Đang thả hồn phiêu linh theo những áng mây trôi dạt trên bầu trời vô tận nhận được câu hỏi này Lập Viễn Sa như mất đi nguồn gió. Khựng lại giữa một nền xanh biếc. Chẳng còn chút động lực để tiếp tục phiêu bồng.
Cô hơi cúi mặt, trầm tư:
- "Em sợ đối mặt với cô ấy chứ không phải là em không muốn gặp lại cô ấy. Đã 6 năm rưỡi rồi, thật sự...rất ~ nhớ..."
Mỗi câu mỗi chữ mà Lập Viễn Sa thốt ra đều kèm theo tấm tâm tình nặng nợ khiến người ta nghe cũng phải sầu não theo cùng. Qua giọng điệu, qua từng hơi thở đều man mác một tình yêu khắc khoải, một nỗi day dứt khôn nguôi về quãng quá khứ đau thương với một mối tình không trọn vẹn.
- "Rõ là còn rất yêu mà ngày đó lại chọn cách ra đi."
Cẩm Đăng Kỳ thở dài. Anh bất lực với cô và cũng là với chính mình. Nhìn trái tim cô hóa đá mà chẳng phương nào sưởi ấm, nhìn cô khổ sở mà chẳng cách nào làm vơi bớt, nhìn lại mình mãi đơn phương ngày một thêm lụy mà chẳng thể nào dừng lại.
- "Muốn thì gặp thôi."
Một câu nhẹ tựa lông hồng nghe như tùy hứng cho qua chuyện nhưng gương mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Lập Viễn Sa bất giác đánh mắt sang Cẩm Đăng Kỳ chưa thể tin được. Sự thật, bản thân cô không phải không tìm nhưng dường như mọi nỗ lực đều hoài công vô ích. Thông tin về Đài Thái Ngữ trong thời gian dài qua cũng như tin tức tự tử hơn 6 năm về trước, bị phong sát một cách triệt để, không ai hay biết. Bặt vô âm tín. Cẩm Đăng Kỳ lại không phải người hay nói giỡn, dùng những lời bông đùa không căn cứ xác thực để gieo hi vọng cho người khác lại càng không phải tính cách của anh. Nhưng lần này...liệu có phải là ngoại lệ?
- "Anh không gạt em chứ?"
- "Cô bé này...anh là ai cơ chứ!"
Cẩm Đăng Kỳ phải bật cười thành tiếng trước sự đa nghi này của Lập tổng. Anh búng nhẹ vào trán cô nói với thái độ tự đắc.
- "Có phải là câu không đi cửa chính chúng ta vào bằng cửa phụ mà anh nói lúc trở ra không?"
Hạ My hưởng ứng từ đầu đến cuối, nhớ lại lúc ngồi đợi Cẩm Đăng Kỳ ngoài xe giờ mới nheo mi tâm lên tiếng.
Cẩm Đăng Kỳ cười nhẹ. Ẩn ý:
- "Thiệu Hoài Viết không nói thì nhân viên ông ta nói."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
- "Ừm! Chung kết các gameshow truyền hình đó cậu cứ thay mặt tôi tham gia. Mọi thứ tốt cho công ty thì cậu cứ tự quyết định, không cần thông qua tôi. Quan trọng hơn thì tạm thời hoãn lại, tôi về sẽ giải quyết sau."
"Ting ting ting"
Vừa cúp máy với phó tổng của Destiny xong thì điện thoại trên tay lại reo vang lên. Lập Viễn Sa nhìn dãy số nhấp nháy liên hồi trên màn hình hơi đắn đo nghĩ ngợi.
- "Dạ con nghe."
Cô bắt máy, dùng kính ngữ khởi đầu.
Giọng Lai Vi Nhạn truyền đến tai. Có phần lạnh lẽo và khô khan.
- {"Thứ 7 rồi. Sao không về nhà?"}
Lại nghe bà nói mới nhìn lại đồng hồ. Giờ này ở Tiền Triều đã 21 giờ rồi. Theo thường lệ mỗi tuần Lập Viễn Sa sẽ tranh thủ thời gian về thăm nhà và gặp mọi người một lần vào mỗi chiều thứ 7. Giờ này mọi khi đã dùng xong cơm tối. Hôm nay do quá nặng lòng chuyện cô tác giả ẩn danh kia mà Lập Viễn Sa quên bẵng đi. Cảm thấy mình đã quá tự do, thật rất có lỗi, cô liền nhẹ nhàng lựa lời giải thích với mẹ:
- "Con đi công tác. Vội quá nên quên báo. Chắc mọi người đã chờ rất lâu."}
- {"Không. Nay nhiều việc lắm. Vừa xong. Chỉ có bà ngoại với Lập Nhậm Thuần trông thôi."}
Lai Vi Nhạn bình thản phủ nhận. Trong Viễn Sa bỗng hiện lên chút thất vọng. Mất khoảng thời gian dài như vậy chỉ để mối quan hệ của 2 mẹ con cô ngày một xa cách hơn thôi sao!
- "Ờm...lần sau nếu bận con sẽ nói với mọi người sớm hơn. Mẹ cũng giữ gìn sức khỏe, bây giờ không còn như ngày trẻ nữa, làm việc khuya như vậy không tốt."
- {"Không còn gì nữa thì cúp máy đây."}
Trái lại sự quan tâm của cô là sự lạnh nhạt đến não nề của Lai Vi Nhạn.
Lập Viễn Sa cũng chỉ có thể thở dài cho qua:
- "Dạ. Mẹ ngủ ngon! Tạm biệt!"
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tối hai hôm sau tại Mộc - một phòng trà nổi tiếng tọa lạc ngay giữa trung tâm thủ đô sầm uất.
Một chiếc bàn ngay trên tầng, vị trí có thể nói là an toàn cho việc hạn chế chạm mặt và rất thuận tiện để quan sát mọi hướng, từ sân khấu cho đến cửa ra vào. Lập Viễn Sa và Hạ My trầm ngâm như bao con người đang say sưa thường thức âm nhạc bên dưới nhưng mắt lại khéo léo dòm ngó, tia kĩ càng từng gương mặt một.
- "Chắc hẳn họ nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất nên lần này mới chọn nơi đông người như vầy để đánh lạc hướng chúng ta."
Hạ My khẽ tiếng nói với cô. ngôn tình hài
- "Địa điểm được thay đổi liên tục. Rất cảnh giác."
Cô gật gù.
- "Mà chị. Có khi nào Thiệu Hoài Viết đã nói với Xavie chuyện hôm trước rồi nên họ đã đổi địa điểm hoặc dời ngày gặp rồi không? Sao lâu quá vậy. Đã trễ lắm rồi."
Lập Viễn Sa lắc đầu nghĩ ngợi. Cô nhìn xuống chiếc vòng tay nhẹ đáp:
- "Không biết. Chờ đi!"
- "Em thấy..."
Hạ My vừa định nói thêm gì đó thì đã thấy điện thoại cô sáng lên nên lập tức ngừng lại.
- "Em nghe!"
Lập Viễn Sa liền nhấc máy.
- {"Em qua dãy B đối diện, lên tầng 3, phòng 10. Anh vừa thấy Thiệu Hoài Viết đi ra từ đó."}
Giọng Cẩm Đăng Kỳ khẩn trương truyền đến dẫn đường. Lập Viễn Sa tập trung ghi nhớ rồi nhanh chóng sải những bước thật dài rời khỏi bàn tìm đến chỗ anh chỉ. Hạ My ngay bên cạnh cũng đã đủ nghe thấy, không cần Lập Viễn Sa nói lại đã tức thì cầm túi xách nối bước theo sau cô.
......................
Nhưng ông trời lại khéo trêu ngươi. Lúc 2 người vừa xuống đến sân lớn giữa hai tòa thì đã thấy xe của Thiệu Hoài Viết lăn bánh rời khỏi. Lập Viễn Sa đấm tay vào lòng bàn tay trái thở hắt đầy bức bối.
- "Chết tiệt, chậm mất rồi..."
- "Lập tổng ~ chưa đâu..."