngữ, cẩn thận kéo chăn đắp kín cho cô, thu dọn tàn dư của bãi chiến trường xong xuôi, Lập Viễn Sa mới có thể an giấc. Phải nói là cô quá khổ tâm đi!