“Xoảng!”
Chén trà sứ màu xanh lá rơi xuống đất vỡ tan tành, Phó Lan Thanh quỳ trước mặt Phó Trang, nước trà nóng bắn lên người hắn, không những không trốn mà hắn còn không thèm chớp mắt một cái.
“Nghiệt tử! Ta đã nói sau khi thành thân ngươi muốn nạp thêm mấy thê thiếp cũng được, sao bây giờ ngươi lại không biết kiềm chế bản thân như vậy hả? Không chỉ bị Tống gia nắm cán, mà còn kinh động đến cả Thánh Thượng!”
Phó Lan Thanh nâng tay áo lau giọt nước trà bắn vào mặt, cái má trắng nõn để lại vết phỏng màu đỏ.
Hắn mím môi, quật cường: “Con không yêu nàng, con chỉ muốn cưới Linh Lan.”
“Tình tình yêu yêu thì có tác dụng gì hả! Ngươi biết cửa tiệm hồi môn của Tống gia có giá trị bao nhiêu không? Có cửa tiệm này rồi, các khoản nợ của Phó gia
sẽ được xoá sạch hết!”
“Đó là của hồi môn của Tống Vân, nó không liên quan gì đến chúng ta cả.”
“Của nàng thì cũng là của ngươi. Ngươi đối xử tốt với nàng, dỗ cho nàng vui vẻ thì nàng sẽ cam lòng cho ngươi ngay thôi? Lan Thanh à Lan Thanh, sao ta lại có loại nhi tử khô khan như ngươi thế này!”
Cắn môi đến trắng bệch, Phó Lan Thanh biết phụ thân đang xem cuộc hôn nhân của mình như một công cụ, trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói thẳng ra mà thôi, nếu nói chuyện này ra hắn sẽ càng đau khổ hơn. Hắn không yêu Tống Vân, thậm chí còn chán ghét nàng, ghen tỵ với nàng. Cô gái được sống trong một gia đình hoà thuận, chỉ khóe mắt và đuôi lông mày thôi cũng đã lộ ra sự hạnh phúc. Còn hắn thì sao, phụ thân quanh năm mê đánh bạc, mẫu thân vì thế mà tức giận đến đổ bệnh nằm liệt giường ba tháng rồi mất —— thậm chí phụ thân còn không tiết lộ tin mẫu thân đã mất, không có một người đến cúng viếng mà chỉ có thể vội vàng mai táng bà.
Như thế thì sao hắn có thể cười được chứ? Cho dù khoé miệng có cong lên thì nó cũng chỉ lộ ra sự chua xót tận xương.
Người khác đều nói hắn còn trẻ có nhiều triển vọng, nhưng đâu ai biết hắn phải tiếp quản cửa tiệm là vì để kiếm tiền cho phụ thân đi tiêu xài trong sòng bạc đâu? Nợ nần càng ngày càng nhiều, hắn không thể không bán của cải đổi tiền, ngay cả những lễ vật mà Tống Vân tặng mấy năm nay hắn cũng đem đi cầm cố
—— bên ngoài Phó gia tuy phồn hoa nhưng thực tế thì nó chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, bên trong của nó thối nát kinh khủng, gần như đã sụp đỗ.
“Mấy năm nay cha…… Chọc mẫu thân tức chết, hủy hoại Phó gia, đến tột cùng thì người nhận được cái gì?”
“Bang!”
Phó Lan Thanh bị ông tát một cái không thương tiếc đến nghiêng mặt, lòng bàn tay sưng tấy lên, gương mặt tuấn tú hoàn toàn đã biến dạng.
“Ta không quan tâm ngươi sẽ làm gì, cho dù là quỳ xuống cầu xin Tống Vân thì cũng phải khiến cho nàng chịu gả cho ngươi, bằng không thì ngươi đừng về cái nhà này nữa!”
*
Bên này Tống Vân đang chuẩn bị làm buổi lễ lễ cập kê cho tháng sau.
Tuy nói là chuẩn bị nhưng cũng không có chuẩn bị gì lớn. Tống gia không có nhiều lễ nghi phiền phức, Tống Vân và Tống mẫu cùng nhau chọn vải và mẫu mã rồi dẫn theo Oanh Oanh và Yến Yên đi dạo phố.
“Tống Vân.”
Tống Vân đang ăn khối bánh hoa quế thơm ngon, nghe có người gọi tên mình thì vội vàng quay đầu lại.
Người nọ che nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng Tống Vân chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra gương mặt thật của hắn.
Là Phó Lan Thanh.
Không chần chờ gì nữa, Tống Vân xoay người rời đi. “Đừng…… A Vân……”
Rút ống tay áo bị giữ chặt về, Tống Vân không nhìn hắn dù chỉ một lần: “Ngươi là ai, ngươi nhận sai người rồi.”
“A Vân…… Ta……”
“Oanh Oanh Yến Yến, người này quấy rầy ta mau đuổi hắn đi đi.” “Vâng, tiểu thư.”
“Được rồi.”
Phó Lan Thanh bị hai nữ tử cao lớn kéo đi, tay hắn dù có trói gà cũng không chặt nên giãy giụa vài cái đã không còn sức lực, cả đám người xung quanh đều tò mò nhìn sang, hắn bị nhìn đến đỏ mặt.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Có gì thì nói mau đi.” Oanh Oanh và Yến Yến dừng bước chân lại. “Tống Vân…… Ta cầu xin muội, muội giúp ta đi.”
Đối diện với đôi mắt đẫm kệ kia, gương măt A Vũ lại hiện ra trước mặt nàng. Ban đêm Tống Vân thường luôn mơ thấy bộ dạng nghẹn ngào kiềm nén nước mắt của hắn vào cái ngày chia tay đó, nàng hoài nghi sao lúc trước mình lại có một trái tim cứng rắn quá vậy.
Phó Lan Thanh tháo mặt nạ xuống, dấu tay và vết phỏng lớn nhỏ trên má khiến cho Tống Vân thấy sợ hãi.
Bộ dạng hắn muốn nói lại thôi, rất giống với dáng vẻ của A Vũ ngày đó. Giờ phút này, nàng muốn cự tuyệt cũng không được.
*
“Cho nên nàng liền tới tìm ta?”
Tư Chính Khanh “Bang” một cái đem vụ án trong tay ném sang một bên, lạnh mặt nói.
“Tại sao ta phải giúp hắn?” “Nàng cho ta một lý do đi.”
“Bởi vì……” Tống Vân vắt hết óc, nghiêng đầu suy nghĩ: “Chàng* lương thiện?”
*Vì Tống Vân đã cho hắn một cơ hội nên mình sẽ đổi sưng hô.
Tư Chính Khanh nở một nụ cười khinh thường. “Bởi vì…… Chàng yêu ta?”
“Nói hươu nói vượn!” Khống chế chính mình không dùng tay đập bàn, Tư Chính Khanh hít một hơi sâu, ngoài miệng cười nhưng trong lòng thì lại không cười: “Nếu không nói tiếng người thì cút ra ngoài cho ta.”
Tống Vân nở nụ cười xinh đẹp, trông không giống người đang bị uy hiếp, nàng móc cái hầu bao màu vàng trong ngực ra quơ quơ trước mặt Tư Chính Khanh như đang khoe khoang.
“Nhìn đi! Người nào đó đã thêu hầu bao cho ta nè, chuyện này vẫn không đủ để chứng minh à?”
Tư Chính Khanh làm bộ như không nhìn thấy gì, cầm lấy quyển sách ở góc bàn tùy ý lật vài trang: “Ai thêu vậy, xấu quắc.”
“Nhưng ta rất thích.”
Hừ lạnh một tiếng, Tống Vân cẩn thận thu cái hầu bao bảo bối về. “……”
Tư Chính Khanh trầm mặc thở dài, thỏa hiệp nói: “Muốn ta giúp nàng thế nào đây?”
“Chàng hỏi ta?” Tống Vân chỉ bản thân, kinh ngạc: “Đường đường là một Hình Bộ thị lang, chàng không tự mình giải quyết vấn đề này được hả?”
“……”
Tư Chính Khanh không đe doạ mà chỉ trừng mắt với nàng một cái, thấy bộ dáng tiểu nhân* đắc ý của nàng hắn thật là giận sôi máu mà, nhưng hắn không phát hoả mà lại giận dỗi với chính mình, “Ta không có bản lĩnh đóng cửa sòng bạc lại.”
*T
iểu nhân (
小人
): thời xưa chỉ người có địa vị thấp kém, sau này chỉ kẻ ty tiện bỉ ổi.
“Dạy dỗ Phó Trang…… Hắc, tên của cha Phó Lan Thanh có một chữ Trang, đúng thật trời sinh đã là dân cờ bạc mà. Nói tóm lại, chàng làm cho ông ta không thể đi đánh bạc là được rồi.”
“Có thể đánh gãy chân ông ta không?” “Có thể!”
Tống Vân gật đầu chắc chắn, nhớ tới gương mặt khôi ngô của Phó Lan Thanh suýt nữa bị hủy dung nhan, nàng sắn lòng để cho Phó Trang nếm chút đau khổ.
“Vậy nàng lấy cái gì để trao đổi?”
“Hả?” Tống Vân xoay người nhìn ngoài cửa sổ, giả ngu giả ngơ: “Mau nhìn đám mây kia đi, nhìn nó giống như con cá mà Oanh Oanh đã mua hồi trưa ghê!”
“Tống Vân.”
Quả nhiên, Tư Chính Khanh không còn kiên nhẫn nữa.
Khi hắn lặp lại lần thứ hai, ngữ khí đã trầm đi vài phần: “Tình người thì ta không có thiếu, vậy nàng lấy cái gì đổi đây.”
Tống Vân phồng mặt xoay đầu, gương mặt đầy oán giận: “Chàng muốn cái gì thì nói đi!”
“Ta muốn cái gì……”
Đôi tay Tư Chính Khanh chống lên tay vịn ghế rồi chậm rãi đứng dậy, mày kiếm và đôi mắt sáng trông như một tác phẩm tuyệt vời nhất dưới ngòi của của họa sư, quan bào màu đỏ tía khiến cho hắn cực kỳ anh tuấn.
“Tống Vân, bây giờ thời gian của ta rất quy giá. Chậm trễ công việc của ta, chiếm dụng thời gian cá nhân của ta, nàng cảm thấy nên bồi thường như thế nào đây?”
“……”
Tống Vân im lặng không lên tiếng, lặng lẽ lui về sau một bước.
Nhìn động tác nhỏ này của nàng, Tư Chính Khanh nhịn cười, lạnh lùng trừng mắt nói: “Lại đây.”
“Ta không qua đâu.”
Tống Vân lắc đầu cự tuyệt.
“Lại đây, ta không nói lần thứ ba.” “……”
Cọ tới cọ lui, thời gian của Tống Vân dường như đã trôi qua một đời người.
Tư Chính Khanh không thể thấy hành động của nàng, vì vậy hắn dùng một tay kéo nàng vào trong ngực.
Bàn tay nắm lấy eo nàng, Tư Chính Khanh há miệng cắn lỗ tai nàng, hơi thở nóng bỏng thổi vào vành tai khiến tai mặt Tống Vân đỏ bừng, cảm giác tê dại giống như một ngọn lửa từ bên tai đi một đường tiến thẳng vào bụng rồi châm lửa.
“Tống Vân, ta không chờ nỗi nữa rồi.”
Giọng nói hắn khàn khàn, vật cứng giữa hai đâm vào mông nàng. “Ngày nàng cập kê, ta muốn nàng trao chính mình cho ta.”
“Hả?” Tống Vân bị hắn gặm cắn đến cả người mềm nhũn, đầu óc hỗn loạn nhưng vẫn nghe rõ lời của hắn, nàng vội vàng nói: “Nam nữ tự ý giao thân sẽ bị
ngồi tù!”
Phản ứng đầu tiên của nàng không phải là cự tuyệt, mà là lo lắng.
Tư Chính Khanh hôn nhẹ lên làn da trắng mịn của nàng, thấp giọng nói: “Nàng nói đúng, Tống Vân. Không thể cùng người mình yêu tiếp xúc muốn làm gì thì làm, như vậy thật là không tốt chút nào.”
“Chàng……Chàng là người phụ trách quản lý Hình Bộ, chàng không thể phạm sai lầm như vậy!”
“Nàng có biết tại sao những năm gần đây không có vụ án nào bị thẩm vấn không?”
Tống Vân lắc đầu.
“Nam nữ hoan ái vốn là chuyện bình thường, ngươi tình ta nguyện…… Quan phủ sao có thể quản được, Hình Bộ sao có thể quản được, tất cả đều do ta định đoạt cả.”
Tống Vân trợn to mắt: “Thì ra là chàng……”
“Nhưng ta từng nghe nói có người nắm tay nhau trước công chúng đã bị bắt vào đại lao mà.”
“Chỉ nhốt lại một đêm rồi thả về, chỉ làm bộ thôi.” Tư Chính Khanh bâng quơ nói: “Huống chi đây là địa bàn của ta, không có người nào dám xen vào cả. Nếu ta muốn, ta đã muốn nàng ngay bây giờ rồi.”
Đồ vật giữa hai chân nóng và cứng, Tống Vân không dám hoài nghi độ chính xác của những lời này.
“Nhưng mà……” Tiếng thở dài của Tư Chính Khanh chui vào lỗ tai Tống Vân, làm cả người nàng ngứa ngáy toàn thân, “Nàng còn nhỏ.”
Tống Vân phản bác: “Dù tháng sau ta đã cập kê đi chăng nữa thì ta vẫn còn rất nhỏ mà!”
So với chàng thì ta nhỏ hơn rất nhiều! “Hay là, nàng muốn bây giờ luôn?”
Nói xong một bàn tay to xâm nhập vào làn váy đi dọc từ đôi chân láng mịn của nàng đi lên.
Tống Vân vội vàng kẹp chặt hai chân lại: “Một…… Một tháng sau thì một tháng sau!”
“A.”
Hắn cười đến khàn cổ, Tống Vân nghe xong có cảm giác mình đã ướt rồi. “Trả trước một ít đi……”
Không biết Tư Chính Khanh đã tháo dây đeo bên hông của Tống Vân từ khi nào, nàng nửa nằm ở trong ngực hắn, bộ ngực sữa của nàng đã lộ ra phân nửa.
Nắm lấy khối thịt tròn trịa kia, Tư Chính Khanh thở hơi nóng vào lỗ tai nàng. “Chỗ này không nhỏ nha.”
Mặt người dạ thú!
*
Tư Chính Khanh: Nghe lén thì đi lãnh phạt, mau cút đi cho ta nhờ.
Kiêu ( ủy khuất): Chủ tử, là vì ta muốn bảo vệ người thôi! Nhiều năm nay ta đều ở trên mái nhà, không có công lao cũng có khổ lao mà.
Tư Chính Khanh: Có bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu.