Thế Giới Không XXOO - Nhục Lí Trảo Kịch Tình

Chương 45




Trời còn chưa sáng Tư Chính Khanh đã thức dậy rửa mặt, Tống Vân còn cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành.

Đêm qua làm xong nàng khóc không ngừng, cứ bảo rằng không còn mặt mũi nào gặp người khác. Tư Chính Khanh dỗ dành nàng một lúc mới thuyết phục được nàng rằng ban đêm bão cát nơi đây vừa mạnh vừa to, cho dù có đứng ngay

cửa lều cũng chẳng thể nghe thấy gì. Tất nhiên, cái giá khi để Tư Chính Khanh an ủi là trước khi ngủ hai người lại làm một lần nữa.

Tư Chính Khanh đắp lại chăn cho nàng, yên lặng ngắm nhìn một lúc rồi mới rời đi, ra khỏi cửa lại vô tình gặp phải Tần Hải.

Hôm qua Tư Chính Khanh đã nói với Tần Hải rằng muốn y dẫn mình đi xem binh lính tập trận, hai người đi được nửa đường đã nghe thấy tiếng chân bước đều. Đến gần mới thấy hàng ngàn binh sĩ đang thay đổi đội hình theo tiếng còi vang, mấy đội ngũ bao quanh vị đại tướng thay đổi vị trị, từ đội hình bán nguyệt trở thành đội hình Hạc Dực *.

*Đội hình Hạc Dực: dựa vào chủ lực là du binh, gồm kị binh và xạ thủ. Thế trận cơ động, có thể vừa dùng để phòng thủ và tấn công đều được. Thế trận giống như con chim hạc đang xòe cánh nên được gọi là Hạc Dực.

“Tần tướng quân!”

Phó tướng phụ trách việc luyện binh buổi sáng đi tới chào Tần Hải, nhìn Tư Chính Khanh một lúc mới mơ màng nhớ ra hắn là ai, vừa định nói chuyện thì bị Tư Chính Khanh giơ tay cắt ngang.

“Mấy năm nay, quân Lâm Ưng vẫn luôn tập luyện như vậy à?”

Tần Hải gật đầu: “Đúng vậy, một khắc cũng không dám ngơi nghỉ.”

Mặc dù nơi này gần mười năm chưa từng xảy ra chiến tranh, việc huấn luyện của quân Lâm Ưng vẫn nghiêm ngặt như ngày nào. Bọn họ vẫn luôn nhớ nơi đây là phòng tuyến phòng thủ đầu tiên để bảo vệ Đại Yên, nếu kẻ thù bén mảng đến đây, gia đình bạn bè ở sau lưng họ sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm không thể cứu vãn. Vì thế, cho dù các tiểu quốc xung quanh suy vong đã lâu, thậm chí còn không có khả năng xâm lược Đại Yên, quân Lâm Ưng vẫn phải đề cao cảnh giác.

Hàng vạn cảm xúc ngổn ngang trong lòng Tư Chính Khanh, nhưng khi biểu hiện ra lại chỉ là cái gật đầu khe khẽ.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được rõ ràng đến thế, đằng sau sự bình yên an ổn của Đại Yên, là sự cố gắng nỗ lực của vô số người.

Thời gian đầu, vì sư phụ lâm bệnh nặng nên Tư Chính Khanh chỉ đành rời bỏ các chiến hữu đã sát cánh bên mình nhiều năm, hồi kinh xử lý mớ hỗn loạn trên triều đường. Sư phụ nổi danh là người không màng thế sự, đối với mấy chuyện đấu đá lẫn nhau trong gia tộc, ông chưa thiên vị bên nào bao giờ. Chỉ có người như vậy mới có thể ngồi lên vị trí cao nhất trong Hình Bộ tư pháp. Cũng chính vì điều này mà sự từ chức tạm thời của ông đã khiến các thế lực bị ông kiềm chế trong thời gian dài mất cân bằng, ai ai cũng đợi để thoát khỏi gông cùm của con cá lớn Bộ Hình, liên lụy đến bá tánh phải chịu tai ương.

Giết địch trên chiến trường cần thể lực, nhưng để giở trò náo loạn trong triều đình thì cần hao tổn sức mạnh tinh thần. Nếu không phải nghe nói chuyện nội bộ của Đại Yên có khả năng vạ lây cho người khác, thậm chí phá vỡ cuộc sống yên ổn của dân thường, Tư Chính Khanh hoàn toàn không muốn tham gia chút nào.

Nhưng câu nói của cha cứ quanh quẩn trong lòng: Nếu muốn bảo vệ người mình thương yêu, trước hết phải bảo vệ mảnh đất dưới chân mình.

Nếu không có chốn nào để về, làm sao có thể hạnh phúc.

Tư Chính Khanh buộc phải trở về. Cuối cùng hắn chỉ dẫn theo người huynh đệ có quan hệ tốt với mình nhất rời đi.

Quân Lâm Ưng từng là đội quân tinh nhuệ nhất dưới trướng của cha hắn, vẫn luôn chịu sự quản lý của Tần Hải sau khi cha mất. Dù Tần Hải nhiều lần muốn giao lại quyền lực cho Tư Chính Khanh, nhưng vẫn luôn bị từ chối bởi lý do “không cần thiết”. Thế nhưng hắn không ngờ Tần Hải có thể làm được đến thế này. Cho dù mấy năm nay các cựu binh giải ngũ, tân binh nhập ngũ, quân Lâm Ung vẫn kiêu căng, ngạo mạn không ai sánh bằng như trước.

Các binh sĩ trên thao trường đã hoàn thành buổi huấn luyện, bắt đầu bài tập võ thuật mỗi sáng. Bọn họ chia thành hai người một đội tiến hành tập luyện đối kháng, rất nhanh đã vang lên tiếng đánh đấm.

“Tiểu tướng quân, nghe nói luật đã được thay đổi rồi?” “Ừ.”

Nhìn bọn họ luyện tập, Tư Chính Khanh cũng có chút ngứa ngáy tay chân, lấy cung tên từ kệ binh khí bên cạnh, nhắm thẳng vào đàn ngỗng đen đang bay trên trời, ‘phốc’ một tiếng, mũi tên dài xuyên thủng tầng tầng lớp lớp lực cản, cắm thẳng vào người nó.

“Ôi, ta nói cái điều lệ chó má này phải nên thay đổi từ sớm rồi.” Tần Hải nhìn xác chim trên đất, kinh ngạc nói: “Ô, ngươi bắn cũng khá đấy, nhìn không giống là mới tập.”

“Kiếm pháp đã kém đi nhiều rồi.” Phóng tên xong, Tư Chính Khanh lấy hai thanh trường kiếm, ném cho Tần Hải một cái, nhướng mày hỏi: “Luyện chút không?”

“Haha, không thành vấn đề!”

Hai người ăn ý nhìn nhau một cái rồi lao về phía nhau. “Cạch.”

Thân kiếm va vào nhau phát ra âm thanh vang dội, trong lúc giằng co với nhau, hai người lại tán gẫu như trước.

“Tiểu tướng quân, quân Lâm Ưng có thể tính là quân của ngươi. Nếu Lãng Kinh bị tấn công, thì Đại Yên này có thể thay vua đổi chúa rồi!”

“Ăn nói cho cẩn thận.”

Tư Chính Khanh cau mày hất Tần Hải ra, lại giơ kiếm tấn công, đâm vào vai y. Tần Hải xoay người nhanh chóng né tránh, dùng kiếm cản lại.

“Cạch.”

“Trời thì cao vua thì xa, cần gì phải cẩn thận lời nói. Tiểu tướng quân, chuyện của tướng quân ngươi cũng biết. Lúc trước, đến trung thần bên cạnh mình lão hoàng đế cũng có thể ra tay, bây giờ, làm sao có thể so được với phụ thân hắn?”

“Chi bằng ta nói, đưa quân Lâm Ưng trở lại Lãng Kinh, nếu ngươi có thể đảm nhận vị trí đó…”

“Keng——”

Tư Chính Khanh đột nhiên giảm lực, Tần Hải chưa nói xong liền lảo đảo ngã về phía trước mấy bước.

Tư Chính Khanh nhân cơ hội đánh vào cổ tay y, sau khi thả tay ra, thanh trường kiếm rơi xuống đất, bụi bay tung tóe.

Hắn ném thanh kiếm sắt trong tay sang một bên, lưỡi kiếm sắc bén cắm sâu vào những viên gạch bên dưới lớp cát mỏng.

“Giết bằng được? Lão Tần, chiến tranh sẽ gây ra những gì, ngươi là người hiểu rõ hơn ai hết.”

Nụ cười trên mặt Tần Hải bỗng cứng đờ trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi phục như thường: “Đại Yên này rõ ràng là do tướng quân canh giữ, nhưng người lại nhận về được cái gì… tiểu tướng quân thật sự không muốn báo thù sao?”

“Nếu nói không muốn, thì chính là đang tự lừa gạt bản thân mình. Nhưng khi chiến tranh lan rộng, bá tánh là những người gánh chịu hậu quả đầu tiên.”

Tư Chính Khanh xoay người, ánh mắt không rõ sáng tối: “Phụ thân chỉ muốn nhìn thấy mảnh đất này yên bình, trù phú, chỉ hy vọng mẫu thân và Lễ Lễ có thể sống một đời hạnh phúc.”

“Còn ta…” Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt Tư Chính Khanh bỗng trở nên dịu dàng, người con gái hắn yêu vẫn đang chìm trong mộng đẹp nơi túp lều đằng xa. Có điều, chỉ mới xa nhau trong chốc lại, hắn lại bắt đầu nhớ nhung cô: “Còn ta, cũng không muốn nàng ấy phải lo lắng cho ta nữa.”

“Có một số việc, quả thực Thánh Thượng đã khiến các chư thần thất vọng. Nhưng ngài ngự quan tâm đến thể diện của hoàng gia hơn, do đó ngoài mặt ngài đã làm tốt hơn các vị hoàng đế trước. Chỉ cần nắm bắt được điểm này, Thánh Thượng liền không thể không chấp nhận lời khuyên. Đây là nguyên nhân mà ta và sư phụ cho rằng có thể giúp đỡ ngài ấy.”

“Thánh Thượng bằng lòng phối hợp ư?” Tần Hải có chút kinh ngạc.

“Có điểm yếu.” Tư Chính Khanh quay mặt sang một bên, những đường nét sắc sảo như được phác họa một cách tỉ mỉ, kết hợp với lớp cát vàng mênh mông phía sau, kiên nghị lạnh lùng khôn tả: “Ngài từng dính dáng đến vụ lạm dụng tình dục trẻ nhỏ, đây chính là điểm yếu. Ngài sẽ không muốn sử quan để lại vết bút ô uế như vậy trong cuộc đời mình đâu.”

“Gì chứ?” Tần Hải sửng sốt: “Đương kim thánh thượng muốn gì được nấy, hà cớ gì phải chung một bọn với đám tiểu nhân đấy chứ?”

“Ngươi cho rằng mấy luật lệ liên quan đến chuyện tình yêu nam nữ đó, không phải là đang gò bó người sao?” Tư Chính Khanh chế nhạo: “Nếu người không quan tâm đến thể diện thì thôi, chẳng qua sử quan chỉ ghi lại dáng vẻ mặc sức chìm trong tửu sắc của người là cùng. Nhưng đằng này người quá để tâm, để ý đến mức việc cùng hậu cung ân ái cũng không dám quá thường xuyên, sợ quan viên cùng bá tánh nghĩ người lạm quyền.”

“Cuối cùng, cũng chỉ có thể cải trang lẻn ra ngoài cung, dưới sự phối hợp của tôi tớ ở nhà mà ‘phát tiết’ trên những đứa trẻ.”

“Mẹ nó thật vô phép tắc!”

Tư Chính Khanh lạnh lùng lườm y một cái, Tần Hải nhanh chóng hạ giọng: “Ta sẽ kiềm chế chút.”

“Vì thế, khi ta đề nghị sửa luật, Thánh Thượng cũng liền theo đó mà thuận nước đẩy thuyền.”

Nhưng Tần Hải lại do dự nói: “Hoàng đế nào lại bằng lòng để đám hạ thần bắt chẹt mình chứ? Tiểu tướng quân ngươi không sợ tự chuốc họa vào thân…”

“Thánh Thượng biết thủ đoạn của ta.” Tư Chính Khanh phủi cát trên vai, sải bước đi về phía lều của Tống Vân, áo choàng đen sau lưng hắn phấp phới bay: “Nếu gia đình ta có mệnh hệ gì, tất cả những gì mà người từng làm, nội chưa tới một ngày đều sẽ được rêu rao khắp các phố to phường nhỏ.”

“Bị người đời phỉ nhổ hay là được lưu danh trăm đời, hết thảy đều là do tư tưởng của Thánh Thượng.”

Thấy Tư Chính Khanh dần dần đi xa, Tần Hải liền cao giọng nói: “Tiểu tướng quân, buổi diễn tập còn chưa bắt đầu, ngươi không xem sao?”

“Nàng ấy sắp tỉnh rồi.”

Hắn không muốn Tống Vân tỉnh dậy lại không thấy hắn đâu.