Thế Giới Mafia: Tình Yêu Giữa Lửa Địa Ngục

Chương 90: Dưới Ánh Sáng Mờ hương




Nhàn Hy ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối tăm, ánh sáng từ màn hình máy tính là nguồn sáng duy nhất xua tan bóng tối. Đã ba tuần hơn kể từ khi Huyền Giới lần cuối cùng liên lạc với cô, và khoảng thời gian dài đó như một cơn bão im lặng, lôi cuốn cô vào sự lo lắng và bất an.

Lễ tốt nghiệp của cô đang đến gần, chỉ còn hai ngày nữa thôi. Lẽ ra, đây là thời điểm mà cô nên cảm thấy hào hứng và vui vẻ. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Cô không thể tìm thấy niềm vui nào trong sự kiện sắp diễn ra, vì tâm trí cô chỉ tập trung vào một điều duy nhất – sự vắng mặt của Huyền Giới.

Cô không rời khỏi nhà, chìm đắm trong công việc với màn hình vi tính. Những giờ phút không ngừng nhắn tin và gọi điện cho Huyền Giới mà không có hồi âm đã trở thành thói quen hàng ngày. Mỗi lần nhìn vào điện thoại, mỗi âm thanh thông báo từ máy tính đều khiến cô cảm thấy hụt hẫng, khi không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn vẫn an toàn và có thể liên lạc lại.

Cô đã thử mọi cách để liên lạc với hắn: nhắn tin, gọi điện, và thậm chí là liên hệ qua A Tiêu. Nhưng mọi nỗ lực đều rơi vào sự im lặng không thể giải thích. Những tin nhắn của cô không được trả lời, các cuộc gọi của cô không được nhận, và sự trống vắng đó càng khiến nỗi lo lắng của cô càng thêm lớn.

Nhàn Hy ngồi ở bàn làm việc, đôi mắt mệt mỏi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi các dữ liệu và thông tin về Lão Tôn đang lấp ló. Cô đang cố gắng tìm ra manh mối về Lão Tôn, một cái tên quan trọng trong cuộc điều tra của cô, nhưng tâm trạng cô chẳng thể tập trung vào công việc. Sự lo lắng về sự mất tích của Huyền Giới như một gánh nặng nặng trĩu trên vai cô, khiến mọi suy nghĩ đều bị che lấp.

Khi cô mệt mỏi và thất vọng, cô không thể tránh khỏi cảm giác bất lực. Cô biết rằng mình cần phải tìm ra sự thật và hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng đồng thời, cô cũng không thể ngăn cản được cảm giác hụt hẫng và sự lo lắng về Huyền Giới.Nhàn Hy đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài trời đêm. Cô hy vọng rằng những gì cô đang làm sẽ sớm mang lại kết quả. Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể chờ đợi và cầu nguyện rằng Huyền Giới sẽ sớm liên lạc lại, để cô có thể biết rằng hắn vẫn ổn và để cuộc sống của cô trở lại bình thường.

Nhàn Hy đứng bên cửa sổ, đôi mắt mỏi mệt nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Những đám mây xám xịt lơ lửng, che khuất ánh trăng, làm cho không gian càng trở nên u ám. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của đêm, nhưng không phải từ thời tiết bên ngoài, mà từ sự lo lắng đang bao trùm trong tâm trí mình.

Cô quay lại bàn làm việc và tiếp tục nghiên cứu thông tin về Lão Tôn. Tuy nhiên, bất chấp sự tập trung cao độ, những dữ liệu và hồ sơ trên màn hình dường như nhảy múa trước mắt cô, như một trò chơi ảo ảnh. Cô phải cố gắng rất nhiều để giữ được sự tỉnh táo và không bị cuốn vào những suy nghĩ tiêu cực.

Sau nhiều giờ làm việc không hiệu quả, cô quyết định rời khỏi phòng và đi xuống bếp. Có lẽ một cốc cà phê sẽ giúp cô tỉnh táo hơn, hay ít nhất là làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô mở tủ lạnh và lấy ra một hộp sữa, rồi đổ sữa vào nồi, đặt lên bếp và bật lửa. Trong lúc đợi sữa nóng, cô lơ đãng nhìn qua cửa sổ bếp, nơi ánh sáng yếu ớt từ đèn đường phản chiếu lên những giọt mưa nhỏ li ti.

Khi sữa đã sôi, cô rót vào cốc và thêm một ít đường, rồi ngồi xuống bàn ăn với cốc cà phê trong tay. Những suy nghĩ về Huyền Giới lại tràn ngập tâm trí cô. Mặc dù cô đã cố gắng giữ cho bản thân bận rộn với công việc, nhưng không thể phủ nhận rằng nỗi lo lắng về hắn đã trở thành phần quan trọng trong cuộc sống của cô.

Bên này, Huyền Giới lại vô cùng bận rộn với việc giám sát các lỗ hàng cuối cùng. Hắn cùng A Tiêu và đội ngũ của mình làm việc suốt ngày đêm, kiểm tra từng chi tiết, đảm bảo mọi thứ đều diễn ra đúng kế hoạch.



Tuy nhiên, đêm nay là một đêm không giống như những đêm khác. Đêm nay tại cảng Vạn Cân, một cuộc giao dịch quan trọng nhất sẽ diễn ra. Huyền Giới lại chinh la ngươi sẽ tự đứng ra giao dịch với bên đối tác. Đơn hàng này có số

lượng vô cùng lớn và cảng Vạn Cân cũng là cảng được cảnh sát để ý nhiều nhất.

3 giờ sáng, cảng Vạn Cân chìm trong không khí lạnh lẽo và im lặng. Sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ khu vực, khiến cho mọi thứ trở nên mờ ảo và bí ẩn. Huyền Giới đứng dưới ánh đèn yếu ớt của cảng, đôi mắt của hắn quan sát từng chi tiết với sự tập trung cao độ. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi tình huống, nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên sự lo lắng không thể kiểm soát.

Huyền Giới không lo lắng vì sợ rủi ro cho đơn hàng, mà lo lắng rằng điều này có thể khiến hắn không thể gặp lại Nhàn Hy nữa. Nghĩ đến điều đó, hắn cảm thấy một nỗi lo lắng sâu sắc, như thể tất cả những công sức và sự chuẩn bị của hắn chỉ để đổi lấy một khoảnh khắc vĩnh cửu.

Làm thế nào để đảm bảo rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ? Hắn tự hỏi mình trong bóng tối, trong khi những âm thanh của biển cả và tiếng gió lạnh lẽo bao phủ. Mỗi giây trôi qua đều như một thử thách, và Huyền Giới cảm thấy gánh nặng trách nhiệm nặng nề hơn bao giờ hết.

Khi cuộc giao dịch bắt đầu, mọi thứ trở nên căng thẳng và khẩn trương. Huyền Giới cùng A Tiêu và đội ngũ của mình phải đối mặt với những khó khăn không ngờ. Hắn kiểm tra từng lô hàng, đối phó với sự nghi ngờ của đối tác, và đối diện với sự giám sát của cảnh sát. Mỗi quyết định phải được đưa ra một cách chính xác, bởi vì bất kỳ sai sót nào cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Không khí tại cảng Vạn Cân trở nên nặng nề và căng thẳng. Đối tác của Huyền Giới đang kiểm tra hàng hóa, trong khi hắn và đội ngũ của mình đối diện với sự nghi ngờ của đối tác và sự giám sát của cảnh sát. Mọi thứ dường như đang ở ranh giới của sự bùng nổ.

Đột nhiên, tiếng súng vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng và làm cho tất cả mọi người hoảng sợ. Âm thanh của viên đạn xé không khí khiến những người có mặt tại cảng đều bất ngờ. Cảnh sát đã ập vào, bao vây tứ phía. Những ánh đèn sáng rực từ đèn pin của cảnh sát làm cho không gian trở nên lấp lân và hỗn loạn.

Người từ cả hai bên—cảnh sát và tội phạm—đều tháo chạy loạn xạ. Tiếng súng vang lên dồn dập, thêm vào sự hỗn loạn. Mọi người đều chạy tán loạn, tìm kiếm nơi ẩn náu, cố gắng trốn thoát khỏi cơn bão của sự hỗn loạn. Ánh đèn từ xe cảnh sát và đèn pin chiếu rọi khắp nơi, làm cho không gian trở nên chói mắt và đầy nguy hiểm.

Huyền Giới và A Tiêu, trong khi cố gắng tìm đường thoát thân, nhanh chóng nhận ra rằng tình hình ngày càng nghiêm trọng. Họ quyết định tách ra để đánh lạc hướng cảnh sát. A Tiêu rẽ sang một con hẻm nhỏ, trong khi Huyền Giới tiếp tục chạy theo một con đường khác, hy vọng có thể lẩn tránh sự chú ý của

cảnh sát.

Chạy được một đoạn, Huyền Giới chạm mặt với hai viên cảnh sát đang kiểm tra khu vực. Bị bất ngờ, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối đầu trực tiếp. Cả hai viên cảnh sát ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của hắn và rút súng lên.



Trời bỗng nổi cơn sấm chớp, ánh sáng chói lòa xuyên qua những đám mây đen cuồn cuộn. Ngay sau đó, một cơn mưa nặng hạt đổ xuống, tạo ra một lớp mưa dày đặc trên mặt đất và làm giảm tầm nhìn. Âm thanh của mưa và sấm sét tạo ra một nền âm thanh hỗn loạn, càng làm tăng thêm mức độ căng thẳng của tình huống.

Huyền Giới không bị cơn mưa làm nản lòng. Hắn biết rằng phải tận dụng mọi lợi thế có thể có. Trong khi các viên cảnh sát bị che khuất bởi mưa, hắn nhanh chóng tính toán cách để ứng phó. Cơn mưa làm cho mặt đất trở nên trơn trượt, và tiếng mưa rơi dày đặc tạo nên một lớp âm thanh làm giảm khả năng nghe ngóng của các viên cảnh sát.

Huyền Giới tận dụng sự hỗn loạn của cơn mưa để di chuyển nhanh chóng. Hắn lao về phía hai viên cảnh sát, cố gắng sử dụng mưa để che chắn và tạo ra những cú đánh bất ngờ. Những bước chân của hắn trên mặt đất lầy lội và trơn trượt, nhưng hắn vẫn giữ được sự cân bằng nhờ kỹ năng chiến đấu của mình.Cả hai viên cảnh sát cũng không dễ dàng đối phó với tình hình. Mưa lớn và sấm chớp làm cho họ gặp khó khăn trong việc quan sát và xác định vị trí của Huyền Giới. Một viên cảnh sát cố gắng rút lui và gọi hỗ trợ, trong khi viên còn lại quyết định đối đầu trực tiếp.

Huyền Giới nhảy lên và thực hiện một cú đấm mạnh mẽ vào viên cảnh sát gần nhất. Cú đấm đánh trúng, khiến viên cảnh sát ngã lùi về phía sau. Trong khi viên cảnh sát còn lại cố gắng bắn, Huyền Giới sử dụng sự che chắn của cơn mưa để lao về phía hắn, nhanh chóng giành lấy súng và tóm lấy đối thủ.

Những cú đấm và đá không ngừng tấn công. Mưa làm cho mọi thứ trở nên trơn trượt, nhưng Huyền Giới vẫn tiếp tục chiến đấu với tất cả sức lực của mình. Hắn biết rằng mình không thể lùi bước, bởi vì sự sống còn của hắn phụ thuộc vào việc vượt qua tình huống này.

Một cú đá mạnh mẽ cuối cùng đã khiến viên cảnh sát còn lại ngã xuống đất. Huyền Giới thở hổn hển, cảm nhận sự mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể. Hắn nhanh chóng thu dọn súng và kiểm tra xung quanh để đảm bảo không còn mối đe dọa ngay lập tức. Mặc dù bây giờ có vẻ yên tĩnh, nhưng sự căng thẳng vẫn đang lơ lửng trong không khí.

Khi Huyền Giới cúi xuống để nhặt khẩu súng trên mặt đất, hắn đột ngột cảm nhận được một cơn đau nhói. Một vật cứng đạp mạnh vào đầu hắn, khiến hắn ngã khụy xuống đất. Cảm giác choáng váng và đau đớn bao trùm lấy hắn. Huyền Giới cố gắng nhìn quanh, mắt nheo lại trong cơn mưa, hy vọng tìm ra người đã ra tay.

Hắn mờ mịt nhìn thấy một hình bóng lờ mờ và một gương mặt nhòe nhoẹt trong cơn mưa. Nhưng chưa kịp nhìn rõ, cơn tối đen đã bao phủ lấy hắn. Huyền Giới không còn sức lực để chống lại, và cơ thể hắn dần trở nên nặng nê.

Trời vẫn đổ mưa không ngừng, những hạt nước lạnh lẽo rơi vào mặt Huyền Giới, hòa quyện với máu và nước mắt. Mưa rơi như thể muốn xóa sạch mọi dấu vết, tạo ra một màn đêm tĩnh lặng và ảm đạm. Huyền Giới nằm trên mặt

đất, cảm nhận sự mệt mỏi và đau đớn, nhưng phần lớn tâm trí của hắn đã chìm vào trạng thái vô thức.

Những âm thanh của cuộc chiến vẫn vang vọng trong khoảng không gian mờ mịt, nhưng dần dần chúng trở nên xa vời, như một ký ức mơ hồ. Mưa tiếp tục rơi, làm cho mọi thứ trở nên lạnh lẽo và im lìm.