Tư Chính Khanh đời này chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có người cưỡi ở trên người hắn, thậm chí còn nói mấy lời kiêu ngạo với hắn nữa. Nhưng nếu người này là Tống Vân, hắn có thể tiếp nhận được, quả thực là lập dị so với Đại Yên phía bên kia trảo oa quốc đi.
Đèn trong góc vừa mới được châm, lều trại vì để giữ ấm mà không để có khe hở nào, cho dù mặt trời có lên cao thì một chút ánh sáng cũng không lọt vào vào.
Không nhìn thấy được biểu tình mê loạn lúc này của Tống Vân, Tư Chính Khanh liền thể hiện sự bất mãn. May là đầu giường có hoả chiết*, hắn duỗi cánh tay ra nó sau đó ném qua chiếc đèn treo ở giữa kia. Tư Chính Khanh vốn là người có trí nhớ siêu tốt, cung tiễn chính là binh khí hắn nhất am hiểu nhất, ngay cả trò chơi ném thẻ vào bình rượu cũng là thế mạnh của hắn.
*
Hoả chiếc (
火折
) Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt,
lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên (tinhnguyetcotran.wordpress)
Chỉ dựa vào ánh sáng lúc đèn sáng, hỏa chiết xoay tròn rơi vào trong ngọn đèn dầu thắp sáng. Trong nháy mắt, không gian bên trong lều trại đều sáng lên, ánh đèn lửa màu vàng ấm áp rọi xuống đỉnh đầu, chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng của Tống Vân. Tay nàng chống ở trước ngực hắn, hai mắt khép hờ, vòng eo vặn vẹo phun nuốt cự vật, quả nhiên nàng đã cưỡi đến quên mất bản thân.
Bộ ngực đầy đặn được ánh sáng chiếu đến bóng bẩy, nó run rẩy vì động tác không có quy luật. Tư Chính Khanh nhìn chằm chằm vào hai chấm màu đỏ, trong mắt hắn thân thể của nàng d*m loạn vô cùng. Nhưng hắn lại yêu cái linh hồn trong thân thể này, một khi nghĩ đến chuyện nàng đã từng nhấp nhô ở trên người nam nhân khác, hắn không thể không phẫn nộ và ghen ghét. Không thể phát tiết cảm xúc thật này được, hắn đành phải nắm chặt hai tay, dùng sự đau đớn của móng tay đâm vào lòng bàn tay để làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Hắn rất sợ mình vì cơn ghen mà biến thành một con dã thú, nuốt chửng nữ nhân trước mặt đến không còn mảnh xương nào.
Nhưng mục đích của hắn không phải là muốn làm tổn thương nàng.
—— nàng là thê tử của ta, nàng yêu ta.
Nhắc nhở bản thân thật nhiều lần, Tư Chính Khanh mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Có lẽ Tống Vân đang cố ý lấy lòng hắn nên động tác rất hăng say, côn th*t không hề lướt qua rồi ngừng, mà nó còn đi vào sâu hơn. Hạ thể hai người dính lấy nhau, thân gậy màu đỏ tím vừa mới lộ ra thì nhanh chóng bị nuốt vào lại, d*m dịch ở trên tràn ra rất dễ dàng.
Tư thế này có thể giúp cho Tư Chính Khanh quan sát được biểu tình của nàng. Hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại vì khoái cảm, hai mắt mê ly, giữa đôi môi là chiếc lưỡi đang lấp ló…… Nơi được nàng dùng thân thể vuốt ve truyền đến từng cơn khoái cảm, Tư Chính Khanh đột nhiên cảm thấy, để cho nàng ở trên cũng là một lựa chọn không tồi.
Rút kinh nghiệm cái ghế gỗ bị sập ở lần trước, Tống Vân lúc này hoàn toàn không dám làm động tác gì mạnh, nàng sợ cái ván giường này không chịu được sẽ bãi công.
Ban ngày ban mặt mà đi ra ngoài đổi giường, vậy không phải là đang nói cho mọi người biết hai người đang làm gì ở đây sao.
Ban đầu nàng rất kích động, vặn vẹo không ngừng, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng thở dốc của Tư Chính Khanh, nghe xong là nàng hưng phấn đến không kiềm chế được.
Nhưng mà thể lực có hạn, không bao lâu Tống Vân đã bị hạ gục, cái mông giống như càng lúc càng nặng, căn bản là nàng không thể cử động được nữa.
Thấy sắc mặt mệt mỏi của nàng, Tư Chính Khanh đỡ thân thể của nàng: “Mệt sao?”
“Ừm……” Nàng gật đầu giống như con gà đang mổ thóc, đôi mắt đen chớp chớp ra vẻ đáng thương: “Phu quân, chàng động được không……”
Gương mặt lạnh lùng của Tư Chính Khanh đã nhuộm dục vọng, mặt mày nhu hòa thoạt nhìn có vẻ không có nhân tính, nhưng rốt cuộc Tống Vân chính là nữ nhân duy nhất có thể cưỡi ở trên người hắn và làm xằng làm bậy.
Quả nhiên, hắn nhếch khóe môi: “Được.” “Cảm ơn phu……Á!”
Tư Chính Khanh trực tiếp ngồi dậy đối mặt với nàng, bàn tay to ôm lấy cặp mông đầy đặn nhẹ nhàng nâng nàng lên, côn th*t rút ra khỏi tiểu huy*t, d*m dịch chảy ra khắp nơi, cho đến khi đến tiểu huy*t nó mới lưu luyến rời đi, vào lúc sắp rời đi, bàn tay Tư Chính Khanh hơi giảm lực lại và đột nhiên cơ thể nàng chợt hạ xuống.
Dương v*t chen chúc vào chỗ sâu nhất, Tống Vân khóc kêu lên: “Đừng, quá sâu……”
Mồ hôi phản chiếu bộ dáng Tư Chính Khanh đang thở hổn hển, sau đó từ thái dương chảy xuống, rồi rơi vào rãnh ngực Tống Vân.
Tư Chính Khanh thở hổn hển, dương v*t ra vào: “Còn chưa đủ sâu…… Mở chân ra chút nữa.”
Bàn tay chạm vào chỗ thịt đầy đặn mềm mại ở bắp đùi, Tư Chính Khanh bẻ hai chân Tống Vân ra rộng, nàng không ngồi yên được, lung lay mà siết chặt bụng lại khiến hắn dừng lại và thở hổn hển, sau đó hắn lấy hết sức lực làm nàng tiếp.
“Tống Vân, nàng đến từ đâu không quan trọng, nàng đã làm cái gì từng yêu ai ta cũng không muốn hỏi nhiều. Nhưng mà, hiện tại, về sau, người nam nhân của bàng chỉ có thể là ta, cho dù là nghĩ đến người khác cũng không được.”
“Ta không nỡ làm tổn thương nàng, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không dùng món đồ khác lấp kín cái miệng đang mở ở bên dưới người nàng. Hoặc là ngọc thế miến linh, hoặc là chính là ta, để nàng mở chân ra cho ta nện cũng coi như là trừng phạt có không phải không?”
*
Ngọc thế
玉势
, Miến linh
缅铃
:
玉势缅铃
“A ặc…… Giống như bây giờ á hả? Nhưng mà ta thích bị trừng phạt như vậy……”
Phần lớn thời gian Tống Vân đều ở trên giường. Trước kia bởi vì nàng có chuyện giấu Tư Chính Khanh, với lại nàng sợ mình phóng túng quá sẽ doạ những người có tư tưởng bảo thủ. Nhưng hiện tại tảng đá trong lòng đã rơi xuống, nàng đương nhiên có thể thả lỏng để hưởng thụ tính ái, đồng thời nàng cũng đáp lại nhiều hơn, dùng ngôn ngữ và hành động kích thích người nam nhân dưới thân này.
Giờ phút này nàng đang nghiêng đầu, dục vọng như sương mù trong ánh mắt, nàng vừa rên rỉ vừa hỏi: “Khanh Khanh, lúc chàng làm ta chàng thật sắc tình, ta rất thích……”
“Sao nàng lại d*m như vậy hả?”
Lời nói d*m đãng càng làm cho hô hấp của Tư Chính Khanh trở nên nóng rực, cả thân thể cũng đều nóng lên. Tần suất ra vào của gậy th*t càng lúc càng nhanh, mỗi lần chỉ có rút ra một chút rồi lại tàn nhẫn tiến vào tiếp, thậm chí còn không có thời gian để thở.
“Hửm? Nàng trời sinh đã vậy rồi à?” “Ta…… A……”
Mỗi một chữ đều bị đâm thật mạnh vào, môi Tống Vân hơi hé mở, nàng bị làm kịch liệt nên không kịp nuốt nước miếng và trả lời hắn, nước bọt trong miệng có vẻ đã đầy miệng.
Từng hạt mồ hôi đổ xuống, thấm ướt chân mày rậm và lông mi, Tư Chính Khanh hơi ngửa đầu ra để nhìn nàng, những giọt mồ hôi mặn lọt vào trong mắt
hắn, hai mắt liền truyền đến cảm giác hơi đau đớn, nhưng khoái cảm lại trở nên mãnh liệt hơn sau khi Tống Vân thở dốc.
Nàng ngồi với tư thế bộ ngực đối diện với mặt hắn, đầu v* xinh đẹp đưa đến bên miệng rồi bị hắn ngậm lấy.
“A!”
Nước bọt tích đầy rốt cuộc cũng tràn ra, chất lỏng màu trong suốt từ khóe môi chảy xuống ngực, dọc theo đường cong của bộ ngực mượt mà nó đi
xuống dưới, lại được Tư Chính Khanh tiến đến gần liếm hết sạch sẽ.
Đầu lưỡi tiếp tục liếm dấu vết nước bọt chảy một đường về phía trước, Tư Chính Khanh giơ tay ấn cổ Tống Vân ép nàng cúi đầu xuống để nghênh đón chính mình. Đầu tiên là hôn lên khóe môi nàng, sau đó là hôn kịch liệt khiến người ta không thở nổi. Nàng bị ép thừa nhận sự ra vào hung ác và nụ hôn của hắn, toàn bộ tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc đều biến thành tiếng nức nở mơ hồ.
Bàn tay ấn sau thắt lưng bàn truyền đến một lực không thể kháng cự được, dương v*t cứng to lên phá vỡ vách th/ịt mẫn cảm mềm mại đang quấn chặt, khoái cảm giống như con sóng lớn đột nhiên nổi lên, nó đánh vào làm cho đầu óc Tống Vân trống rỗng.
“Hức hức……”
Cao trào ập tiến đến làm thân thể Tống Vân không tự chủ được mà run rẩy, hai người đổ mồ hôi đầm đìa, không phân biệt rõ rốt cuộc là mồ hôi của ai
Tư Chính Khanh vẫn đang cố gắng khống chế để không bắn ra, hắn buông đôi môi đã sưng đỏ của Tống Vân ra, đầu lưỡi câu lấy đầu v*. Cảm xúc mềm mại không thể nào tưởng tượng nổi, cắn một cái tất cả đều là nước thơm ngọt, hắn phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể áp xuống cơn hung bạo trong lòng, không để lại dấu vết đáng sợ nào cả.
Tống Vân cao trào vì Tư Chính Khanh không ngừng liên tục kích thích nàng, khoái cảm cực hạn làm nàng không thể thuận lợi phát ra một âm thanh nào, nàng có thể mấp máy giống như con cá thiếu oxy. Nàng tìm kiếm sự an ủi bằng cách ôm chặt lấy hắn, ngón tay thì du ngoạn khắp nơi ở mái tóc đang hỗn độn.
“Khanh…… Khanh……Á, đừng cắn! Chàng nhìn ta đi……”
Tư Chính Khanh lúc này mới lưu luyến ngẩng đầu lên từ ngọn núi tuyết. Tống Vân tiếp tục vuốt ve hắn, nàng dùng ánh mắt ung dung nhìn hắn, miêu tả bộ dáng của hắn.
Vào thời khắc nhu tình này, động tác Tư Chính Khanh cũng chậm lại, để cho nàng ôm lấy gương mặt nghiêm túc đoan trang của mình.
Tuy nhìn lạnh lùng như vậy nhưng sợi tóc lại mềm mại, nếu so với Tống Vân thì nó thô hơn một chút, cũng đen hơn một chút. Không chăm sóc tóc nên nó không đủ đen bóng, nhưng nó lại có chút màu đen thuần, giờ phút này có mấy
sợi to s không biết sống chết kề sát bên sườn mặt đầy mồ hôi của Tư Chính Khanh, nó càng thêm vài phần quyến rũ.
Có lẽ là Tư Lễ Lễ to gan lớn mật đã ảnh hưởng đến gương mặt Tư Chính Khanh, tuy trên người Tư Chính Khanh có vài dấu vết đen, nhưng gương mặt lại trắng như ngọc. Giờ phút này đôi mắt sáng có hồn, phàn chiếu lại gương mặt đỏ bừng của Tống Vân. Mũi rất cao, dù đường cong rõ ràng trên gương mặt chứa đầy sự áp bách, nhưng hắn cũng đủ làm cho người ta động tâm một vạn lần.
Tuy rằng lúc trước cảm thấy ánh mắt Tư Chính Khanh sắc bén đáng sợ như chim ưng, nhưng ở trong mắt Tống Vân, Tư Chính Khanh rất giống một con mèo lớn của nàng.
Nàng tiến lại gần, nàng khẽ hôn lên thái dương hắn nơi mà nàng đã hôn rất nhiều lần, nàng dùng giọng ôn nhu, kiều mị nói vào tai hắn: “Khanh Khanh, ta thật sự rất yêu chàng.”
Dưới ánh lửa bập bùng, Tống Vân có thể nhìn thấy rõ đồng tử Tư Chính Khanh đng run rẩy. Nếu hắn là động vật họ mèo, có lẽ phản ứng sẽ càng rõ ràng hơn, đồng tử sẽ co chặt, thể hiện sự kích thích và kinh hách vô cùng nghiêm trọng.
Giờ phút này, sợi dây điều khiển lý trí cuối cùng cũng bị đứt.
Tống Vân không có bất luận phản ứng gì thì đã bị Tư Chính Khanh đẩy ngã lên giường, dương v*t lập tức bị chia lìa, vòng eo nàng được nâng lên, bắp đùi cũng bị ấn sang hai bên một cách tàn nhẫn.
“Sh…… Đau sao……”
Thân thể của nàng còn chưa đủ mềm mại, như vậy đem người chia làm hai bên trọng lực ấn ở trên đùi, cơn đau đớn của các loại vũ đạo đơn giản bắt thẳng chân kéo duỗi chân.
“……”
Tư Chính Khanh không trả lời, côn th*t đi vào tiểu huy*t rồi lập tức biến mất khỏi tầm mắt, nó không có con đường sống nên đã tiến vào toàn bộ.
“Ây da!”
Đâm vào rút ra quá mãnh liệt, cộng với sự khẩn trương ở bên dưới khi bị nâng lên, tiểu huy*t của Tống Vân cũng trở nên chặt chẽ theo, dương v*t Tư Chính Khanh cũng càng ngày càng to và cứng.
“Tống……”
Lấy một cái gối qua lót xuống eo nàng, Tư Chính Khanh muốn gọi tên nàng thì phát hiện giọng mình đã khàn đến đáng sợ, hắn cũng không nói chuyện nữa mà chuyên tâm làm nàng. Bởi vì eo và mông nàng đã được nâng lên nêm hắn không cần dùng thân thể để đè nàng xuống, thọc vào rút ra cũng càng tự nhiên
hơn, hắn dùng đủ mọi góc độ để tiến vào cái tiểu huy*t đói khát kia, đâm vào điểm mẫn cảm của nàng, khiến nàng khóc cầu xin hắn và phải run rẩy.
Cùng với những tình cảm luôn muốn được đòi hỏi, bàn tay nhỏ của Tống Vân hết lần này đến lần khác đẩy cái lều trại đang nhô lên, rên rỉ cũng biến thành tiếng khóc nức nở “Hức hức”.
Thẳng cho đến khi Tống Vân kiệt sức ngủ thiếp đi, Tư Chính Khanh mới ôm nàng vào trong ngực để bình tĩnh hơi thở lại.
—— ta cũng rất yêu nàng.