Sức lực đã cạn kiệt, xuóng cốt Tống Vân đều mềm nhũn, nàng yếu ớt nằm trong ngực Tư Chính Khanh.
Nàng không thể chịu được thêm kích thích nào nữa, Tư Chính Khanh đành phải ôm nàng ở bên eo, bọc nàng thành cái bánh chưng.
Tiểu huy*t đã ướt, tinh d*ch nhớp nháp chảy dọc theo bắp đùi rồi đến mông, thấm ướt cái áo choàng dưới thân.
Gió vừa mạnh vừa lạnh, cũng may là áo choàng đủ dày. Nhưng quần áo bởi vì mồ hôi mà dính sát vào người, khiến cho người ta khó chịu vô cùng. Tống Vân càng nghĩ càng giận, bàn tay nhỏ nhéo thật mạnh vào eo Tư Chính Khanh một cái: “Ta ghét chàng!”
Tư Chính Khanh đang giục ngựa đi đến vị trí đóng quân của quân Lâm Ưng, cái véo này của Tống Vân đối với hắn mà nói không đau tí nào, hắn cười khẽ hỏi: “Lý do?”
“Cứ…… cứ một mực ở trên lưng ngựa, ta khó chịu muốn chết!” “Ồ?”
Hắn cao giọng và kéo dài âm đuôi, Tư Chính Khanh gật đầu với binh sĩ đứng cánh gác ở cửa quân doanh, đưa dây cương đưa cho một người bạn cũ để dắt con ngựa đi trước.
Sau đó Tư Chính Khanh nhéo khuôn mặt đang tức giận của Tống Vân: “Nàng khó chịu á?”
“Vậy vừa nãy ai là người cầu xin ta nhanh một chút?” “Là ai cắn chặt ta không chịu buông, muốn ta xoa ngực?” “Chàng câm miệng đi! Không được……”
“Tiểu tướng quân.”
Một giọng nói xa lạ bỗng xuất hiện, Tống Vân sợ tới mức cuộn vào trong ngực Tư Chính Khanh, nàng ảo não nói: “Có người khác ở đây chàng đừng nói năng bộp chộp!”
“Ha ha, phu nhân không cần phải để ý. Các tướng sĩ trong quân đều quen với sự thô tục, ngay cả mấy lời nói thẳng cũng đã nghe qua cả rồi. Tiểu tướng quân này vẫn là tém tém lại đi!”
Giọng nói của người nọ hồn hậu hữu lực, nghe có vẻ là một người dũng cảm và rộng rãi.
Nhưng da mặt Tống Vân mỏng, mấy lời nói tán tỉnh trên giường của phu thê lại bị người ta nghe thấy, nàng thấy rất xấu hổ. May là nàng được Tư Chính Khanh che lại, nên người khác không thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nàng.
Nhưng nghe cách người này nói thì hình như là đã quen biết Tư Chính Khanh lâu rồi? Lần đầu gặp mặt nàng không lộ diện chào hỏi thì thôi đi, vậy mà nàng lại ở trong cái trạng thái này……
“Lão Tần, đừng chọc nàng nữa.”
“Ha ha ha ha ha, tiểu tướng quân tân hôn yến nhĩ*, hai người gần gũi nhiều là chuyện đương nhiên…… Khụ, trừng ta làm gì? Ta lớn tuổi rồi không bị ngươi dọa đâu, mau mang tiểu phu nhân đi nghỉ ngơi đi, mọi thứ đã thu dọn xong rồi.”
* Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔
): vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừngtân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.“Vất vả rồi.”
“Vất vả gì chứ! Ta còn phải đấu vật với nhóm tiểu tử kia, không thể tiếp đãi ngươi được!”
“Ừ.”
Người nọ cười “Ha ha”, giọng nói dần dần đi xa, Tống Vân phát hiện mình đã được đưa vào trong cái chăn mềm mại, lúc này nàng mới xốc cái áo choàng trên người lên, nhẹ nhàng nói: “Tư Chính Khanh!”
Tư Chính Khanh đang cởi bỏ nút thắt áo choàng ta, liếc dấu hôn đỏ tím bên gáy nàng, khóe miệng nhếch lên rồi tiếp tục cởi quần áo: “Nhiều lần gọi cả tên lẫn họ của ta, ai dạy nàng hả?”
“Không cần người khác dạy!” Tống Vân bóp eo, ngồi quỳ lên trên ván giường gỗ, ngẩng cao đầu, người tuy lùn nhưng khí thế lại tuyệt đối không chịu thua: “Chàng trêu chọc ta!”
“À.”
Tư Chính Khanh cười nhạo một tiếng, cởi áo ngoài và quần dài ném qua một bên, cơ thể trần trụi của hắn mạnh mẽ giãn ra giống như một con báo. Hắn tuỳ tiện cầm lấy cái khăn tay, lau gương mặt đầy nước của nàng: “Mặt toàn là cát đất y chang con mèo, vậy mà còn dám khiêu chiến với ta?”
Khăn tay có chút thô ráp, hơn nữa Tư Chính Khanh không khống chế được lực tay, da thịt mềm mại của Tống Vân bị lau vài cái đã đỏ: “Ui ya, chàng lau nhẹ một chút!”
“Một lát nữa thì nàng sẽ cầu xin ta mạnh một chút.”
Miệng thì nói không tha cho người ta, nhưng động tác trên tay Tư Chính Khanh lại thu về một chút.
“Còn dạy ta nói mấy lời thô tục! Tư Chính Khanh chàng đúng là không biết tốt xấu mà!”
“Lời thô tục?”
Đơn giản lau mặt giúp nàng xong, Tư Chính Khanh tùy tiện thu dọn một chút rồi ngồi bên mép giường.
Dù sao thì lát nữa cũng sẽ dơ thôi.
“Tống Vân, nàng có biết lời thô tục là gì không?” “Sao ta lại không biết chứ?”
“Vậy thì nói hai câu xem.”
Tư Chính Khanh nhướng mày về phía nàng, giống như đang khiêu khích nàng vậy, đôi mắt đen vừa sâu vừa tối.
“Không phải lăn qua lộn lại là nện sao…… Ai nói ta thích nói mấy lời này?”
Lười cãi nhau với hắn, Tống Vân xoay người một cái chui vào trong ổ chăn, giống như một con cá trơn trượt. Nào ngờ Tư Chính Khanh một tay bóp eo nàng, nhẹ nhàng xách nàng ra như đang xách con gà con: “Nàng không muốn nói, vậy thì để ta nói.”
“Côn th*t này còn đang chờ để làm tiểu huy*t d*m đãng không biết xấu hổ của nàng đó, nàng chui vào trong chăn làm cái gì?”
“Chàng!” Tống Vân muốn tránh đi, nhưng không có bản lĩnh đó: “Cũng đã làm nhiều rồi! Ta muốn nghỉ ngơi!”
“Vừa nãy không phải đã nghỉ ngơi rồi sao?” Tư Chính Khanh nhìn cây nhang đang cháy trong góc quân trướng: “Ta cùng nàng hàn huyên nửa nén nhan.”
Nửa nén nhan có lâu không?
Khuôn mặt của Tống Vân lộ ra vẻ không tin, ý cự tuyệt rất rõ ràng: “Dù vậ thì ta cũng không cần!”
“Cần nàng cho phép chắc?” Tư Chính Khanh dùng ngón tay có đầy vết chai gạt cổ áo nàng cọ vào làn da non mịn của nàng, khiến nàng không tự chủ được mà run rẩy.
Hắn bất động thanh sắc nhìn phản ứng của nàng, mi ngang, tướng mạo trông có chút hung dữ: “Tiểu nương tử tự mình cởi, hay là để ta giúp đây?”
“Chàng…… Chàng còn muốn thúc ép ta nữa hả?” Giả bộ hung dữ cũng vô dụng thôi, Tống Vân đã sớm không còn sợ hắn nữa rồi: “Đừng nghĩ là ta sẽ sợ…… Này!”
Tư Chính Khanh đưa hổ khẩu* ghé vào trước cổ nàng, một tay đem người ấn vào trong ổ chăn, hắn đè thân về phía trước, đầu gối để ở giữa hai chân nàng, ánh mắt loé lên sự hung tợn: “Làm sao? Tiểu nương tử không sợ
à?”
* 虎口
: khoảng giữa ngón cái và nhón trỏ.Ánh mắt hắn thực chất là đang dừng lại trên có thể nàng, như là muốn lột sạch nàng ra.
“Hai cặp vú này sao to quá vậy, bị nhiều nam nhân chơi qua rồi hả?” “Chàng nói bậy bạ gì đó……”
“Shh”
Kéo nhẹ một cái, Tư Chính Khanh liền xé nát quần áo trên người nàng rồi ném qua một bên, cái yếm nhỏ không thể che được phong cảnh trước ngực, khối thịt dư thừa ở hai bên tràn ra, nó mềm như đậu hủ, trắng đến chói mắt.
Hắn vứt cái yếm chướng mắt kia ra rồi cắn lên một cái, ngậm lấy núm v* màu hồng phấn mà mút cắn và liếm, Tống Vân yếu ớt giãy giụa thì bị hắn coi như là không khí, chiếc lưới ở trên đỉnh nhọn màu đỏ, đè đầu v* xuống: “Nơi này cứng rồi à? Đợi không nổi muốn bị nện rồi có phải không?”
Tư Chính Khanh kéo tay đưa xuống bụng hắn, ở đó có một cây gậy đang ngẩng cao đầu, nó nhảy dựng nhảy dựng: “Tiểu nương tử đừng vội, một lát nữa cây gậy này sẽ đi vào tiểu huy*t của ngươi, nện cho ngươi nước mắt nước mũi đều chảy giàn giụa.”
Tống Vân mới hiểu ra, Tư Chính Khanh này là đang muốn chơi trò kích thích với nàng. Nàng không thể chịu thua được, không phải chỉ là sắm vai nhân vật thôi sao, ai mà không biết làm chứ?
Nàng vội vàng nặn ra vài giọt nước mắt, ủy khuất nói: “Cầu xin quan nhân buông tha cho ta đi…… Phu quân của ta sắp trở về rồi.”
Đuôi lông mày Tư Chính Khanh khe động, hắn kinh ngạc nói: “Ồ? Thì ra tiểu nương tử là người thành thân rồi? Hèn chi dòng nước dưới thân lại chảy ra không ngừng……”
Hắn rút ngón tay giữa đã xâm nhập vào trong Tống Vân, ngón tay dính đầy nước và d*m dịch. Hắn đem những thứ đó bôi hết lên đầu v* nàng, núm v* sáng
lấp lánh, nước miếng hoà với d*m dịch, rồi lại bị đầu lưỡi của Tư Chính Khanh câu lấy.
Hắn ăn rất ngon miệng, mút không ngừng, kéo căng vú ra rồi “Ba” một tiếng buông nó ra, để nó trở về vị trí cũ.
“Mỗi đêm phu quân của ngươi đều xoa hai cái vú này đúng không?Hửm?cách hắn xoa có giống với ta không?”
Tống Vân bị hắn mút đến đầu óc choáng váng, cho đến khi vú bị một lục không lớn không nhỏ đánh một cái mới khôi phục lại tinh thần.
Hắn bất mãn nói: “Tiểu nương tử, lão tử đang hầu hạ ngươi thoải mái mà ngươi lại nghĩ đến người khác?”
Tư Chính Khanh hừ lạnh một tiếng, nâng một chân nàng đè ở trước ngực, nơi dính đầy d*m dịch mở rộng ra. Hắn xông thẳng đến viên đậu được cất giấu trên tiểu huy*t, ngón cái đè lên nó, xoa ấn xoa, dù nàng có kêu to hắn cũng không dừng tay.
Có một luồng khí nóng phun ra từ nước tiểu Tống Vân, dòng nước trắng vàng cùng với nước dịch ngay lập tức dính hết lên giường.
Tống Vân buồn đi tè muốn chết, nhưng nàng còn chưa kịp làm, thì đã mất khống chế……
Khoé miệng Tư Chính Khanh cong lên, mỹ mãn nói: “Tiểu nương tử cảm thấy yêu đương vụng trộm rất kích thích sao?”
“Trước khi tướng công trở về, ta làm cho ngươi sướng đến chết được không?”