Thế Giới Mafia: Tình Yêu Giữa Lửa Địa Ngục

Chương 97: "Hàn Huyền Giới! Chú được lắm!"




Nhàn Hy ngồi lặng lẽ trên ghế sofa trong phòng khách, mắt dán vào màn hình tivi. Những âm thanh từ chương trình truyền hình vang lên, nhưng chẳng thể lấp đầy sự chán nản trong lòng cô. Cô đã xem hết chương trình này đến chương trình khác, nhưng cảm giác trống rỗng vẫn không biến mất.

Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ mới chỉ dừng ở số bảy. Chỉ mới hơn bảy giờ tối mà cô đã cảm thấy như đã trôi qua cả một ngày dài. Huyền Giới không có nhà, để lại cô một mình trong căn phòng rộng lớn và lạnh lẽo này. Chẳng có ai để trò chuyện, chẳng có ai để chia sẻ những cảm xúc chất chứa.

Cầm chiếc điều khiển tivi, cô liên tục chuyển kênh, hy vọng tìm được điều gì đó thú vị. Nhưng rồi, cô chán nản tắt tivi. Nhàn Hy đứng dậy, cảm thấy cần làm gì đó để thoát khỏi cảm giác bức bối này. Cô quyết định đi vào bếp, nơi dì Dung đang làm việc. "Dì Dung, làm giúp cháu một ít đồ ăn để cháu mang đến bar cho Huyền Giới" cô nhờ vả, nụ cười mỉm nhẹ trên môi.

Dì Dung nhìn cô với ánh mắt ân cần. "Được rồi, cháu đợi chút nhé" bà đáp, rồi bắt đầu chuẩn bị. Nhàn Hy chạy lên lầu để thay quần áo. Cô chọn một bộ váy đơn giản nhưng thanh lịch, làm nổi bật nét trẻ trung và duyên dáng của mình. Sau khi chuẩn bị xong, cô quay lại bếp và cầm lấy hộp đồ ăn mà dì Dung đã làm xong. Cô mỉm cười cảm ơn và rời khỏi nhà, lòng đầy háo hức.

Nhàn Hy đến quán bar nơi Huyền Giới làm việc. Không khí ồn ào và ánh đèn mờ ảo khiến cô cảm thấy hơi lạc lõng. Cô nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Không lâu sau, cô nhìn thấy Huyền Giới ngồi quay lưng lại phía quầy bar, bên cạnh là một cô gái lạ. Cô gái ấy còn đặt tay lên vai hắn, một cử chỉ thân mật mà Nhàn Hy không thể bỏ qua. Cảm giác tức giận bùng lên trong lòng cô, tay siết chặt lấy quai cầm của hộp đồ ăn.

Không thể kiềm chế được nữa, cô tiến lại gần, nhìn thấy A Tiêu đứng gần đó.

Cô ném hộp đồ ăn cho cậu ta và ra lệnh, "Anh đứng yên ở đây!" Sau đó, cô bước đến, mắt rực lửa. "Hàn Huyền Giới! Chú được lắm!" Cô nói thầm trong miệng, những đầy sự phẫn nộ.

Đến nơi, Nhàn Hy đưa tay hất mạnh tay cô gái ra khỏi người của Huyền Giới. Cô gái ngồi bên cạnh Huyền Giới bị bất ngờ, quay sang hét lại, "Này! Cô làm cái trò gì vậy hả?" Huyền Giới nghe tiếng hét, quay người lại để xem chuyện gì đang xảy ra. Quay lại, thấy Nhàn Hy thì mắt hắn mở to, đầy bất ngờ. "Nhàn... Nhàn Hy, em... em đến đây làm gì?"

Nhàn Hy không nói gì, chỉ lườm hắn một cái sắc như dao, ánh mắt như muốn thiêu cháy hắn. Cô quay sang cô gái kia, chỉ tay về phía Huyền Giới, nói dứt khoát, "Tôi muốn nói chuyện với người đàn ông này một lát!" Cô gái nhìn cô với ánh mắt e dè, biết rằng tốt nhất là không nên gặp rắc rối, nên gật đầu rời đi.

Khi cô gái vừa khuất dạng, Nhàn Hy vẫn giữ tay chỉ về phía Huyền Giới, ánh mắt lạnh lẽo và quyết đoán. "Chú đi theo tôi!" cô nói, giọng gắn lên. Huyền Giới không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. Họ rời khỏi quán bar, bỏ lại phía sau những ánh mắt tò mò và sự ồn ào của đám đông. Chỉ còn lại sự căng thẳng và cảm giác bất an trong không gian tĩnh lặng của đêm tối.



Nhàn Hy dẫn Huyền Giới đến một góc khuất, nơi họ có thể nói chuyện riêng. Cô đứng đối diện hắn, đôi mắt sáng rực, chất chứa nỗi giận dữ. “A! Thì ra đêm nay chú không về là có lí do”

Huyền Giới nghe cô nói thế, liền phản bác, “Không phải vậy đâu, em nghe anh nói, anh không hề có tình cảm gì hết, cô ta chỉ là đối tác của anh thôi! Anh nói thật đấy!”

Nhàn Hy nheo mắt, không dễ bị thuyết phục. “Có đối tác nào mà quàng vai bá cổ nhau như thế không hả?”

Huyền Giới cố gắng giải thích, “Cái đó là cô ta làm chứ anh đâu muốn. Anh thề là anh không có ý gì cả.”

Nhưng Nhàn Hy không dễ dàng bỏ qua, cô nghiến răng, “Hay là chú chê tôi trẻ người non dạ, nên là chú muốn đi tìm người khác hả?”

Huyền Giới nhìn sâu vào mắt Nhàn Hy, cảm nhận nỗi đau và sự nghi ngờ trong cô. “Hy à, không bao giờ có chuyện đó đâu! Em là người duy nhất trong trái tim anh.”

Nhàn Hy vẫn chưa hết giận, nhưng ánh mắt của Huyền Giới khiến cô dao động. “Thật sao?” cô hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

“Thật. Anh xin lỗi mà. Em tha lỗi cho anh đi! Anh hứa là anh sẽ không để ai đụng vào anh nữa. Có được không? Hả?” Huyền Giới nói, cố gắng làm dịu đi nỗi giận trong lòng Nhàn Hy.

Nhàn Hy thở dài, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. “Không thèm cãi nhau với chú nữa! Tôi về đây!” Nói rồi cô quay người bỏ đi.

Huyền Giới muốn đi theo cô, nhưng thực sự hắn rất bận. Nhìn bóng dáng Nhàn Hy rời xa, hắn cảm thấy lòng mình như bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng công việc không cho phép hắn rời đi lúc này.

Sau khi cô rời đi, A Tiêu bước đến, đưa cho Huyền Giới hộp đồ ăn. “Nhàn Hy mang đến! Chắc là sợ Ngài chưa ăn gì!”



Huyền Giới cầm lấy hộp đồ ăn, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng. “Sao em có thể dễ thương vậy chứ, Hy? Em cứ như thế này anh có người khác cũng khó!”

Hắn mở hộp đồ ăn, mùi thơm lan tỏa khiến hắn cảm thấy ấm lòng. Trong từng món ăn, Huyền Giới cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm của Nhàn Hy.

Ngồi lại quầy bar, Huyền Giới vừa ăn vừa suy nghĩ cách nào để dỗ cô người yêu đang dỗi của mình. Hắn biết rằng chỉ có những lời xin lỗi thôi là để xoa dịu cơn giận của Nhàn Hy. Hắn cần phải hành động để chứng minh rằng hắn thực sự coi trọng và yêu thương cô.

Rạng sáng, sau khi xong hết công việc ở bar, Huyền Giới vội vã lái xe về nhà. Trên đường về, hắn ghé mua một bó hoa linh lan, tượng trưng cho sự xin lỗi chân thành và mong được tha thứ, cùng với loại bánh mà cô thích.

Về đến nhà, hắn nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, cẩn thận không để gây tiếng động. Nhìn Nhàn Hy vẫn còn đang ngủ say, khuôn mặt bình yên của cô khiến lòng hắn dịu lại. Cả đêm không ngủ cũng khiến hắn mệt mỏi không kém.

Huyền Giới đặt bó hoa và hộp bánh lên bàn, sau đó tắm rửa và thay đồ. Khi trở lại, hắn nhẹ nhàng leo lên giường, vòng tay ôm lấy Nhàn Hy từ phía sau. Mùi hương quen thuộc của cô khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Nhàn Hy và mùi hương dễ chịu của cô khiến Huyền Giới rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, Nhàn Hy tỉnh dậy, cảm nhận được mình đang nằm trong vòng tay của Huyền Giới. Cô vội gỡ tay hắn ra để ngồi dậy, nhưng càng cố gắng, hắn siết càng chặt. “Em nằm thêm một lát đi! Anh mệt! Chỉ vừa mới chợp mắt được một lúc thôi!” Huyền Giới thì thầm, giọng mệt mỏi.

Nghe hắn nói vậy, cô cũng có chút mủi lòng, không chống cự nữa mà ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn. Hắn cố mở đôi mắt cay xè của mình ra, nhìn khuôn mặt cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái. “Anh xin lỗi!” hắn thì thầm, sau đó nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Nhàn Hy nằm im, lắng nghe nhịp tim đều đặn của Huyền Giới, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay của hắn. Trong giây phút ấy, cô thấy lòng mình dịu lại, những giận hờn tan biến. Dù còn nhiều điều cần nói, nhưng cô biết rằng tình yêu và sự quan tâm của hắn dành cho cô là thật.

Cô nhắm mắt lại, quyết định cho cả hai thêm một cơ hội. Trong vòng tay Huyền Giới, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, cảm thấy an yên và ấm áp hơn bao giờ hết.