Nếu Tống Vân biết hôm nay sẽ gặp phải chuyện này, nàng nhất định sẽ xem hoàng lịch trước, dù có đánh chết nàng thì nàng cũng không ra ngoài với Phó Lan Thanh.
Muốn trách thì trách nam nhân trước mặt này quá phong thần tuấn lãng*, thứ ở giữa hai chân kia nhìn vào là biết nó thiên phú dị bẩm, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện xấu hổ này, mà nàng vì nàng tò mò mới không dời mắt đi chứ sao lại trách nàng.
Tất cả đều là lỗi của hắn!
Tống Vân so đo trong lòng rồi quyết định bản thân mình trong sạch, nhưng rõ ràng là nam nhân mặt đen như cái lò này sẽ không bao giờ nghe lý do cưỡng từ đoạt lí lý* của nàng.
* không có lý nói thành có lý
Nàng chỉ có thể ủy khuất lén nhìn thứ đồ vật đã phóng thích một lần nhưng lại không thấy mềm của nam nhân kia, rồi nàng dời mắt đi: “Ta…… Ta không muốn chết.”
“Còn nhìn?”
Nam nhân này tức giận đến mức nghiến răng, răng bị ma xát phát ra tiếng “Kẽo kẹt” chói tai như hận không thể xẻo thịt nàng ra ăn, nghiền xương cốt nàng thành tro.
“Ngươi để lộ ra ngoài không phải là để cho người ta nhìn…” Cảm nhận được ánh mắt sắc bén muốn đâm xuyên thủng mình, Tống Vân run rẩy vội vàng nhắm mắt lại: “Ta không nhìn, không nhìn.”
Nam nhân như đã chịu đựng đến đỉnh điểm, không quan tâm đến Tống Vân người khách không mời mà đến này, hắn nắm chặt vật cứng giữa hai chân nhanh chóng di chuyển lên xuống.
Hơi thở hỗn loạn xen lẫn với khoái cảm phảng phất ở bên tai, ngay cả mặt và hai tai của Tống Vân cũng đỏ bừng. Giọng nói nam nhân này vốn đã trầm thấp,
giờ phút này nó lại khàn khàn chứa dục vọng truyền thẳng từ vành tai rồi chui vào trái tim, làm cho người ta ngứa ngáy cả người.
“Ha… Һc…” Muốn lấy mạng mà.
Trước khi Tống Vân xuyên qua nàng cũng thường xem một ít phim để quan sát và học tập, nàng cũng từng có va chạm thân thể với bạn trai nhưng sau khi bị nam nhân xa lạ bắn vào mặt xong còn tự an ủi ngay bên cạnh, nói thật đây là lần đầu tiên Tống Vân trải qua chuyện này, thật sự không thể nào tin được.
“Ưm ưm!”
Âm thanh tinh d*ch bắn vào bụi cỏ rồi rơi xuống đất, không biết tại sao Tống Vân lại có thể nhận ra rõ ràng như vậy. Nàng còn chưa kịp lau mặt, may là nam nhân này thích sạch sẽ nên tinh d*ch cũng không có mùi gì lạ, cùng lắm chỉ là mùi tanh nhàn nhạt, miễn cưỡng có thể chịu được.
Trong lúc Tống Vân miên man suy nghĩ, nam nhân thở ra một hơi thật dài rồi mặc đồ chỉnh tề lại, nửa ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Vân.
Tống Vân hơi nhíu mày, lông mi đen khẩn trương mà run run. Đôi môi đỏ mọng cực kỳ xinh đẹp, nó như cánh hoa đang nở rộ, hơi nhếch lên, hơn nữa bên miệng còn dính vài dấu vết màu trắng đang khô lại, nam nhân này không thể không nhíu mày nhìn nàng mấy lần, sau đó ném khăn lên mặt nàng: “Lau đi.”
Mặt Tống Vân bị chiếc khăn tay có mùi xạ hương nồng nặc phủ lên, lúc này nàng mới biết người này đã kết thúc trận chiến rồi. Nàng cố tình thong thả lau mặt, đôi mắt to sáng chớp chớp, cẩn thận nói: “Đại… Đại nhân… Ta có thể đi được chưa?”
Nam nhân này có phong thái nổi bật, có lẽ là làm quan gì đó nên Tống Vân nghĩ xưng hô như vậy nhất định là không sai.
“Đi?” Nam nhân giận đến cười lên: “Ngươi không thể đi được.” Động tác lau mặt của Tống Vân đột nhiên run lên.
“Thu dọn sạch sẽ, ta đưa ngươi đi.”
Còn thu dọn cái gì nữa? Còn không mau chạy đi?
Nếu nói thì muộn rồi, Tống Vân bật dậy với tốc độ nhanh chưa từng có, chiếc khăn tay bị nàng tàn nhẫn ném vào mặt nam nhân kia, sau đó nàng xách váy xoay người chui vào trong lùm cây.
Bước chân không hề gấp gáp của nam nhân truyền đến, hơi thở hắn bình tĩnh trở lại nhưng giọng nói vẫn có chút dục vọng: “Muốn chạy? Ngươi không muốn giữ mạng toàn thây sao?”
Bước chân chạy như bay của Tống Vân chợt dừng lại. Nàng không quên chuyện vừa rồi mình đã bị một hắc y nhân xách như cái tay nải ném về, dù có trốn cũng
không trốn thoát được, không bằng dùng tình động tình dùng lý động não*, có lẽ có thể giữ được cái mạng trở về gặp cha mẹ?
* Dùng tình động tâm, dùng lý động não (nguyên văn 晓之以理, 动之以情): Ý chỉ dùng tình cảm để động tâm người khác, dùng đạo lý để khiến người khác
thấu hiểu. (Mượn giải thích của Tô Chí Du)
Vì thế nàng xoay người, lưu loát quỳ gối xuống bên chân nam nhân: “Đại nhân, xin người tha cho tiểu nhân một mạng…”
“Không tha.”
Bàn tay của nam nhân này xông thẳng đến chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, bộ phận yếu ớt nhẹ nhàng uốn éo đủ làm người ta thấy khó thở.
Tống Vân đột nhiên ngẩng đầu lên để lộ ra đôi mắt đẫm lệ, con ngươi vốn là đen láy giờ phút này nó càng trong trẻo đáng thương: “Đại nhân, ta chỉ nghe thấy tiếng động lạ nên mới đến đây xem thử, không nghĩ tới… Ta thật sự không phải cố ý đâu. Huống, huống chi mặt ta đã… Ta, ta vẫn chưa có xuất giá……”
Cũng không biết nam nhân này đang nghĩ gì, môi mím chặt thành một đường thẳng, sau đó hắn thở một hơi dài như để nguôi ngoai cơn giận: “Làm gì có nữ tử nào chưa xuất giá mà to gan như vậy, dám nhìn chằm chằm nam nhân… Đừng nói nhảm nữa, nhà ngươi ở đâu, ta sẽ kêu cha mẹ ngươi đến nhặt xác ngươi.”
“Đại nhân……”
Giờ Tống Vân đâu rảnh quan tâm đến lời khuyên bảo của mẫu thân, nàng đành phải ôm chặt chân hắn, nức nở nặn nước mắt ra.
Nam nhân giật giật chân thì phát hiện nếu hắn không đá nàng ra thì nàng tuyệt đối sẽ không buông tay, rốt cuộc hắn cũng không nhẫn tâm dùng chân đá nữ nhân. Cũng may sau núi có thuộc hạ coi chừng, hắn nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt cho thấy tâm trạng hắn cũng không được bình tĩnh, hắn mở mắt ra, đôi mắt đen sắc nhọn như chim ưng, hắn dùng tay đánh một chưởng cho Tống Vân ngất đi.
“Kiêu, đưa nàng đi, điều tra rõ thân phận và cho uống thuốc rồi đưa nàng về nhà.”
“Chủ tử, uống loại thuốc nào?”
Hắc y nhân đột nhiên quỳ trước mặt hắn, cung kính nói.
Nam nhân liếc nhìn Tống Vân đang hôn mê, hai tay nắm chặt buông lỏng rồi khép lại: “Loại khiến người ta ngu dại.”
“Vâng.”
Nam nhân nói tiếp: “Không phải kêu ngươi coi chừng ở sau núi sao, nữ nhân này vào đây bằng cách nào?”
“Ta nghĩ có lẽ nàng có thể giải d*m độc trên người chủ tử, vì vậy……”
“Lo chuyện bao đồng!” Đôi mắt của nhân bừng bừng lửa giận, nếu hắn mang theo kiếm không chừng đã sớm chém tên này: “Biết luật mà phạm luật, đây mà là thuộc hạ của ta sao?”
“Thuộc hạ cam tâm nhận hình phạt.” Nam tử hắc y nhân kia rũ mắt, đưa lên một phong thư: “Bên Ưng đã điều tra xong, ngôi chùa này đúng thật là có vấn đề.”
Nam nhân nhận thư rồi xua tay ý bảo mau cút đi, hắn đọc thư nhanh như gió, sắc mặt thì càng lúc càng tối.
“Đúng là một ổ d*m.”
*
Tống Vân xoa cái cổ đau nhức, nàng phát hiện ra mình đang ở trong một phòng ngủ, trong phòng bài trí đầy đủ mọi thứ, tranh chữ trên tường đều là tác phẩm của danh hoạ, có vẻ chủ nhân nơi này cũng không hề đơn giản.
Nàng mới tỉnh dậy thì có một thị nữ bưng chén thuốc đi vào, vị đắng nồng bay vào mũi Tống Vân, nàng nhịn không được cau mày rụt vào trong giường, đôi mắt đen láy cảnh giác như một con thú.
“Cô nương, uống thuốc đi.”
—— Đại Lang, tới giờ uống thuốc rồi.